[Lương Hy] Chấp Niệm: Tôi Muốn Cậu!

Chương 25: Chương 25





Chu Kiệt sau khi hoàn thành phong ấn Tiêu Vũ Lương hắn tiếp tục đi khắp nơi trong trang viên rồi thiết lập cấm chế, sau khi làm xong rồi hắn mới an tâm rời đi mà hoàn toàn không hay biết ở dưới mặt nước kia đang diễn ra chuyện gì.
Vì trước khi bị phong ấn Chu Kiệt có đưa cho Tiêu Vũ Lương một cái hộp mà bên trong cái hộp đó là chiếc nhẫn được Tiểu Hy ngâm trong bảo huyết của mình (thật ra là nhỏ từng giọt máu lên chiếc nhẫn để nó hấp thụ từng chút một), vậy cho nên màu sắc của nó có chút bắt mắt mà chiếc nhẫn này còn có một công dụng nữa chính là nuôi dưỡng Thần hồn.
Khác với chiếc nhẫn mà Thuấn Hy giữ bên mình, chiếc nhẫn mà cậu đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Vũ Lương được cậu nhỏ từng giọt máu trân quý của mình lên mà máu của cậu khi đó giống như thần dược vậy cho nên sau khi thể xác tan biến phần lớn Thần hồn của cậu là ở bên trong chiếc nhẫn đó, sau khi Tiêu Vũ Lương bị Chu Kiệt đánh cho trọng thương rồi bị ngã xuống nước thì chiếc nhẫn đã phát sáng, ánh sáng đó rất nhanh đã bao bọc lấy thân thể của Tiêu Vũ Lương lúc này có một giọng nói trầm ấm xuất hiện gần ngay bên tai cậu.
"Òa nhìn xem, chúng ta nhìn thấy cái gì đây? Là một nhóc con tộc Giao nhân, không phải lần trước ta nói ngươi đừng tùy tiện theo người khác lên bờ rồi sao? Giờ thì hay rồi, bị người ta đánh cho không còn mảnh giáp nào luôn rồi." nói xong người này lại thở dài một tiếng nhìn Tiêu Vũ Lương ngao ngán nói: "Haizzz....cứu ngươi nốt lần này thôi đấy, không được có lần sau đâu đấy nghe chưa."

Trong mơ hồ Tiêu Vũ Lương hắn chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của người đó nhưng giọng nói này cả đời hắn sẽ không bao giờ quên được, cho dù không thể nhìn rõ nhân dạng nhưng hắn có thể chắc chắn rằng người đó chính là người đã cứu hắn lúc nhỏ cũng chính là Tiểu Hy.
"Tiểu Hy là cậu sao? Cậu quay lại rồi?"
"Ngủ đi, mọi chuyện ở đây có ta lo rồi ngươi không cần phải lo lắng nữa đâu." người đó an ủi nói
Một lúc sau có một cánh tay đột ngột xuất hiện nó bám vào thành hồ rồi dùng sức để lên bờ, trong tay của người này chính là chiếc nhẫn mà Tiêu Vũ Lương đã đeo.
Người này sau khi lên được bờ thì không nhanh không chậm mà lê từng bước đi về phía đại sảnh tìm cái hộp rồi để chiếc nhẫn vào bên trong lúc này hắn có vẻ rất hài lòng, tiếp đó hắn lại tìm đường đến từ đường điều đáng nói ở đây là cả đoạn đường này hắn không gặp bất kỳ cấm chế nào cả hắn cứ vậy mà an ổn đến từ đường rồi đem cái hộp hóa thành cái giá đỡ nến tiếp đó hắn lại hóa phép khiến cho cây nến này cháy hoài sau khi làm xong mọi thứ thì bước tiếp theo chính là lập kết giới bảo vệ không cho bất cứ ai có thể chạm vào nó lúc này hắn mới yên tâm mà rời đi.
Hắn chính là một phách nhỏ của Thuấn Hy sau khi hoàn thành xong một nguyện vọng thì liền biến mất, nhưng đến ngàn năm sau hắn lại xuất hiện rồi trong hình hài của một con hồ ly.
Vì sau khi cậu giải phong ấn cho Tiêu Vũ Lương rồi rời khỏi cùng anh ta và chiếc nhẫn kia thì nó vẫn luôn bám theo cậu bất kể ngày đêm, cho đến một ngày nọ của tháng mười con hồ ly đó đột nhiên xuất hiện mà tiết trời bên ngoài thì mưa to sấm giật.

Sự xuất hiện của con hồ ly này báo hiệu thời gian lịch kiếp của cậu đã hết rồi cũng đến lúc quay về rồi, vậy cho nên ngay sau đó cậu đã cùng với con hồ ly này ra ngoài đến giữa sân thì có một đạo, hai rồi đến ba đạo Thiên lôi lần lượt giáng xuống trúng lưng cậu cho đến khi cậu không còn chịu được nữa mà ngã khụy xuống đất.
"Đến lúc trở lại rồi, ngươi...ở lại đây thay ta làm tròn đạo hiếu sau khi hoàn thành thì ta sẽ đến tìm ngươi."
Nguyên thần của Thuấn Hy cậu từ từ bay lên rồi biến mất trước mặt của tiểu hồ ly kia, sau khi tất cả nguyên thần của cậu hoàn toàn rời khỏi thì lúc này tiểu hồ ly kia bắt đầu hóa hồn rồi chiếm cứ thể xác.
Hai người thật thật giả giả cứ vậy mà hoán đổi cho nhau mặc dù tiểu hồ ly kia không hoàn toàn là giả nhưng nó không có cảm xúc, mọi cảm xúc hiện tại đều là của chính chủ tiền nhiệm để lại nó chỉ có việc dựa vào đó mà làm theo giống như một cỗ máy vậy.
Thuấn Hy đi rồi, Thuấn Hy hiện tại lại lạnh lùng khó gần cậu ta hoàn toàn không để ý đến Tiêu Vũ Lương một chút nào ngoại trừ hai người họ Lưu và người của Tăng gia ra thì cậu không hề tiếp xúc với ai nữa.

Mà cùng lúc này ở Thanh Khâu Hồ tộc lại nhộn nhịp hơn ngày thường rất nhiều, bọn họ đang đón chào cho sự khởi hoàn của Linh Hồ Thập Vĩ đầu tiên của tộc.
Từ bây giờ cậu không còn là con tốt thí mặc người sắp đặt hay một người có tấm lòng nhân nghĩa hi sinh vì vạn dân nữa, cậu giờ đã được giải phong ấn lấy lại sức mạnh vốn có trước tiên cậu muốn làm một Thập Vĩ Linh Hồ có tự do tự tại sau đó mới đến việc xuống trần tìm lại vài món đồ đã làm mất.
"Haizzz, cuối cùng cũng về rồi nếu như đã quay lại rồi thì có những thứ cũng nên kết thúc rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.