Lưu Manh Lão Sư

Chương 195: Cách Không Thủ Vật




"Cũng không phải, là con…" Nói đến đây, Trần Thiên Minh đột nhiên phát hiện mình lộ tẩy, nếu nói mình tối qua kích thích để luyện công, mà Trương Lệ Linh cũng ở trong này, vậy thì cũng không thể thoát khỏi quan hệ được.
"Là ngươi làm sao?" Đại bá xấu xa nhìn Trần Thiên Minh, cười dâm, lão đợi mãi câu nói này của Trần Thiên Minh.
"Đại bá, người tại sao lại như vậy? Con, con… cùng Trương Lệ Linh trong sạch, không làm gì cả?" Trần Thiên Minh gấp đến nỗi không biết giải thích thế nào, hơn nữa việc này càng giải thích lại càng rối.
"Tiểu tử người ta còn không hiểu sao? Có mỹ nữ bên người còn không động tâm sao? Ngươi im đi." Đại bá trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.
"Là thật, con không có lừa người." Trần Thiên Minh lớn tiếng thanh minh.
"Được rồi, được rồi, không cần giải thích. Ta hỏi ngươi, ngươi hiện tại có cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều không?" Đại bá cũng không nói giỡn với Trần Thiên Minh nữa.
"Đúng rồi, tốt hơn nhiều, cảm giác toàn thân mạnh mẽ, nhưng mà không sử dụng được." Trần Thiên Minh gật đầu nói.
"Xem ra ngươi khôi phục so với ta nghĩ còn nhanh hơn nhiều. Đúng rồi, ngươi trước kia luyện Hương Ba Công đến trình độ gì rồi?" Đại bá hỏi Trần Thiên Minh.
"Chắc là tầng thứ 5, con có thể dùng một ít đồ vật nhỏ để lám ám khí." Trần Thiên Minh tự hào nói với đại bá.
"Không tồi, rất nhanh, ngươi thử đem tình huống tu luyện trước đây nói cho ta xem." Đại bá nói xong, ngồi trên ghế, nghe Trần Thiên Minh nói.
Trần Thiên Minh đem những thứ đã luyện trước đây kể hết cho đại bá.
Đại bá nghe xong, suy nghĩ, rồi nói với Trần Thiên Minh: "Có thể là Hương Ba Công của ngươi hiện đã luyện đến tầng 6, chỉ có điều là ngươi không biết mà thôi. Ta nếu biết được ngươi luyện nhanh như vậy, thì đã đem phương pháp sử dụng tầng thứ 6 nói cho ngươi rồi." Đại bá nói xong, tiếc nuối thở dài.
"Tầng thứ 6, là phương pháp sử dụng gì?" Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi lại đại bá.
Đại bá cũng không nói gì, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vẫy về phía chén trà trên bàn, chén trà kia giống như nghe lời bay về phía tay đại bá, đại bá nhẹ nhàng cầm lấy, bắt nó trong tay.
"Trời ơi, đại bá, người biết yêu pháp à, chén trà kia sao lại tự mình chuyển động chứ?" Trần Thiên Minh trông thấy rất kinh hãi.
"Biến đi, cái gì mà yêu pháp, đây chính là ta dùng công lực và ý niệm, hút cái chén kia tới." Đại bá trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói.
"Con trước đây cũng có thể làm vậy sao?" Trần Thiên Minh cao hứng nói.
"Cái này ta cũng không biết, chẳng qua, chắc là không khác lắm. Đáng tiếc là võ công của ngươi hiện bị phế, không làm được. Ngươi chỉ cần vận công, sau đó dùng tâm suy nghĩ, vậy là làm được." Đại bá nói.
"Ồ, con sau này sẽ thử một chút." Trần Thiên Minh gật đầu, nói.
"Thật ra bây giờ ngươi cũng có thể thử," Đại bá vừa nói vừa đặt cái tăm lên mặt bàn, sau đó nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nghe thấy trong lòng rất mừng, vội vận Hương Ba Công, đưa tay về phía cây tăm, trong đầu nghĩ, cây tăm, mau đến trên tay ta. Nhưng mà cây tăm kia lại không động chút nào. "Đại bá, con sao lại không làm được?" Trần Thiên Minh nói.
"Ngươi hiện tại không pahir là võ công bị phế sao? Công lực của ngươi không mạnh, sao làm được? Ngươi thử đến gần chút, đặt tay gần cây tăm." Đại bá nói.
Trần Thiên Minh nghe đại bá nói như vậy, vì thế hắn lại gần, lấy tay vẫy cây tăm, lần này, cây tăm quả thật bay đến tay hắn. "Đại bá, con làm được rồi."
"Làm được thì thôi, không cần ồn ào, kêu vậy cứ như là trước đây người không "làm được" vậy." Đại bá vừa nói vừa xấu xa nhìn phía dưới của Trần Thiên Minh.
"Đại bá, sao người lại nói con như vậy, con chính là đến mấy giờ cũng không ngã đó." Trần Thiên Minh nói.
