Lục Tiên

Chương 3: Hận bọn đầu trọc




Bốn chiến Tiên thuyền vút thẳng lên trời cao, tốc độ nhanh như điện, nhanh chóng xuyên qua mấy tầng mây, lập tức chỉ thấy bầu trời như mới được gột rửa, một mảnh bát ngát trong xanh, cả vòm trời trong vắt như một khối bảo thạch mà lam sáng long lanh, vẻ đẹp không sao tả xiết! Lại có một vầng mặt trời đỏ đang lên ở phía chân trời, hào quang muôn trượng, phóng xuất ra muôn ánh kim quang, soi rọi cả tòa Tu Di Sơn khí thế đỉnh thiên lập địa, cảnh vật bao la hùng vĩ thật là mỹ lệ.
Khi gần tới ngọn núi, bốn chiếc Tiên thuyền bỗng tách ra, Chiếc Tiên thuyền dẫn đầu có các vị Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan đột nhiên tăng tốc, đầu thuyền nghểnh lên, phi thẳng về phía đính núi rất cao ở phía xa xa, còn lại ba chiếc Tiên thuyền thì lại giảm tốc độ sau đó bay tới một nơi bằng phẳng ở gần ngọn núi, có thể thấy rõ từng làn sương mù bốc lên từ đám cổ mộc xanh ngắt, cảnh tượng núi rừng giống như Tiên cảnh đang từ từ hiện ra ngay dưới chân mỗi người.
sau đó một lát, trên sườn núi trước mặt xuất hiện một bình đài lớn, lớn hơn nhiều so với Quan Hải Đài trên Kim Hồng Sơn, nền lát đá màu bạch ngọc, lan can bằng đá xanh, từ phía xa có thấy được một khối đại thạch khổng lồ đứng vững vàng, mặt ngoài có ghi ba chữ rất to:
Nghênh Tiên Đài.
Thẩm Thạch nhìn thấy ba chữ khổng lồ viết theo lối rồng bay phượng múa trên tấm đá lớn, thầm nghĩ Nguyên Thủy Môn quả nhiên khí thế bất phàm, những thứ khác không nói nhưng ít nhất họ cũng tự đặt mình vào địa vị của Thần Tiên. Những tiểng nổ vang trời, mây tản ra tứ phía, ba chiếc Tiên thuyền từ từ hạ xuống, đệ tử Lăng Tiêu Tông nhao nhao bước ra. Sau đó Đỗ Thiết Kiếm cầm đầu cả bọn, tập trung lại một chỗ rồi đi tới một cái sân rộng trong khu phòng ốc có mái cong họa bích, nhìn kiến trúc vô cùng tinh xảo mỹ lệ nằm trên Nghênh Tiên Đài.
Thẩm Thạch cũng ở trong đám người, nhanh chóng nhìn thấy trên tấm bảng lớn ở trước đại môn có bốn chữ: Lăng Tiêu Biệt Viện.
Khác với Quan Hải Đài trên Kim Hồng Sơn, Nghênh Tiên Đài của Nguyên Thủy Môn tuy cũng là một bình đài khổng lồ, nhưng cách bố trí kiến trúc mục đích không phải là nơi tập trung đệ tử nội môn. Nhiều năm trở lại đây, đại hội Tứ Chính đều do Nguyên Thủy Môn đứng ra tổ chức, cứ mười năm một lần, những đệ tử tinh anh của tam đại danh môn đều đến đây, Nguyên Thủy Môn xây dựng tam đại biệt việt ở Nghênh Tiên Đài này chuyên dùng vào việc làm nơi ở cho đệ tử tham gia đại hội Tứ Chính của ba nhà.
Ngoại trừ Lăng Tiêu Biệt Viện dành cho Lăng Tiêu Tông, trên Nghênh Tiên Đài còn có hai biệt viện nữa là Thiên Kiếm Biệt Viện và Trấn Long Biệt Viện, cả ba nằm khá xa nhau tạo thành một hình tam giác.
Từ Hải Châu xa xôi vạn dặm tới đây, trên đường bôn ba vất vả, nhưng mới tới đây đã được sắp xếp ổn thỏa một chỗ ở rất tốt, bên trong biệt viện rộng rãi thoáng mát, thậm chí còn xa xỉ tới mức mỗi người ở riêng một phòng. Các đệ tử Nguyên Thủy Môn làm công tác đón khách thì vô cùng nhẹ nhàng, kiên nhẫn, dường như mọi chi tiết nhỏ nhất đều được chuẩn bị rất tỉ mỉ, đúng là khiến cho người ta có cảm giác đây chính là nhà mình.
