Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 169:




Quay lại mấy ngày trước, trên ngọn núi phái Thanh Thành ở tạm.
“Là Viên Thai.”
Diệp Chi Châu ngẩng đầu nhìn y.
Đông Phương Thư ngồi vào bên cạnh cậu, sờ tóc của cậu, “Mặc dù có giả kỳ ảnh hưởng, kết quả có thể không chuẩn xác, nhưng chắc chắn trên người Viên Kính có một tuyến nhân duyên, vả lại nhân duyên của hắn không có ở thế giới này, mà là sau khi phi thăng. Ác linh kia đầu thai không bình thường, trên người sẽ không có nhân duyên.”
Ánh mắt Diệp Chi Châu sáng lên, “Thật sao?”
“Ừ, vận mệnh của Viên Kính vô cùng đầy đủ, hoàn toàn khác với ác linh không thể nhìn ra kia. Trong vận mệnh của hắn có một đại kiếp nạn, nếu có thể bình yên vượt qua, sau đó con đường tu chân vẫn luôn trôi chảy, sẽ có hi vọng phi thăng.”
“Đại kiếp nạn?” Diệp Chi Châu nhíu mày, suy nghĩ rồi hỏi, “Có thể tính ra khi nào xảy ra đại kiếp nạn không?”
Đông Phương Thư xoa vành tai cậu, lắc đầu, “Không thể xem chi tiết như vậy được, thiên cơ không thể lộ, sẽ phản phệ.”
“Vậy ngươi đừng tính.” Diệp Chi Châu vội nắm chặt tay y, nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Vậy… tính gần đây hắn có huyết quang tai ương gì không vẫn có thể chứ?”
Đông Phương Thư trầm mặc nhìn cậu.
Xem ra là không được ….. Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, “Vậy coi như tính gần đây hắn tu luyện có  gặp được khó khăn gì cũng có thể đi, cái này chỉ liên quan đến tu luyện, không tính là tiết lộ thiên cơ.”
Đông Phương Thư nghĩ nghĩ, gật đầu, “Không liên quan tới sinh tử, có thể.”
Diệp Chi Châu vui vẻ trong lòng.
Một khắc sau, Đông Phương Thư bỏ trận bàn xuống.
“Thế nào?” Diệp Chi Châu vội tới gần hỏi.
“Tu vi đình trệ, có nguy cơ tiêu tán.” Biểu tình Đông Phương Thư có chút trầm, “Tu sĩ  mất tu vi chỉ có một loại khả năng, đó là bỏ mình đạo tiêu.”
Diệp Chi Châu sửng sốt, vội lấy tư liệu của mấy tu sĩ Độ kỳ của Lâm Tiên Các ra, đưa lên trước mặt y, “Vậy tính thử bọn họ xem.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Một lát nữa cũng tính luôn cho mấy người Lưu Sa.”
Hai  canh giờ sau, hai người nhìn kết quả trên tờ giấy, trầm mặc một hồi. Tính tiến triển tu luyện sắp tới của hơn hai mươi cá nhân, kết quả đều là tu vi đình trệ, có nguy cơ tiêu tán.
“Mục tiêu của Viên Thai không chỉ là tám vị trong hậu cung”, cậu trầm giọng nói, “Thực lực của Viên Thai cũng không cường đại, chỉ dựa vào một mình hắn khẳng định không thể nào làm cho nhiều người bỏ mình đạo tiêu như vậy, có người giúp hắn.”
“Ma tu.” Đông Phương Thư gõ gõ bàn, như có điều suy nghĩ, “Phệ Hồn Phiên là ma khí, rất có lực ảnh hưởng với ma tu, hẳn là Viên Thai đã cấu kết với ma tu. Vả lại nhiều người bỏ mình đạo tiêu như vậy, hắn không có khả năng diệt sát từng người, như vậy phải dùng …… trận pháp.”
