Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 48:




Lại là Dung Quân Đàn.
Tây trang màu tối đơn giản, mặt không đổi sắc, đôi mắt lạnh nhạt, biểu thị người lạ chớ tiến đến. Cũng không biết vì sao, Khương Phong lại mơ hồ cảm giác hôm nay gã và ngày xưa hoàn toàn bất đồng.
Tuy thân hình vẫn như cũ tái nhợt gầy yếu, nhưng cái loại cảm giác âm trầm trước đó đã biến mất, thay vào đó là sự ưu nhã thong dong như công tử thế gia.
Ngay cả bởi vì chứng bệnh mà cơ thể cứng ngắc mất tự nhiên, cũng dưới sự phụ trợ khí chất cao quý hóa thành ngây ngô khả ái.
Còn nam nhân bên cạnh hắn, càng vô cùng quen thuộc, chính là Phó Cảnh Minh trước đó vài ngày chỉ dùng một câu nói đã khiến Địch Lương Tài đuổi mình ra khỏi đoàn phim.
Cảm giác nguy cơ làm người rợn cả tóc gáy dần bao phủ Khương Phong, mà mắt của gã cũng không cách nào kiềm chế đặt trên người Dung Quân Đàn, căn bản không cách nào dời đi.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt chăm chú của gã, Dung Quân Đàn cũng giương mắt nhìn qua, cùng gã bốn mắt nhìn nhau.
Không biết vô tình hay cố ý, trong nháy mắt bốn mắt chạm nhau, khóe môi Dung Quân Đàn câu ra độ cung nghiền ngẫm, mà đôi mắt mèo ẩn sau khung bạc lại lạnh như băng. Ẩn giấu trong đó là ác ý rất rõ ràng, chỉ cần nhìn qua liền có thể làm cho gã kinh hồn bạt vía.
Điều này, điều này không có khả năng! Dung Quân Đàn sau có khí thế sắc bén khiếp người như vậy?
Khương Phong vô thức nuốt một ngụm nước bọt, căn bản không thể nào tin nổi.
Trước đó còn sống chung dưới cùng một mái hiên, Dung Quân Đàn đối với chỗ đông người có bao nhiêu sợ hãi cỡ nào hoang mang, ngoại trừ bác sĩ thì gã là người biết rõ ràng nhất.
Đừng nói giống hiện tại như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới trước mặt người khác, dù là nơi hắn quen thuộc, chỉ cần trong phạm vi hắn nhìn thấy mà nhân số vượt lên 3 người, hắn đều vô cùng thấp thỏm lo âu.
Dáng vẻ nhát gan sợ hãi dù nhìn từ góc độ nào, đều vô dụng đến cực điểm.
Còn đối với thái độ của mình, càng vô cùng thuận theo coi mình như thần. Chỉ cần Khương Phong biểu hiện ra một chút không hài lòng, Dung Quân Đàn sẽ lập tức kiểm điểm, sau đó cẩn thận, dâng lên càng nhiều thứ Khương Phong cần để đổi lấy niềm vui của gã.
Khương Phong vẫn luôn không hiểu, bệnh tâm thần như Dung Quân Đàn là như thế nào nắm trong ta quyền hành Tinh Mang. Mà vào giờ khắc này, gã hoàn toàn sáng tỏ.
Không phải Dung Quân Đàn thực sự nhu nhược, chỉ là hắn chỉ tỏ ra yếu đuối trước mặt gã.
Khương Phong vô thức ngừng thở, nhìn đoàn người Dung Quân Đàn chậm rãi đi tới gần bản thân.
"Tới đây thử vai? Thật trùng hợp." Lê Hi cố ý dừng bước, đứng trước mặt Khương Phong:"Tôi có việc cần tìm Đàm đạo, chút nữa cùng nhau ăn một bữa cơm. Đã lâu không gặp, quả thật cũng nên thật tốt ôn lại chuyện xưa."
Giọng nói bình tĩnh đến không chút gợn sóng ngấm ngầm là sự khinh thường sủng vật đã chơi chán, mà một câu chuyện xưa nhìn như hời hợt, cũng không ôn hòa giống mặt ngoài, ngược lại trần ngập cảm giác áp lực khiếp người.