Đỗ Thiết Kiếm đã tới đây nhiều lần, lão luyện rồi thì không nói, còn như bọn Thẩm Thạch là những đệ tử mới lần đầu đặt chân tới Nguyên Thủy Môn, tự trong đáy lòng liền phát sinh chút hảo cảm dành cho Nguyên Thủy Môn. Vậy nên cho dù trên đường đi Thẩm Thạch có tán gẫu vài câu với Đỗ Thiết Kiếm, trong lòng có chút lo lắng đám đệ tử Nguyên Thủy Môn kia chắc toàn loại kiêu căng không coi ai ra gì, giờ đây những lo lắng ấy đều đã tan thành mây khói.
Dù sao khi ngẫm lại, danh môn truyền thừa vạn năm làm sao có chuyện cả đám trên dưới đều là dạng nông cạn? Một vài thế hệ quái đản thỉnh thoảng xuất hiện không thể đại diện cho toàn bộ Nguyên Thủy Môn.
Nói là đại hội Tứ Chính nhưng những nhân vật trọng yếu tham dự hội nghị đương nhiên vẫn là những Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan, bao nhiêu đại sự thiên hạ đương nhiên đều là công việc của bọn họ, còn đám đệ tử trẻ tuổi thì mục đích là hành trình bí cảnh Vấn Thiên sau đại hội Tứ Chính. Vì vậy sau khi được sắp xếp nơi ăn chốn ở tại Lăng Tiêu Biệt Viện, đại bộ phận các đệ tử Lăng Tiêu Tông đều tương đối rảnh rỗi.
Theo kế hoạch từ trước, tám vị Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan của Lăng Tiêu Tông đi lên đỉnh Trích Tinh Phong, tất nhiên là để hội kiến chưởng môn Nguyên Thủy Môn và các đại nhân vật khác. Sau khi trò truyện tâm tình, tiện thể bàn bạc các đại sự trong thiên hạ cũng như đại hội Tứ Chính, chỉ chờ người của Trấn Long Điện tới, đại hội Tứ Chính sẽ chính thức cử hành.
Trên thực tế trong mấy ngày trước đại hội Tứ Chính, đám đệ tử trẻ tuổi cũng chả có việc gì quan trọng, chuyện thiên hạ đại sự thì cũng chưa tới phiên bọn họ phải lo, vì vậy cả đám hoặc ở trong biệt viện chuyên tâm tu luyện, hoặc nghỉ ngơi dưỡng sức, hoàn thành những bước chuẩn bị cuối cùng cho bí cảnh Vấn Thiên. Theo thông lệ thì trong ba ngày sau khi đại hội Tứ Chính bắt đầu, môn hạ Tứ Chính sẽ tổ chức một Giao Dịch Hội trao đổi các loại Linh tài bảo vật lớn nhỏ, đây chính là dịp để Tứ Chính trao đổi, bổ sung lẫn nhau, rất là náo nhiệt, thường thường luôn xuất hiện những bảo vật vô cùng trân quý.
Đặc biệt là Giao Dịch Hội đẳng cấp cao nhất nhưng cũng có ít người tham gia nhất, hơn nữa là hội kín bí mật, dó là Giao Dịch Hội dành riêng cho các Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan, lại càng khủng hơn. Phải biết là Tứ Chính là những môn phái cao cấp nhất trong tu chân giới Hồng Mông, những Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan của Tứ Chính cũng được xếp vào hàng những người giàu có và cường đại nhất trong tu chân giới Nhân tộc. Thậm chí còn nghe đồn: Giao Dịch Hội bí mật này chính là nơi trao đổi những bảo vật trân quý nhất trong toàn bộ tu chân giới Hồng Mông, cho dù Tổng đường của thiên hạ đệ nhất thương hội Thần Tiên Hội ở thành Thiên Hồng, nổi tiếng với tên gọi Thiên Hạ Trân Bảo Hội cũng xa xa không bằng được.
Tuy nhiên những vụ này không liên quan gì tới đám đệ tử trẻ tuổi như Thẩm Thạch.
Hắn ở trong Lăng Tiêu Biệt Viện một ngày, tới trưa hôm sau, nghe thấy bên ngoài có những tiếng huyên náo ầm ĩ, chạy ra coi thì thấy trên không trung đang có mấy chiếc Tiên thuyền lơ lửng rồi từ từ hạ xuống, khỏi cần nói cũng biết là đám người Trấn Long Điện đã có mặt.