Diệp Chi Châu nhớ lại địa hình của sơn cốc Vô Nhai, cười lạnh, “Nơi này quả thật vô cùng thích hợp để bày trận.”
“Có thể cắn nuốt nhiều mạng người như vậy, nhất định trận pháp rất lớn, chỉ một mình Viên Thai tuyệt đối không làm được.” Đông Phương Thư đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, “Tiểu Châu, rất có thể chúng ta đã bị ma tu bao vây  nhìn trộm.”
“Bao vây nhìn trộm …..” Diệp Chi Châu đảo qua những cái tên chi chít trên tờ giấy, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, “Nhìn trộm đúng không, vậy chúng ta liền cho hắn nhìn! Đông Phương, có muốn diễn kịch với ta không?”
Đông Phương Thư quay đầu lại nhìn cậu, khóe miệng cong lên, “Cứ theo ngươi.”
Ở chỗ sáng, Diệp Chi Châu chú ý cuộc so tài; trong chỗ tối, Đông Phương Thư bắt đầu ẩn tàng thân hình tìm kiếm dấu vết trận pháp. Sau đó bí cảnh Đức Dung mở ra, Diệp Chi Châu tương kế tựu kế tiến vào, phối hợp với Viên Thai diễn tiết mục ‘biết có người muốn bắt mình rồi lại phải chật vật cứu họ ra’.
Từ lúc đó cho tới giờ phút này, Viên Thai đã từ ảo ảnh dần hiển lộ ra chân thân được che giấu, hướng răng nanh về các tu sĩ.
Truyền âm phù Đông Phương Thư phát ra trước đó rốt cục cũng có tác dụng, chưởng môn các đại môn phái và các trưởng lão nhận được tin tức liền truyền âm cho đệ tử của mình, để cho bọn họ không cần phản kháng lại linh lực của Thiên Hà, rồi thuận theo dẫn dắt của linh lực tiến vào một không gian khác tránh né thương tổn từ trận pháp.
Nam tử hồng bào nhìn các tiểu tu sĩ lần lượt biến mất, lại nhìn truyền âm phù đột nhiên bay tới, biểu tình thay đổi, cuối cùng biến thành nghẹn khuất, “Cho nên mấy vị trưởng lão khác của Lâm Tiên Các đều biết kế hoạch của các ngươi? Chỉ có ta là không biết thôi dúng không?”
Diệp Chi Châu bớt thời giờ liếc hắn một cái, trả lời, “Đông Phương nói ngươi quá dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, không am hiểu che giấu, cho nên …..” Mục tiêu chủ yếu của Viên Thai là linh hồn của tất cả người trong Lâm Tiên Các, lấy tính khí của hồn kỳ, chắc chắn hắn sẽ làm một lồng giam giám thị tình huống Lâm Tiên Các, cho nên …… Người không biết diễn cần gì chân tướng chứ, cứ ở không hưởng thành quả không phải là tốt hơn sao.
Nam tử hồng bào càng nghẹn khuất, hỏi, “Vậy Viên Kính chân chính ở nơi nào?”
“Hắn rất ồn ào, nên ta đã nhốt hắn trên một ngọn núi trong Tử Hư không gian trước rồi.” Lúc mới ra khỏi bí cảnh Đức Dung cậu cũng không có lập tức rời đi, mà là hóa phong trốn mất. Cậu đoán được Viên Thai sẽ giả trang biến thành Viên Kính, liền đi theo phía sau Viên Kính, chờ có ma tu xuất hiện muốn bắt lấy Viên Kính thì trực tiếp đưa Viên Kính vào không gian chơi với mấy con thỏ rồi mới đi vào sơn cốc.
Nam tử hồng bào không còn lời gì để nói, sau đó nhíu mày, “Tử Hư không gian mà ngươi nói có đáng tin không  —— “
Linh lực thổi qua, thân ảnh nam tử hồng bào biến mất.