"Tiểu tử, đây chính là chút thành công nhỏ của ngươi thôi, ngươi hiện giờ chỉ dùng công lực của thân thể cũng chỉ hút được cây tăm mà thôi. Chờ đến khi đan điền của ngươi có thể tụ khí được, công lực chắc sẽ rất mạnh, đến lúc đó, có thể giống như ta, hút cái chén từ xa." Đại bá nói.
"Con biết rồi." Trần Thiên Minh cảm kích nhìn đại bá.
"Nhớ rõ là phải chăm chỉ luyện tập Hương Ba Công. Ta lần này về sư môn, sẽ đặc biệt tìm giúp ngươi tư liệu về Hương Ba Công, thật ra Hương Ba Công còn có tầng 7, 8 và 9 nữa, tầng 7 là nam nữ song tu, tầng 8 là thiên địa hợp nhất, tầng 9 là phản phác quy chân, đây đều là ta tìm được trong một ít sách cổ ở sư môn." Đại bá thành thật nói.
"Nam nữ song tu?" Trần Thiên Minh nghe xong ngẩn người, cái gì là nam nữ song tu? Chẳng lẽ là nam nữ một bên làm chuyện kia, một bên luyện công, nếu là như vậy, chính mình "phát" rồi.
"Đúng vậy, đặc điểm lớn nhất của Hương Ba Công chính là nam nữ song tu, chính là thông qua việc nam nữ giao hợp, rồi trong lúc đó luyện công. Hiệu quả sinh ra khó ai có thể đoán được, nếu đối phương không có võ công, vậy người đó sẽ không có cảm giác gì, nếu đối phương mà cũng có võ công, vậy sẽ đề cao công lực của nàng ta. Nếu sau này ngươi có cơ hội, cứ thử xem, thời điểm làm chuyện đó mà luyện Hương Ba Công, cũng chính là thời điểm tốt nhất để luyện, nó có thể giúp ngươi giảm bớt nửa công sức." Đại bá nói.
Trần Thiên Minh nghe thấy vậy trong lòng vô cùng hối hận, "nếu hắn lúc trước vừa làm đám Lý Yến vừa chăm chỉ luyện Hương Ba Công, vậy thì võ công của mình đã lợi hại rồi, nhưng đáng tiếc, đại bá ơi là đại bá, sao người không nói cho con sớm một chút chứ?" Trần Thiên Minh thật sự là muốn tìm miếng đậu hũ để đập đầu tự tử.
"Về phần thiên địa hợp nhất và phản phác quy chân thì khi ngươi luyện đến sẽ hiểu. Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi luyện đến tầng thứ 9, đừng nói là ta, mà cả thiên hạ này cũng khó kiếm được ai là đối thủ của ngươi. Hy vọng là ngươi có thể nắm chắc lấy cơ hội của mình, đừng để lầm đường lạc lối." Đại bá càng nói càng nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Minh.
Người có được thiên dương mạch như Trần Thiên Minh này vô cùng hiếm hoi, lúc đó lão vì thấy Trần Thiên Minh là người luyện Hương Ba Công hợp lý nhất, nên mới dùng cách xin mỳ gói để thử Trần Thiên Minh. Bởi vì, bản tính của con người thường lộ ra trong những hành vi nhỏ nhất. Đây cũng là điều mâu thuẫn trong lòng lão, không đành lòng để một nhân tài như vậy bỏ không luyện Hương Ba Công, nhưng mà lão cũng sợ hắn sau này biến thành xấu xa, đến lúc đó khó ai thu phục hắn được.
"Đại bá, người yên tâm, con là người có lương tâm, tuyệt đối không làm cái loại chuyện đi khi dễ người khác," Trần Thiên Minh cũng nghiêm trang nói với đại bá.
"Vậy thì tốt, hy vọng người không làm ta thất vọng, hiện tại giang hồ càng lúc càng loạn, xem ra, sắp có chuyện lớn rồi." Đại bá vẻ mặt rất ngưng trọng, dáng vẻ đầy lo lắng.
Trần Thiên Minh thấy đại bá nói như vậy, cảm thấy bản sự của mình hiện tại khó làm được gì, vì thế chỉ im lặng lắng nghe bên cạnh.
"Đúng rồi, vừa rồi ta tìm ngươi có việc gì nhỉ?" Đại bá đột nhiên chuyển sắc mặt, cười cười, lộ ra dàng vẻ bất cần đời mọi khi.
"Con làm sao biết được?" Trần Thiên Minh trong lòng thầm nói, nếu không phải lão gõ cửa, vậy thì mình đã có thể chạm vào đó rồi nhỉ?
"Đúng rồi, ta đến nói cho ngươi, ta đói rồi, muốn ăn bữa sáng." Đại bá vỗ đầu mình, lớn tiếng nói.
Trần Thiên Minh thấy đại bá nói như vậy, trong bụng cũng cảm thấy đói, vì thế nói với đại bá: "Được, chúng ta đi xuống ăn sáng, con lập tức đi kêu A Quốc làm bữa sáng." Trần Thiên Minh nói xong, liền cùng đại bá đi đến phòng Lâm Quốc.