Thẩm Thạch chạy ra chỗ cửa Lăng Tiêu Biệt Viện, lúc này ở đó đã có khá nhiều người, trong đó hắn thấy một bóng người quen thuộc: Chính là Tôn Hữu! Thẩm Thạch nở nụ cười rồi tiến lại vỗ vai hắn và nói: "Ngươi cũng chạy ra đây hả?"
Tôn Hữu lập tức quay đầu lại nhìn hắn, trên miệng nhếch mép cười: "Ở mãi trong phòng thật buồn chán, ta mới chạy ra ngoài đúng lúc người của Trấn Long Điện tới."
Hai người đứng sóng vai, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy ba chiếc Tiên thuyền lơ lửng chở người đang từ từ đáp xuống Nghênh Tiên Đài, Tôn Hữu thấy mấy người đi xuống, quay đầu lại nói với Thẩm Thạch: "Thạch Đầu, ngươi đã từng nhìn thấy mấy hòa thượng Trấn Long Điện này chưa?"
Thẩm Thạch lắc đầu đáp: "Chưa thấy!"
Tận mắt chứng kiến tất cả người đã rời khỏi Tiên thuyền, ngoài những đệ tử Nguyên Thủy Môn làm nhiệm vụ đón khách, tất cả các tu sĩ Trấn Long Điện đều mặc y phục giống hệt nhau: Mình khoác tăng bào, cái đầu trọc bóng lưỡng, đây chính là cách ăn mặc của tăng nhân Phật giáo.
Trong Nhân tộc ở Hồng Mông giới, Phật giáo được coi là một trong những giáo phái có lịch sử lâu đời, tuy nhiên trước giờ không lộ thanh danh, có truyền thuyết cho rằng Phật giáo tồn tại từ thời Thiên Yêu Vương Đình, thậm chí nó được truyền bá cả trong Yêu tộc với không ít tín đồ. Sau đại chiến Nhân Yêu, Nhân tộc thống trị Hồng Mông giới, trong đó một trong Lục thánh Nhân tộc là Cơ Vinh Hiên không hiểu sao lại quy y Phật pháp, lập nên Trấn Long Điện ở Tuyết Châu thuộc vùng cực bắc xa xôi lạnh giá. Trong tông môn, từ trên cuống dưới đều thờ phụng Phật, bản thân Cơ Vinh Hiên cũng là một tăng sĩ xuất gia, vì vậy trong Lục Thánh Nhân tộc, họ Cơ là họ duy nhất trong các Thánh Nhân không có huyết mạch truyền thừa chi trưởng truyền tới ngày nay.
Có điều sau vạn năm, tới ngày hôm nay, đạo Phật không được hưng vượng, chỉ có duy nhất Trấn Long Điện là có chút danh vọng. Tuy cũng là một trong Tứ Chính nhưng có thể nói Trấn Long Điện là môn phái thanh tịnh lạ kỳ nhất, ngoại trừ mười năm một lần tham dự đại hội Tứ Chính thì những tăng nhân Trấn Long Điện dường như không bao giờ ra khỏi Tuyết Châu, quanh năm suốt tháng khổ tu ở Tuyết Vực nơi cực bắc giá lạnh, có vài phần giống với tăng sĩ Khổ Tu Phật giáo trong truyền thuyết.
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Thẩm Thạch được nhìn thấy tăng sĩ Phật môn, lúc đầu cũng cảm thấy hết sức tò mò, có điều sau khi quan sát kĩ, sự chú ý của hắn cứ ngẫu nhiên rơi vào cái đầu bóng lưỡng. Sau đó hắn không kìm lòng được, ánh mắt nhìn trộm ra tứ phía, như muốn tìm một người có hình dáng nổi bật, tương tự mấy vị kia đang ở đâu đó lẫn trong đám đông.
Người đó cũng có cái đầu trọc lốc, người cao lớn khôi ngô, tư phong tiêu sái còn thêm mấy phần bá khí, nhưng trong ánh mắt của người mới lần đầu quen biết thì nổi bật nhất vẫn là cái đầu trọc bóng lưỡng!
Sau đó Thẩm Thạch phát hiện ra không phải chỉ có mình, lúc này Tôn Hữu cũng đang lấm lét nhìn ra xung quanh.
Sau đó cả hai người phát hiện ra không chỉ riêng họ, mười mấy đệ tử Lăng Tiêu Tông đang đứng hóng ở cửa biệt viện cũng đều đang quay đầu nhìn trộm về phía kẻ đầu trọc bóng lưỡng trong tông môn mình.
Đỗ Thiết Kiếm đang cầm một hồ lô rượu, thái độ vui vẻ nhìn ngắm lung tung, nhưng sau giây lát, nụ cười trên mặt hắn bỗng trở nên cứng ngắc, cho dù là ai khi bị mười mấy kẻ đang âm thầm quan sát, lấm lét nhìn trộm thì cảm giác cũng không thể khá hơn được.