“Đáng tin hay không tự mình vào xem chẳng phải sẽ biết sao, ta còn đặc biệt vì các ngươi tìm mấy đỉnh núi cùng sơn cốc có phong cảnh vô cùng đẹp đấy.” Diệp Chi Châu thu hồi tay, tâm tình rất tốt nhìn về phía Đông Phương Thư, đút cho y một viên thuốc, “Vất vả ngươi rồi.” Linh lực của cậu quá yếu, để kéo các tu sĩ vào không gian đều là dựa vào linh lực của Đông Phương Thư.
Đông Phương Thư lắc đầu, gia tăng linh lực phát ra, đợi cho tất cả tu sĩ đều bị thu vào không gian, phất tay tạo ra một luồng linh lực tích tụ thành một cự kiếm sáp nhập vào ngay giữa trận pháp, nắm chặt tay cậu, “Đi thôi.”
Diệp Chi Châu gật đầu, “Một ngày du lịch trong không gian, bắt đầu!”
Trong sơn cốc Tử Hư không gian, nhóm tu sĩ nhìn quanh bốn phía, đều có chút ngây ngốc.
Diệp Chi Châu xuất hiện ở trên không sơn cốc, phất tay ném vài trận kỳ xuống, sau đó lấy Thông Thiên ra, phóng đại nó lên không, hướng mặt kính xuống sơn cốc.
Chưởng môn các đại môn phái lục tục bay đến bên cạnh cậu, nhìn về phía Đông Phương Thư, “Thiên Hà tiền bối, kế tiếp nên làm như thế nào?”
“Trước tìm ra rồi tiêu diệt ma tu xen lẫn trong đám người, sau đó nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, Viên Thai để ta xử lý.” Đông Phương Thư đơn giản công đạo.
Chưởng môn Lâm Tiên Các không có tới lần so tài này, cho nên chủ sự chính là một vị trưởng lão. Trưởng lão kia nghe vậy miệng giật giật, nhưng cũng không nói gì. Viên Thai cùng ma tu cấu kết đã là chuyện ván đã đóng thuyền, muốn biện giải cũng không được.
Tử Hư không gian tương đương với đại bản doanh của Thông Thiên, nó chính là lão Đại ở trong này, muốn chiếu thế nào liền chiếu thế đó. Ánh sáng từ mặt kính vừa xuất hiện, nhóm ma tu xen lẫn trong tu sĩ lập tức không còn nơi che giấu, gào lên xé bỏ ngụy trang.
Chưởng môn, trưởng lão các đại môn phái thấy thế liền khẩn trương, “Cư nhiên lại nhiều như vậy?”
“Viên Thai âm thầm lập kế hoạch mười mấy năm, mấy ma tu lẫn vào trong này chỉ là phế vật thôi.” Diệp Chi Châu vừa nói vừa rút song đao ra, nhìn về một nơi nào đó trong sơn cốc, “Ở trong không gian của ta mà dám sử dụng mánh khóe này, không biết ở đây ta chính là thiên đạo hả?”
Ngón tay Đông Phương Thư giật giật, đánh mất suy nghĩ giúp cậu diệt sát nhân vật chính, dặn dò, “Cẩn thận, có việc thì gọi ta.”
Diệp Chi Châu cười với y, cầm vũ khí bay xuống.
Chưởng môn Lâm Tiên Các rốt cuộc nhịn không được, hỏi, “Đợi khi tìm được Viên Thai, các ngươi …..”
“Giết ngay tại chỗ.”
“Vậy không gian ……”
“Thượng giới vốn biết hạo kiếp này.” Đông Phương Thư quay đầu nhìn hắn, trên người tản ra sát khí, “Dám mơ ước đồ vật của Tiểu Châu, chết!” Lời này cho ra hai  tin tức: một, ta đã phi thăng rồi lại chạy xuống, phía trên vẫn luôn chú ý tình huống ở theế giới này, ngươi muốn tìm đường chết ta sẽ không ngăn cản; hai, không gian này là của Tiểu Châu, dám động tâm tư ta liền đập chết ngươi!
