Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 20:




"Không, không có khả năng, sao cậu có thể còn sống!" Đệ Nhị Hoàng Phi kinh sợ mở to mắt.
Uy lực của 'Thí Thần' rõ như ban ngày, mười lăm vị đỉnh cao thủ liên hợp cũng không phải đơn giản là một cộng một bằng 2.
Huống chi trong mười lăm người này có một người đã sờ tới một góc quy luật thần cách trở thành ngụy thần, hơn nữa lại còn có kết giới cấm chế do Yêu Vương lưu lại.
Đây đã là sức mạnh mạnh nhất của loài người, cũng là một kích cùng cực của sinh linh trí tuệ nhất thế giới, kết quả vậy mà lại thất bại.
"Thí Thần" bị hủy, cấm chế mất đi, mười lăm vị cao thủ toàn bộ ngã xuống, vậy mà Thái Tử phàm nhân nho nhỏ được Thần Thú bảo hộ không bị thương một chút nào, ngay cả góc áo cũng không dính một vết bẩn, đây là khủng khiếp cỡ nào?
Đầu Đệ Nhị Hoàng Phi loạn thành một đoàn, ả theo bản năng kéo Quốc Vương lại nắm chặt uy hiếp nói:"Đừng tới đây, nếu không thì..."
"Nếu không thì?" Lê Hi phì cười:"Ngài cho rằng tôi là con chó ngài nuôi, muốn kêu đến thì đến kêu đi thì đi?"
Bạch Hổ bên cạnh đi tới gầm lên, giống như đang giễu cợt ả không biết tự lượng sức mình, Chú Tước trên trời cũng phối hợp ném xuống nửa cái đầu lâu.
"Bịch!" Sau khi đầu lâu rơi xuống đất càng sứt mẻ. Nhưng khí tức lưu lại trên đó vẫn rõ ràng để cho người khác biết được thân phận của đầu lâu, chính là tên ngụy thần sức mạnh khó lường.
Này là sức mạnh tuyệt đối, không thể phản kháng. Cường giả nhân loại ở trước mặt Thánh Thú cũng chỉ nằm dưới đáy của chuỗi thức ăn.
"Thần Thú tại thượng!" Mọi người náo động. Lê Hi thực lực cường đại đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ, giống như ngọn núi cao to lớn không gì vượt qua được.
Mới vừa rồi quân thần (vua và quần thần) Hoa Vân bị vây vào hoàn cảnh xấu hiện tại tất cả đều không ngừng kích động, hận không thể lập tức quỳ rạp xuống đất, cao giọng hô lên. Nhóm Đệ Nhị Hoàng Phi lại như tang thi, khí thế hạ xuống.
Giờ khắc này, trên mặt Đệ Nhị Hoàng Phi là một mảnh đỏ đậm. Ả không còn lý trí tự hỏi tìm đường lui cho mình.
Dù sao lần mưu phản này vốn là đánh cược mọi thứ.
Tài lực gia tộc, mạng giao thiệp, tinh anh, thậm chí không quan tâm cấu kết kẻ địch bên ngoài dẫn sói vào nhà, nhưng vẫn hóa thành hư ảo trong khoảnh khắc Lê Hi xuất hiện.
Hơn mười năm khổ tâm mưu đồ, hơn mười năm ẩn nhẫn ngủ đông, mất, toàn bộ đều mất hết...
"Không, không thể!" Trong mắt Đệ Nhị Hoàng Phi lộ ra vẻ điên cuồng, ả hung hăng đâm vào Quốc Vương, lòng bàn tay dùng sức, mũi dao bén nhọn đâm vào sâu hơn:"Trình Hoàn, cậu tốt nhất đừng quá kiêu ngạo! Đừng quên Quốc Vương vẫn còn ở trong tay tôi, lẽ nào cậu có thể không quan tâm tới sống chết của ông ta?"
Thần sắc của ả nhìn như bình tĩnh đáy mặt lại che kín tơ máu. Ngực cũng bị hận ý áp bức, phập phồng kịch liệt.
Chỉ còn một bước là có thể thành công bức vua thoái vị, đoạt lấy quyền hành Hoa Vân, quang vinh trên vạn người. Ả sao có thể cam tâm, làm sao chịu buông tha? Dù trong lòng biết không còn cách nào cứu vãn, ả cũng muốn cố gắng thử một lần.
Trình Hoàn tự cho mình là thần, ả liền muốn nghịch thiên.
"Tôi quả thực không thể." Nụ cười trên mặt Lê Hi không giảm, giọng nói vô cùng thành khẩn: "Cho nên, ngài muốn thế nào?"
"Hướng tượng Sáng Thế Thần phát thệ, bảo hộ tôi và Trình Bân một đời bình an, tôi liền thả Quốc Vương." Đệ Nhị Hoàng Phi cảnh giác thăm dò:"Đừng có mà dùng thủ đoạn, bằng không lão Quốc Vương vừa chết, dù cậu có là người được Thần Thú cưng chìu, cũng không thể nào rửa sạch tội danh giết cha thượng vị trên người. Đây là tội lỗi không thể tha thứ!"