Lúc này, cho dù Đỗ Thiết Kiếm có đạo hạnh cường hãn thần thông quảng đại, thân thể cũng vô cùng cứng cỏi, đao thương bất nhập, nhưng da mặt vẫn cứ nhăn nhó như thường, xém chút nữa thì phun hết cả ngụm rượu ra ngoài, hắn quát lên bằng giọng vô cùng phẫn nộ:
"Mấy tên tiểu tử vô sỉ kia, các ngươi nhìn cái gì vậy?"
"Roạt!" Cả đám lập tức cùng quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Đỗ Thiết Kiếm càng bực tức hơn, hắn liên tục chửi ầm lên: "Gặp quỷ rồi, mấy tên nhãi ranh kia, cả đời chưa được nhìn thấy ai đầu trọc hả?"
Đám đệ tử Lăng Tiêu Tông không dám hó hé điều gì, làm bộ như không nghe thấy, cả đám vẫn trò truyện bình thường, sau đó tranh thủ lúc hắn lơ đãng liền chia ra mấy nhóm rồi nhao nhao trốn đi chỗ khác, chạy xa nam tử đấu trọc hung hãn kia thêm một chút.
Đỗ Thiết Kiếm đang bị cơn tức giận hành hạ, hắn không biết xả lên đầu ai, đành oán hận cắn chặt răng một cái rồi trừng mắt nhìn về phía đám tăng nhân mới bước xuống từ Tiên thuyền, nói lầm bầm đầy vẻ giận dữ: "Thật đáng hận, mỗi lần mấy con lừa trọc này tới, lão tử lại bị bọn kia cười nhạo một phen, bà mịa nó..."
Những tăng nhân Trấn Long Điện nhanh chóng đi vào trong Trấn Long Biệt Viện, sau đó đúng tính cách của một tông môn thanh lãnh, cả buổi không thấy một ai ra vào. Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh, đợi tới ngày mai, Tứ Chính tề tựu đông đủ, chính là lúc đại hội Tứ Chính bắt đầu cử hành.
Tuy nhiên đúng vào tối hôm đó, khi màn đêm bao phủ khắp nơi, trăng sao mọc lên đầy trời, Thẩm Thạch đang mải mê tu luyện trong phòng, đột nhiên nghe thấy những thanh âm ồn ào từ bên ngoài truyền tới, hơn nữa những thanh âm này dường như được truyền tới từ khu biệt viện khác trên Nghênh Tiên Đài.
Ngay trong sơn môn của đại phái Nguyên Thủy Môn, cũng sắp tới đêm khuya rồi mà chả lẽ vẫn có người cãi nhau sao? Như vậy thì thật là một việc hiếm thấy vô cùng! Thẩm Thạch vội bước nhanh ra ngoài, đi tới đại môn Lăng Tiêu Biệt Viện đã thấy có không ít người đứng ở đó, hơn nữa còn cả đám người đang chạy tới từ phía sau, có vẻ đều đang ra coi náo nhiệt.
Hắn đi tới ngoài cửa, ánh mắt phóng ra phía ngoài, nhờ ánh trăng sáng tỏ có thể nhìn thấy một đám đệ tử trẻ tuổi của Nguyên Thủy Môn đang đứng vây quang đại môn Thiên Kiếm Biệt Viện trên Nghênh Tiên Đài, ở bên Trấn Long Biệt Viện cũng có một đám đông tăng nhân đầu trọc đang đứng theo dõi động tĩnh bên Thiên Kiếm Biệt Viện, tính hiếu kì, khoái coi náo nhiệt đúng là Thiên tính của Nhân tộc, ngay cả đám tăng nhân thanh tu cũng như vậy.
Đúng lúc đó, trong đám người đang đứng giằng co ở đại môn Thiên Kiếm Biệt Viện, Thẩm Thạch nghe thấy trong số những đệ tử Nguyên Thủy Môn có ai đó cất một tiếng quát to, thanh âm mang vẻ tức giận:
"Nam Cung Anh, đừng làm con rùa đen rụt cổ nữa, mau mau ra đây!"
================
Nghênh Tiên Đài là nơi đón tiếp
Tam biệt viện thật khiếp lòng người
Bỗng đâu nghe thấy tiếng cười
Tăng nhân – họ Đỗ chín mười giống nhau.
================
Trấn Long Điện, hóa ra toàn tu sĩ Phật Môn
Đỗ Thiết Kiếm, bị chê cười hận bọn đầu trọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.