Chưởng môn các đại môn phái đang âm thầm gõ bàn tính trong lòng nghe vậy liền rùng mình, tất cả đều dừng tâm tư lại. Người bên cạnh này chính là ân nhân cứu mạng của toàn bộ Tu Chân giới, bọn họ vẫn không cần đắc tội thì tốt hơn.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Đem Viên Kính thuấn di đến một vị trí khác trong không gian, Diệp Chi Châu xuất hiện ở sau lưng Viên Thai đang mang vẻ mặt kinh hoảng, song đao chém ra, “Muốn biến mình thành Viên Kính sao? Nằm mơ đi!”
Viên Thai căng thẳng trong lòng, vội né tránh công kích của cậu, trong tay xuất hiện một đại kỳ kim đế hồng văn.
“Phệ Hồn Phiên.” Diệp Chi Châu nhìn hồn kỳ phiên bản phóng đại kia, cười lạnh, “Viên Thai, có phải đang cảm thấy đan điền ứ đọng, linh lực, à không, điều động ma lực không được đúng không? Có phải đang nghi hoặc nơi này là chỗ nào đúng không?”
Viên Thai siết chặt Phệ Hồn Phiên, lui về phía sau.
“Muốn chạy trốn hả?” Diệp Chi Châu nhướng mày, song đao chém ra, hai người lập tức thay đổi vị trí, đến một vách núi trơ trụi, “Ngươi trốn thử cho ta xem?”
Viên Thai kinh hãi, sao còn không rõ mình đã thành ba ba trong hũ, căm hận nói, “Ngươi cư nhiên có không gian giới tử, còn là loại tự sinh ra bản thân  … Diệp Chi Châu, là ta xem thường ngươi.”
“Đó là do ngươi ngốc thôi.” Diệp Chi Châu tiến lên một bước, linh lực quanh người chấn động, “Cho ngươi chết ở chỗ này, quả thực là ô nhiễm không khí trong không gian.”
Viên Thai lui về phía sau, quay đầu lại nhìn vách núi, lại cảm thụ đan điền rỗng tuếch, đột nhiên cao giọng hô lên, “Linh hồn của Đồng Giai vẫn chưa có triệt để tiêu tán!”
Thế công của Diệp Chi Châu dừng lại.
“Ta đâã chắp vá lại những mảnh linh hồn của hắn!” Viên Thai vung vẩy Phệ Hồn Phiên, gấp giọng nói rằng, “Ngươi thả ta ra, ta cam đoan sẽ không làm điều ác nữa! Linh hồn Đồng Giai sẽ đưa cho ngươi, ngươi có thể giúp hắn trọng nhập luân hồi.”
Ánh mắt Diệp Chi Châu khẽ động, ánh mắt chuyển về phía Phệ Hồn Phiên.
“Dựa vào công đức trên người của ngươi cùng năng lực của Đông Phương Thư, giúp Đồng Giai tập hợp linh hồn rồi hỗ trợ hắn nhập luân hồi là chuyện vô cùng dễ dàng.” Viên Thai thử thăm dò tiến lên một bước, thanh âm chậm lại, mang theo một tia mê hoặc, “Phệ Hồn Phiên là vũ khí bản mạng của ta, nếu ta tiêu tán, Phệ Hồn Phiên cũng sẽ bị hủy, linh hồn Đồng Giai ở bên trong cũng sẽ không giữ được, cho nên ngươi không thể  thương tổn ta.”
“Không thể  thương tổn ngươi?”
Viên Thai thấy ánh mắt cậu trở nên mê mang, trong lòng vui vẻ, lại vung vẩy Phệ Hồn Phiên, tiếp tục tiến lên, “Đúng vậy, ngươi yên tâm, ta cam đoan về sau sẽ không làm ác nữa, chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, Phệ Hồn Phiên này có thể cho ngươi.”