Người đại diện đứng bên cạnh Khương Phong đã sớm toàn thân run rẩy, đứng thẳng không được. Mà bản thân Khương Phong không sinh được chút ý niệm phản kháng, gã thậm chí bắt đầu hối hận, hối hận vì sao lúc đầu bản thân lại bị quỷ ám mà phản bội hắn.
"Thật.. Thật xin lỗi." Khương Phong ngập ngừng muốn nói cái gì đó để bổ cứu, nhưng Lê Hi cũng đã nhấc chân rời khỏi, hoàn toàn không muốn nghe gã nói gì, cũng không lo lắng gã sẽ rời đi.
Mà Khương Phong, cũng thực sư không dám rời đi.
Bởi vì gã rõ, một khi chạy trốn, đợi gã, chính là trả thù càng thêm ác độc.
Tận đáy lòng gã, vẫn còn ôm một tia may mắn, cảm thấy Lê Hi có thể sẽ còn niệm chút tình xưa.
Dù sao ngũ quan của gã và đại thiếu gia đã qua đời của Dung gia có tám phần tương tự, nếu cố gắng nghiêm trang, cũng có thể miễn cưỡng tiến đến 9 phần.
Lê Hi dù tàn nhẫn, chẳng lẽ còn có thể thật sự đem cái bóng của anh trai mình đưa vào chỗ chết?
Tay run run lấy điện thoại trong túi ra, Khương Phong liều mạng tìm ảnh chụp đại thiếu gia Dung gia trước đây Dung quản gia gửi cho gã, cũng kêu người đại diện dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị quần áo tương tự đại thiếu gia Dung gia.
Thành công hay thất bại chỉ có một lần, có thể biến nguy thành an hay không, chỉ có thể xem buổi trưa.
Mà Lê Hi đã đi tới một khoảng cũng dường như chú ý tới hành động của gã, hơi nhướng mi, câu ra một nụ cười châm chọc.
- -------------------------------
Cuộc đối thoại của Khương Phong và Lê Hi chỉ trong nháy mắt, tuy biểu tình Khương Phong vô cùng không tốt, nhưng hoàn toàn không có khiến cho ai để ý tới. Bởi vì lực chú ý của họ, sớm rơi vào trên người Lê Hi, căn bản không cách nào dời đi.
Phải biết trong giới cbiz, Dung Quân Đàn và Phó Cảnh Minh đều là đối tượng chỉ nói tên cũng đủ để người mơ ước.
Một là tổng tài công ty giải trí tác phong làm việc thần bí khiêm tốn, người còn lại là ảnh đế nam thần giới giải trí nhan giá trị cùng kỹ năng diễn xuất đều trên đỉnh.
Bình thường vô luận ai cũng khó gặp, hôm nay lại dắt tay nhau cũng xuất hiện ở nơi này. Cơ hội như thế, tự nhiên không thể bỏ qua. Nếu như có thể may mắn vào mắt bọn họ, con đường sau này tất sẽ vô cùng bằng phẳng.
Chỉ tiếc, tựa hồ bọn họ không có cơ hội.
"Dung tổng, Phó ảnh đế." Đàm Bích Linh nhận được tin tức vội vàng tạm ngừng buổi thử vai, mang theo phó đạo diễn cùng nhau ra nghênh tiếp.
"Đàm đạo, quấy rầy." Lê Hi khẽ gật đầu, vẻ mặt xa cách, hơi có vẻ lãnh đạm.
"Không quấy rầy, không quấy rầy. Hai vị có thể tới, thực sự là làm cho đoàn phim chúng ta vẻ vang. Bên trong ít người hơn, ngài và ngài Phó đi vào trong ngồi một chút?" Phó đạo diễn nhiệt tình mời người vào bên trong, Đàm Bích Linh cũng nghĩ đến lời đồn đãi trước đó liên quan tới Lê Hi, vội vã phân phó người của đoàn phim, để cho hắn kêu những người không cần thiết ra ngoài, người càng ít càng tốt.
