Lưu Manh Lão Sư

Chương 206: Đột Phá




Lúc này, hai tròng mắt Trần Thiên Minh chợt lóe lên, hình như xuất hiện một chút hồng quang. Hắn cảm thấy năng lượng bên trong như muốn phá tan cả thân thể. Được rồi, sao không mượn cơ hội này để luyện Hương Ba Công nhỉ? Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lại âm thầm vận khí, bắt đầu luyện công.
Lần này, Trần Thiên Minh coi như đánh loạn mà lại trúng. Đại bá lúc trước từng nói cho hắn, hoàn cảnh luyện Hương Ba Công tốt nhất chính lúc như thế này, nam nữ song tu, tốt nhất là hai người cùng luyện võ, như vậy thì công lực của cả hai đều tăng mạnh, hiệu quả thu được càng cao. Mà lần này, mặc dù Yến không luyện võ công, nhưng mà đối với Trần Thiên Minh vẫn có chỗ tốt rất lớn, cũng là trụ cột tốt cho việc đột phá chỗ đan điền bị hủy của Trần Thiên Minh.
Lúc này, Trần Thiên Minh cảm thấy khí nóng trong cơ thể càng lúc càng mạnh, đầu tiên là lan tràn ra toàn thân, sau đó thì dồn thẳng về phía "tiểu đệ". Mà vào lúc "tiểu đệ" đang nóng rực này, thì phía dưới của Yến cũng xuất hiện một luồng khí lạnh lẽo, đây cũng không phải là chân khí do võ công của Yến, bởi vì Yến căn bản là không có võ công. Khí lưu lạnh lẽo vừa xuất hiện, chính là âm khí của phụ nữ, âm khí của nàng đang dần tụ hợp với dương khí của Trần Thiên Minh, sinh ra một loại khí lưu khác, đang chậm rãi bị Trần Thiên Minh hút lấy.
Đây, chính là âm dương điều hòa, đáng tiếc là vì Yến không có võ công, âm khí sinh ra cũng không nhiều, nếu không, công lực của Trần Thiên Minh cũng tăng thêm một cấp. Chẳng qua, khí lưu do âm dương điều hòa cũng khiến Trần Thiên Minh có lợi không ít, hắn chỉ cảm thấy khí lưu động trong cơ thể càng lúc càng mạnh, nhưng mà cũng không giống như trước kia, lúc trước thì cứ như là một đứa nhỏ tinh nghịch, lúc mạnh lúc yếu.
Khí lưu bây giờ lại rất vững vàng, cứ như một người lớn đã trưởng thành, trầm ổn di chuyển trong cơ thể của Trần Thiên Minh, khiến toàn thân hắn ngập tràn lực lượng, đang ùn ùn kéo về đan điền bị phế.
Vẫn bị ngăn cản, đáng tiếc, Trần Thiên Minh lại âm thầm thở dài. Chỉ là hắn vẫn không buông lỏng vận động của hắn đối với Yến, động tác vấn rất liền mạch.
"A… Thiên Minh…sướng…muốn chết…" Dưới động tác của Trần Thiên Minh, Yến không thể tự không chế mình được, mà Trần Thiên Minh lại vì luện công, mà cũng không dừng động tác cơ thể lại, mà lực đạo và tốc độ cũng vẫn duy trì như vậy. Dưới động tác như thế, Yến làm sao có thể chịu nổi? Làm sao mà không sung sướng được?
Sau khi cỗ khí lưu âm dương bị ngăn cản, nó cũng không vẫn chuyển đến nơi khác như khí lưu moị lần, mà lại tiếp tục va chạm với khí huyệt, mà nó cứ thế va chạm với khí huyệt bị phế, có vẻ như không chịu bỏ qua. Cứ một lần, rồi hai lần, ba lần, liên tục không từ bỏ.
Trần Thiên Minh cũng không biết luồng khí lưu âm dương va chạm bao nhiêu lần, hắn chỉ biết rằng, chỉ cần mình duy trì động tác với Yến, thì cỗ khí lưu này sẽ càng lúc càng mạnh hơn, càng ngày càng lớn hơn và nhanh chóng lao vào khí huyệt. "Thịch thịch" một tiếng, một tiếng vang nhỏ đã xuất hiện trong cơ thể Trần Thiên Minh, khí huyệt đã bị luồng khí âm dương đả thông, vốn đan điền bị phế đã chậm rãi bắt đầu tụ khí.
Hiện giờ Trần Thiên Minh mừng như điên, tâm lý cao hứng đến mức không bút mực nào tả nổi. Khí lưu trong cơ thể hắn đã có thể thỏa mái luân chuyển, chân khí như đang hưng phấn tỏa khắp toàn thân, khiến chân khí càng ngày càng mạnh. Nếu không phải là hắn đang cùng Yến "làm viêc", Trần Thiên Minh thật muốn lao ra, thử xem công lực của mình rút cục đã khôi phục đến mức nào. Đại bá không phải nói là nhanh thì 1, 2 tháng sao? Chính mình chỉ vừa mới có mấy ngày mà. Nghĩ vậy, hắn trong lòng lại càng thêm cao hứng.