Trên mặt Diệp Chi Châu lộ ra nụ cười kinh hỉ, “Ngươi muốn đem Phệ Hồn Phiên cho ta?”
Viên Thai gật đầu, “Không sai, chỉ cần ngươi thả ——” Vùng đan điền đột nhiên đau xót, hắn cúi đầu, nhìn về phía bụng lộ ra mũi đao, thân thể bắt đầu run rẩy, “Như thế nào sẽ…”
“Diệp Chi Châu” mang vẻ mặt kinh hỉ hóa phong tiêu tán, thanh âm mang theo sát khí từ phía sau lưng truyền đến, “Thả ngươi? Ngươi tưởng ta ngốc giống ngươi chắc.” Trường đao được rút ra, Phệ Hồn Phiên bị đoạt mất.
Diệp Chi Châu ném Viên Thai xuống đất, từ trên cao nhìn hắn, lạnh lùng nói rằng, “Tốt nhất chuyện ngươi tập hợp được linh hồn của Giai Giai là thật, nếu không…” Lại thêm một đao đi xuống, thân thể Viên Thai run lên, không cam lòng nhắm hai mắt lại.
Một linh hồn màu xám vặn vẹo hét lên từ trong thân thể Viên Thai chạy ra, cậu nắm chặt tay, hút linh hồn màu xám vào một trong một pháp khí câu hồn, “Có bản lĩnh thì ngươi biến thành cái này thành Phệ Hồn Phiên lần nữa đi, ngươi chết vũ khí bản mạng liền tiêu tán, lừa ai đó?”
Đông Phương Thư ngự kiếm bay tới, nhìn thi thể Viên Thai trên đất, rồi nhìn Phệ Hồn Phiên trong tay cậu, “Tại sao không hủy diệt nó đi?”
Diệp Chi Châu lắc đầu, tiến lên ôm lấy y.
“Làm sao vậy?” Đông Phương Thư nghi hoặc ôm lấy cậu.
“Giai Giai có khả năng vẫn còn sống.” Cậu ngửa đầu nhìn y, bỏ khí tức lãnh ngạnh toàn thân xuống, cọ ngực y, “Chúng ta giúp hắn đầu thai, được không?”
Đông Phương Thư lấy Phệ Hồn Phiên nhìn nhìn, gật đầu, “Được.”
Cậu ngây ngô cười, càng dùng sức ôm chặt y, ngửa đầu hôn y một cái, “Đông Phương, ta biết ngươi có thể, ngươi là lợi hại nhất!”
[Đang kiểm tra mức độ hoàn thành nhiệm vụ … Nhiệm vụ hoàn thành, chúc mừng tiểu chủ nhân.]
[Đã đưa phần thưởng nhiệm vụ, xin tiểu chủ nhân nhận lấy.]
Thân thể Diệp Chi Châu cứng đờ, đột nhiên tránh khỏi ôm ấp của Đông Phương Thư, che đan điền lại, “Đông Phương …”
Đông Phương Thư vội đỡ lấy cậu, “Làm sao vậy? Bị thương hả?”
“Ta giống như … muốn hóa anh …”
Kim đan sơ kỳ trực tiếp hóa anh? Đông Phương Thư hiếm khi luống cuống.
Thăng thiên trận bởi vì hiến tế không đủ cùng mắt trận đã bị mất, ngay khi đạo thiên lôi đầu tiên đánh xuống liền trực tiếp tán loạn tiêu thất. Đông Phương Thư lưu lại linh lực trong cự kiếm chống đỡ rung chuyển khi Thăng thiên trận bị hủy diệt, bảo vệ linh mạch sơn cốc Vô Nhai.
Nam tử hồng bào nhìn các trưởng lão nhà mình, nghi hoặc hỏi, “Sư đồ Thiên Hà đâu? Sao không thấy bọn họ?”