Gian phòng thử vai không nhỏ, lúc này ngoại trừ Đàm Bích Linh và phó đạo diễn ra, cũng chỉ còn một diễn viên mới thử vai được một nữa vẫn còn ở trong phòng.
Cầm kịch bản trên bàn lên, Lê Hi hứng thú lật vài tờ.
"Kịch bản không tệ, chính là biên kịch còn thiếu chút thế lửa." Đặt kịch bản xuống, Lê Hi đánh giá sắc bén.
"Không có biện pháp." Đàm Bích Linh nhún vai:"Hiện tại người có ánh mắt tinh tường độc đáo lại trời sinh đại khí như Dung tổng như vậy thật sự là càng ngày càng ít."
"Đàm đạo quá khiêm nhường, là đệ tử bế môn có thể làm cho Thỏa Hưng Sinh có tiếng nghiêm sư lời khen luôn treo bên miệng không dứt, người trong giới sao không biết? Không vừa vặn thôi."
"Dung tổng thật biết nói chuyện." Lê Hi khen tặng vừa đúng làm cho Đàm Bích Linh nhịn không được cười rộ lên, hảo cảm đối với hắn cũng lập tức lên tới điểm cao nhất.
Khi có người nhắc tới cô, nhìn trúng lúc nào mà không phải là gia thế tốt, mà Lê Hi nhắc tới thầy của cô, cũng là gián tiếp khẳng định tài năng của cô.
"Sự thật mà thôi. Đúng rồi, buổi thử vai của mọi người còn chưa kết thúc sao?" Thấy nghệ sĩ còn đứng ở dưới, Lê Hi hỏi.
"Đúng vậy, chỉ là còn dư lại không nhiều lắm. Dung tổng nếu không để ý có thể cùng nhau xem một chút? Vừa vặn có Phó ảnh đế ở đây, có thể cho chúng ta này đó tân nhân chút chỉ đạo." Đàm Bích Linh nhiệt tình mời.
"Thật vinh hạnh." Lê Hi đáp ứng, đồng thời quay về phía Phó Cảnh Minh gật đầu trấn an.
"Như thế có ổn không?" Trong mắt Phó Cảnh Minh có chút buồn rầu.
Hôm qua vừa mới phát bệnh, trước đó bên ngoài phòng thử vai cũng bởi vì nhân số nhiều mà có chút không khỏe, y lo lắng Lê Hi sữ quá mức vất vả.
"Không sao." Lê Hi nhỏ giọng trả lời, sau đó lặng lẽ ở dưới bàn đặt tay mình lên tay Phó Cảnh Minh.
Đầu ngón tay mang theo hơi lạnh theo khe hở trợt xuống, cuối cùng mười ngón tay đan xen.
Đầu ngón tay khi rơi vào lòng bàn tay cảm xúc tuy nhỏ nhưng lại có thể trêu chọc đến tim. Giống như bị người dùng lông chim quét qua tim, Phó Cảnh Minh cảm giác toàn thân huyết dịch đều cùng nhau dao động.
Bị, bị nắm tay.
Phó Cảnh Minh sống lưng thẳng tắp, vô thức dùng cơ thể ngăn trở hai bàn tay đan xen.
Tuy lý trí nói cho y biết, Lê Hi chỉ vì khắc phục sợ hãi mới chủ động nắm tay mình, nhưng loại 'bí ẩn' mang theo hương vị ái muội vẫn làm cho lỗ tai y đỏ lên, đôi mắt trầm tĩnh kiềm chế mang theo u ám đè nén.
Lê Hi cúi nửa đầu, dùng dư quang khóe mắt quan sát phản ứng của y.
Phó Cảnh Minh não bổ gì, trong lòng Lê Hi biết rõ. Nhưng càng như vậy, hắn càng không kiềm chế được ác thú vị trong lòng, muốn trêu chọc ác hơn.
Lê Hi nghĩ, cố ý dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay Phó Cảnh Minh, mãi đến khi Phó Cảnh Minh không cách nào nhẫn nại, dùng súc trở tay nắm chặt tay hắn, mới hoàn toàn an tĩnh lại.