"A Quốc, mở cửa, các ngươi sao vẫn còn ngủ thế? Mặt trời chiếu đến mông rồi kìa." Trần Thiên Minh dâm đãng lớn tiếng gọi.
"Cạch," một tiếng, cửa mở ra, Trương Ngạn Thanh thò đầu ra ngoài nhìn.
"Vừa rồi mới tỉnh sao?" Trần Thiên Minh hỏi Trương Ngạn Thanh.
"Lão đại, buổi tối hôm qua bọn em không ngủ." Trương Ngạn Thanh lắc đầu, nói.
"Không ngủ? Vậy các chú làm gì?" Trần Thiên Minh thấy rất kỳ quái, đẩy cửa vào, chỉ thấy Lâm Quốc cùng Tiểu Tô đang hưng phấn trò chuyện.
"Lão đại, đại bá, hai người đến rồi." Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh và đại bá vào, vội đứng dậy chào.
"Vừa rồi Ngạn Thanh nói các chú tối qua không ngủ, nói chuyện phiếm sao? Có gì mà hưng phấn vậy?" Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ hưng phấn của bọn họ, hắn cũng cười nói.
"Không có gì, cả buổi tối qua bọn em luyện công, luyện lại nhưng võ công mà tối qua đại bá đã dạy." Lâm Quốc hưng phấn nói. Đại bá dạy bọn họ võ công khiến bọn họ rất vui mừng.
"Không tồi, các ngươi phấn đấu như vậy, cũng có dáng vẻ luyện võ năm đó của ta." Trần Thiên Minh tuy khen ngợi đám Lâm Quốc, nhưng quanh đi quanh lại hóa ra lại khen chính mình.
"Các ngươi học được gì thế?" Đại bá hỏi Lâm Quốc.
"Cảm giác rất tuyệt, đại bá, người xem, đấy là viên gạch mà vừa rồi chúng con đánh vỡ." Lâm Quốc cao hứng nói. Bọn họ không ngờ sau khi được đại bá đả thông kinh mạch, võ công bọn họ luyện lại nahnh như vậy, thân thể cảm giác tràn ngập lực lượng, có lúc muốn phát tiết. Vì thế, hắn mới kêu Tiểu Tô đi kiếm vài viên gạch, dùng để luyện chưởng, những viên gạch rắn như vậy cũng bị bọn họ đánh vỡ.
"Không phải là sư huynh dạy các chú sao? Làm sao lại thành đại bá vậy?" Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi.
"Chung đại ca mới dạy bọn em khẩu quyết, sau đó thì có việc rời đi. Sau đó thì đại bá ở bên cạnh chỉ bảo thêm," Lâm Quốc nói.
"Các chú học võ công gì vậy?" Trần Thiên Minh hỏi.
"Hỗn Nguyên Công, đây là do Chung đại ca nói." Trương Ngạn Thanh vội vàng trả lời.
"Hỗn Nguyên Công, lợi hại như vậy, đại bá, người cũng dạy con đi." Trần Thiên Minh hai mắt sáng ngời, võ công của mình càng nhiều, cơ hội báo thù cũng càng lớn hơn.
Đại bá nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Hỗn Nguyên Công này không phải là ai cũng có thể học, phải có điều kiện. Ngươi thì không học được."
"Điều kiện, điều kiện gì vậy? Con vì sao lại không học được?" Trần Thiên Minh thấy rất kỳ quái, đại bá cũng quá coi thường mình rồi, làm sao mà mình lại không học được?
"Muốn học được Hỗn Nguyên Công, đầu tiên thì phải là xử nam, bọn họ thì đúng, còn ngươi?" Đại bá khinh thường nhìn Trần Thiên Minh, cười gian.
"Con, con cũng là xử nam." Trần Thiên Minh ấp úng nói.
"Lão đại là xử nam?" Đám Lâm Quốc thoáng nhìn nhau, vội vàng im lặng, không dám cười ra tiếng. Lão đại nếu mà là xử nam, vậy thì xử nam trên thế giới này cực nhiều, thậm chí có khi còn đầy đường là khác.
"Xú tiểu tử, ngươi cũng không nên nói dối trắng trợn như vậy." Đại bá mắng Trần Thiên Minh.
"Con, con đúng là xử nam, con chính là nam nhân bị mỹ nữ xử lý rồi," Trần Thiên Minh thấy mình giải thích rất hợp lý, cũng không thẹn nói luôn.
"Con mẹ ngươi, biến." Đại bá tức giận nhấc bàn chân bẩn của mình lên, chuẩn bị cho Trần Thiên Minh một cước.
Trần Thiên Minh vội vàng né, cười cười với đám Lâm Quốc: "A Quốc, các chú sau này thảm rồi, luyện loại Hỗn Nguyên Công này, sau này phải vĩnh viễn bảo lưu thân thể, không thể tán gái. Hắc hắc, nếu xử nam thân bị mất, võ công cũng bị phế luôn."
"Cái gì?" Đám Lâm Quốc vô cùng kinh hãi, không khỏi kêu lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.