Kỳ thật thì đại bá cũng chỉ phòng đoán. Chứ còn gặp may mắn như Trần Thiên Minh, hắn được trời ưu ái, trong thân thể có máu của Huyết Nghĩ Hoàng, có thể khởi tử hồi sinh: Mà hắn còn có thiên dương mạch, luyện thêm cả Hương Ba Công, đây đều là những điều chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu được. Dù cho chỉ có được một thứ, như vậy cũng là kỳ tích rồi.
Chỉ là, Trần Thiên Minh lại có thể gặp được tất cả, hơn nữa hiện giờ hắn còn đang dùng Hương Ba Công để song tu với Yến, như vậy, mượn âm khí của Yến, điều hòa cùng với dương khí cuả Trần Thiên Minh, để tự thân hắn đề luyện, trùng phá qua khí huyệt bị phế, đây cũng là điều mà tuyệt đối hắn không ngờ tới.
Trần Thiên Minh mở mắt ra, chỉ thấy Yến đang thở gấp dưới thân hắn, cũng không biết là hắn đã "hành động" bao nhiêu lâu, Yến hiển nhiên là đã thỏa mãn.
"Chị, có còn muốn không?" Trần Thiên Minh yêu thương hỏi Yến.
"Thôi, bỏ đi." Yến vừa nói vừa thở gấp. "Chị, chị đã mấy lần cao trào rồi, hiện giờ toàn thân đã mềm nhũn, em tha cho chị đi!" Yến chẳng những đã đạt cao trào mấy lần, hơn nữa nàng còn vừa mới hôn mê tỉnh lại, nếu không phải là Trần Thiên Minh gọi nàng, chắc là nàng vẫn còn đang hôn mê!
"Vậy, em nghỉ một hồi nhá." Bây giờ Trần Thiên Minh cũng đã hiểu khá rõ về Hương Ba Công, vì thế hắn rút lại công lực, sau đó nhanh chóng chuyển động trên người Yến!
"A…Chị…sướng…không được." Dưới động tác mãnh liệt của Trần Thiên Minh, Yến bắt đầu nói loạn. Bộ ngực đầy đặn mê người của nàng liên tục lay động, liều mạng rung ring trước mặt Trần Thiên Minh.
"A…!" Trần Thiên Minh cũng kêu to một tiếng, thỏa mãn thở phì phò trên người Yến.
Đột nhiên, hắn cảm thấy phía dưới của Yến như biến thành một cái động, một cỗ âm khí đang tụ tập cùng với "tiểu đệ" của hắn. Hắn trong lòng chợt sáng, vội vàng vận Hương Ba Công, muốn hấp thu đám âm khí này cho mình. Chỉ trong chốc lát, Trần Thiên Minh đã vận được một chu thiên, lúc này mới hấp thu hết toàn bộ đám âm khí của Yến. Hắn hiện giờ, cảm giác toàn thân đầy sức mạnh, đặc biệt là phía dưới đan điền, đã bắt đầu tụ chân khí. Mặc dù là không nhiều như trước kia, cũng không mạnh mẽ bằng, nhưng cũng chứng tỏ là công lực hắn đang chậm rãi khôi phục. Hắn biết, bây giờ đan điền đã có thể tụ khí, không cần đến thời gian dài, hắn nhất định có thề khôi phục được công lực như trước.
"Chị, người làm sao vậy?" Trần Thiên Minh nhẹ nhàng rút ra, lau mồ hôi cho Yến, quan tâm hỏi han.
"Không, không có gì, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, hữu khí vô lực, cứ để chị nằm một chút là được. Thiên Minh, em thật lợi hại, chị lại vừa mới đạt được cao trào một lần nữa." Yến vừa nói xong, nàng cảm thấy mấy lời này có vẻ không đúng, vì thế vội dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng.
"Hắc hắc, nếu thêm lần nữa, em sợ thân thể chị lại không tốt, thế nên mới nhịn lại, cùng chị đạt cao trào." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Có thể nghe được nữ nhân của mình khen mình lời hại, đây chính là những lời êm tai nhất.
"Chị, chị sau này cũng không dám ở cùng một chỗ với em nữa, nếu không sẽ bị em ăn mất." Yến dường như có chút sợ hãi nói. Điều này cũng không thể trách Yến được, Trần Thiên Minh là nam nhân cường hãn như vậy, nếu tiếp tục còn cùng hắn làm nữa, thân thể Yến khẳng định là ăn không tiêu, cũng sẽ giống như lương thi mạn, đến bệnh viện để truyền nước.
"Chị, sau này sẽ không như vậy, em đã nắm được một số kỹ xảo, có thể tự khống chế mình." Trần Thiên Minh tự tin nói. Nếu vừa rồi hắn rút lại công lực như vậy, thì tất nhiên sẽ không còn mạnh mẽ như vậy nữa, một phụ nữ không thể thỏa mãn được mình, tất nhiên là cứng mãi cũng không ngủ được.