Mà hô hấp Phó Cảnh Minh cũng trong quá trình này cũng càng thêm nặng nề.
Động tác nhỏ giữa bọn họ cũng không bị ai phát hiện, dưới sự tổ chức của phó đạo, buổi thử vai được tiếp tục. Chỉ lần lần này, người thử vai cũng ít hơn nhiều, tốc độ cũng rất nhanh.
Vai chính đã được chọn ra, còn lại vai phụ cũng không gấp như vậy, mặt khác chính là lo lắng tới trạng huống thân thể Lê Hi. Tuy Lê Hi nói mình không sao, nhưng Đàm Bích Linh cũng không dám để cho hắn tiếp xúc quá nhiều người. Sau khi cùng phó đạo trao đổi, dứt khoát đơn giản hóa một nửa quá trình thử vai.
Đảo mắt một tiếng qua đi, người cuối cùng thử vai tên là Khúc Tử Tấn. Vai muốn thử là vai nam chính Dương Vĩnh Tài. Lê Hi nghe tên có chút quen quen, vừa nhìn tư liệu, quả nhiên là nghệ sĩ nhà mình.
Thực ra từ sau khi Khương Phong thử vai xong, Khúc Tử Tấn cũng đã biết nhân vật này đã định, nhưng cậu vẫn nghe theo ý kiến từ người đại diện hoàn thành thử vai, không giống như người khác bỏ dở nửa chừng.
Dù sao đợi thêm 1 2 tiếng cũng không phải vấn đề gì lớn đối với tân nhân, nhưng nếu có thể vì vậy mà kết thiện duyên cũng coi như chuyến đi này đáng giá.
"Cũng thật trùng hợp." Đàm Bích Linh cười đối với hắn nói:"Đã sớm nghe nói nghệ sĩ nhà Dung tổng đều là siêu sao tương lai, hôm nay có thể kiến thức một chút."
"Đàm đạo nói đùa." Lê Hi không ý kiến, nhìn về phía Khúc Tử Tấn gật đầu một cái, ý bảo cậu có thể bắt đầu.
Không thể không nói, so với Khương Phong, kỹ năng diễn xuất của Khúc Tử Tấn cao hơn Khương Phong rất nhiều. Khương Phong giống nhiều hơn bởi vì ưu thế từ ngoại hình. Nhưng Khúc Tử Tấn lại khác, cậu thật sự đem cái loại cặn bã từ trong xương cốt của Dương Vĩnh Tài mà diễn vô cùng sâu sắc. Chỉ tiếc là không biết do tướng mạo bản thân quá mức thanh tú lại có khí chất sạch sẽ, còn bởi vì nguyên nhân gì khác, tuy kỹ năng diễn xuất của Khúc Tử Tấn tốt, nhưng luôn có một tia cảm giác vi diệu không khỏe.
"Ai." Đàm Bích Linh tiếc nuối thở dài:"Cậu rất ưu tú, cũng quả thực làm cho tôi động tâm..."
Phó đạo vẻ mặt cũng vô cùng tiếc nuối.
Nói một cách công bằng, hắn càng thích biểu diễn của Khúc Tử Tấn. Nhưng dựa theo mức độ phù hợp vai diễn mà nói, vẻ ngoài Khương Phong lại càng thêm phù hợp.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ lợi ích, tuyển Khúc Tử Tấn cũng không phải là lựa chọn khó tiếp nhận, thậm chí có thể mang đến lợi ích nhiều hơn cho họ.
Đàm Bích Linh đã đáp ứng cùng Lê Hi hợp tác, vì vậy bọn họ căn bản không cần phải vì một vai nam chính mà làm cho hắn bất mãn.
Huống hồ ông chủ Khúc Tử Tấn là Tinh Mang, kỹ năng diễn xuất của bản thân cũng vượt qua thử thách. Còn chút cảm giác không hợp, cũng hoàn toàn có thể bù đắp dựa trên hóa trang và chỉnh sửa hậu kỳ.
Phó đạo diễn cùng Đàm Bích Linh 4 bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn thấu do dự trong lòng đối phương.
Rốt cuộc nên đổi hay không nên đổi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.