"A, nói có lý." Lê Hi gật đầu, hơi nhíu mày, giống như đang suy tư phải ứng đối như thế nào, nhưng trêu tức và khinh thường trong mắt lại giống như đang nhìn một con chó bướng bỉnh:"Chỉ tiếc, muốn cùng tôi thương lượng, bà còn không xứng!"
Giọng nói ôn nhu lại mang theo trào phúng. Khi dứt lời, ánh sáng trắng mãnh liệt bùng cháy.
Ánh sáng vàng trước đó tràn ngập không khí từ từ dung nhập vào hóa thành một vòng ngân nguyệt, đồng thời thái dương trên chính tầng trời đối lập phối hợp chặt chẽ.
Ánh trăng lượn lờ, không khí chung quanh kịch liệt vặn vẹo nát vụn, xung quanh Ngân Nguyệt tạo thành một khoảng không tối đen.
Lê Hi ngồi trên xe lăn, xuất hiện rõ ràng trước Ngân Nguyệt.
Nâng Ngự Thú Pháp Điển, tứ Thánh Thú cung kính quỳ xuống. Phù văn cổ xưa lưu chuyển xung quanh hắn và Ngân Nguyệt.
Hương vị chết chóc xen lẫn uy áp cường đại không gì ngăn nổi đập vào mặt.
Tâm phúc vô cùng tận tụy với Đệ Nhị Hoàng Phi sợ tới vỡ mật, cứt đái tràn lan.
Đệ Nhị Hoàng Phi cũng ngã xuống đất, lưỡi dao sắc bén trong tay cũng tan thành chất lỏng làm bỏng tay ả, tản mát ra mùi khét khó ngửi.
Quốc Vương và một đám quần thần đều không bị thương chút nào, ngay cả hai Thú Vương trọng thương cũng hồi phục, thậm chí Thú Nguyên Lực còn tăng lên một bậc.
"Tạ ơn Thần Thú thương xót." Mọi người quỳ lạy.
Mà Lê Hi chỉ gật đầu, đẩy xe lăn đi tới vị trí Đệ Nhị Hoàng Phi ngã xuống. Nhìn tay ả cháy đen, trong mắt Lê Hi vẫn lạnh băng.
"Lợi ích, địa vị, vô tận tham niệm, không cách nào lấp đầy dục vọng, cũng bởi vì những thứ này mà bà đã hủy diệt cuộc đời của Trình Hoàn, thậm chí không ngần ngại lật đổ đế quốc Hoa Vân. Ăn miếng trả miếng, một bàn tay của bà còn chưa đủ. Chỉ là, đừng lo lắng, tôi sẽ không dễ dàng để bà chết đi, bà còn chưa trả đủ!"
"..." Đau đớn xâm chiếm vào đầu óc Đệ Nhị Hoàng Phi, ả gần như không nghe rõ Lê Hi rốt cuộc đã nói cái gì. Nhưng cảm giác lạnh thấu xương lại giống như sợi tơ, quấn quanh trái tim cùng linh hồn ả, càng lúc càng chặc, mãi đến khi không còn cách nào hô hấp.
"Dẫn đi!" Lê Hi ra lệnh thủ vệ bên cạnh đã khôi phục năng lực hành động đem bắt người đi, sau đó mới thở phào, Ngự Thú Pháp Điển trong tay cũng rơi xuống.
"Điện hạ!" Thú Vương cách gần nhất trước tiên phát hiện hắn có chỗ không đúng, tiến lên một bước muốn đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã của hắn, nhưng bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.
"Không sao." Thanh âm Lê Hi lần nữa vang lên, nhưng không còn du dương như vừa rồi, ngược lại mang theo tính trẻ con cùng mệt mỏi. Quần áo vốn vừa người Thái Tử dần trượt xuống, vạt áo tuột xuống từ xe lăn xuống đất, dính vào bụi đất.
"Cái này...." Thú Vương kinh ngạc mở to mắt, mặt không dám tin.
Bởi vì giờ khắc này trên xe lăn, Thái Tử được thần bảo hộ vừa mới lật tay thành mưa đã biến mất, chỉ còn một bé trai gương mặt y chang Thái Tử bị chôn dưới đống quần áo, ở trong lòng hắn là hai cục lông một đen một trắng, khí tức trên người cùng bề ngoại lại... giống như Thần Thú đại nhân?!
Tác giả có lời muốn nói:
Ta thề với trời, nhỏ đi không phải sở thích xấu của ta, mà là khi ta ngủ tiểu công ở trong mộng uy hiếp ta, yêu cầu muốn nhìn thời kỳ lúc nhỏ của Lê Tiểu Hi, trò chuyện làm bù đắp o(′^')o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.