"Em nắm giữ được kỹ xảo sao?" Yến mặt đỏ bừng, bán tin bán nghi hỏi.
"Uh, đúng vậy. Luyện tập thuần thục mà, chị chưa từng nghe qua sao?" Trần Thiên Minh nói cầm chừng. Hắn bây giờ cảm thấy chưa phải là lúc nói cho Yến biết mình luyện Hương Ba Công, việc này cứ đợi sau rồi nói. Hắn nhìn thời gian một chút, cũng đã hơn 2 giờ rồi. He he, Tiểu Băng kia bị mình hại thảm rồi. Nghĩ vậy, trong lòng Trần Thiên Minh rất hưng phấn. Tốt nhất là để Tiểu Băng đi đòi hỏi cái tên A Hoa kia, cái đồ vô dụng, còn muốn làm gì chứ?
Trần Thiên Minh lại giúp Yến lau mồ hôi, đầu tiên là ở mặt, rồi đến bộ ngực đầy đặn, vùng bụng trơn nhẵn, sau đó thì đến đám cỏ ở cạnh u cốc thần bí. Đám cỏ này khiến trần thiên minh cảm thấy rất kích động. Nhưng mà hắn kìm lại được, vì nghĩ đến việc công lực đã được hồi phục, thời gian báo thù cũng sắp tới rồi, vì thế trần thiên minh rất cao hứng.
"Chị, chị bây giờ thấy thế nào?" Trần Thiên Minh nhẹ nhàng ôm lấy Yến đang trần như nhộng vào trong lòng, ôn nhu hỏi.
"Tốt hơn nhiều, lát nữa để chị tự dậy." Yến thẹn thùng nói.
"Ha ha, vậy là tốt rồi." Trần Thiên Minh thỏa mái nói.
"Em còn cười chị sao? Đây đều là do em hại cả, chỉ lo đến mình, không chú ý đến thân thể của người ta, cứ một lần rồi lại một lần, em, có phải là định để chị không đi làm được ngày mai không?" Yến thấy Trần Thiên Minh cười nàng, tức giận giơ giơ đôi tay mềm mại nhỏ nhắn lên, sau đó nhẹ nhàng đánh lên ngực Trần Thiên Minh, cứ như sợ sẽ làm Trần Thiên Minh bị thương vậy.
"Em sao lại không nghĩ cho chị chứ? Em, em nghĩ là chị muốn mà, cho nên em mới liều mạng "làm việc", tích phúc cho chị mà?" Trần Thiên Minh giả vờ đau khổ, thương tâm nói.
"Em, em nói vớ vẩn." Yến thừa hiểu Trần Thiên Minh, tính tình Trần Thiên Minh thế nào, nàng biết hết, vì thế biết ngay hắn đang giả vờ.
"Chị, là em vô ý, lần sau nhất định sẽ khống chế mình, em thật sự có thể tự khống chế mà." Trần Thiên Minh nghiêm mặt, vô ý nói với Yến.
"Thiên Minh, chị chỉ nói đùa với em, không nền tưởng thật, chẳng qua là em thật sự rất mạnh mẽ, bây giờ Cầm lại không có ở đây, mình chị thật sự là không chịu nổi em." Yến nói đến đây, khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống.
"Chị, ý em không phải là tìm thêm mấy tỷ muội để chia sẻ bớt mệt mỏi cho chị sao?" Trần Thiên Minh âm hiểm cười nói.
"Em dám, Có chúng ta rồi, vậy mà vẫn còn chưa đủ, còn muốn tìm nữ nhân khác. Em có muốn chị và Cầm cắt đi cái thứ hư hỏng kia?" Yến vừa nói vừa dùng ngón trỏ và ngọn giữa làm thành hình cái kéo, đe dọa trước mặt Trần Thiên Minh.
"Trời ơi, số tôi thật khổ mà, ta làm sao mà vừa mới động một cái đã đòi cắt bảo bối của ta rồi đây? Ta không muốn sống nữa!" Trần Thiên Minh vừa nói vừa kêu thảm. "Em dễ dàng sao? Em là suy nghĩ cho mấy người, sợ làm các ngươi mệt mỏi mà thôi."
"Có đúng không? Chính em muốn tìm người phụ nữ khác để giải tỏa hả?" Yến vừa nói vừa hung hăng nhéo vào phần thịt mềm bên hông Trần Thiên Minh.
"Ôi, mẹ ơi, có người muốn mưu sát chồng! Cứu mạng với!" Trần Thiên Minh nâng đầu dậy, kêu thảm. Không phải nói Yến đang hữu khí vô lực, cả người mềm nhũn sao? Sao khi bóp mình lại như lấy mạng vậy? Trời ơi, phụ nữ quả là thâm tàng bất lộ, võ nghệ cao cường mà! Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm than thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.