Chưởng môn các đại môn phái nghe vậy cũng ngẩn người, vội phô khai thần thức tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì.
“Không phát hiện ra khí tức, rời đi rồi sao.”
“Chân trước tống chúng ta ra khỏi không gian, chân sau liền rời đi?”
“Hay vẫn còn ở trong không gian?”
“A, sao bên kia lại có vân kiếp? Cường độ vân kiếp này ….. Hóa anh? Ai lại ở thời điểm mấu chốt như thế này mà hóa anh chứ?”
Nam tử hồng bào nhìn về hướng hắn chỉ, nhíu mày, “Sao vân kiếp hóa anh lại nhiều như thế …..”
Trăm ngàn năm sau, trong một quán trà nhỏ ở Tu Chân giới.
“Trong lúc mọi người đang mê mang, chân trời đột nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp vân kiếp, bao phủ ở trên đầu sư đồ Thiên Hà!” Kinh đường mộc bị gõ một cái, lão tu sĩ thuyết thư khép cây quạt lại, “Muốn biết hồi sau như thế nào, lần tới rồi sẽ biết.”
Những khách nhân đang nghe mê mẩn nhất tề kêu rên một tiếng, sôi nổi yêu cầu tiên sinh thuyết thư kể tiếp.
“Không được không được, đồ đệ của ta vẫn còn đang chờ ở nhà, lần sau lần sau đi.” Lão tu sĩ cười xua tay, rời đi dưới ánh mắt lưu luyến của những khách nhân, đi tới một căn nhà ở gần con phố.
“Sư phụ!” Một tiểu nam hài đáng yêu từ trong nhà chạy ra, dùng sức nhào vào trong lòng ngực của ông, “Sư phụ sư phụ, sư nương vừa mới dẫn con đi nghe người kể chuyện xưa đó, vậy cuối cùng đồ đệ của Thiên Hà như thế nào?”
Lão tu sĩ ôm hắn lên, hướng bạn già đi ra đón mình gật gật đầu, cười trả lời, “Thiên đạo cảm động sự trả giá của đồ đệ Thiên Hà với Tu Chân giới, để hắn trực tiếp phi thăng. Giai Giai, ngươi có muốn phi thăng hay không?”
“Muốn!” Nam đồng dùng sức gật đầu, ánh mắt sáng lên, “Con muốn phi thăng, con muốn đi tìm đồ đệ của Thiên Hà! Sư phụ cũng phải đi luôn nhé!”
Lão tu sĩ cười to, ôm hắn vào nhà, “Được, một nhà chúng ta cùng nhau đi!”
Trong hư không, Diệp Chi Châu cười đắc ý, “Đông Phương, Giai Giai vẫn còn nhớ rõ ta đấy.”
Đông Phương Thư đen mặt, “Đồng ngôn không thể tin.”
Diệp Chi Châu liếc mắt, “Dấm chua.”
Một con mèo nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trên vai Diệp Chi Châu, cọ hai má cậu, “Tiểu chủ nhân, thông đạo đưa linh hồn lên đã mở ra, có muốn về thế giới bên kia chưa?”
Mặt Đông Phương Thư càng đen, vươn tay túm con mèo lên, “Biến trở về cái gương mau.”
Mèo nhỏ vô tội lắc đuôi.
“Dấm chua chết ngươi luôn di!” Diệp Chi Châu tức giận cướp Thông Thiên về ôm vào ngực rồi biến mất, “Ta đi về trước, ngươi cứ từ từ ăn dấm đi! Chuyện của Nhâm gia bên kia vẫn còn chưa kết thúc đâu!”
Đông Phương Thư bắt hụt vào khoảng không, yên lặng sinh hờn dỗi, cũng biến mất theo tại chỗ.
Phòng khách Nhâm gia, câu chuyện lại tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.