*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Đàm thiên sư té trên mặt đất, dường như nghe tiếng máu chảy ra từ trong mắt lão.
Cái loại sợ hãi, lại bất lực này, khiến lão nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở trấn Vương Hương mấy tháng trước. Khi đó lão cũng nằm ở trên giường, không thể động đậy không thể nói chuyện, toàn bộ thế giới đều thực ầm ĩ, chỉ riêng lão chỉ có thể an tĩnh nằm ở trên giường.
“Tích tắc, tích tắc.”
Đây là tiếng kim đồng hồ treo trên tường đi lại, đau đớn kịch liệt không khiến cho lão đánh mất lý trí, ngược lại khiến lão tỉnh táo đến đáng sợ.
Lão biết mình sắp chết.
Giờ khắc nguyền rủa thất bại, liền định trước vận mệnh của lão.
Lúc nhỏ, lão nghèo khổ không chỗ nương tựa, được cha nuôi đưa đến nước ngoài, sống những ngày áo cơm không lo được người ta tôn kính, lúc đó lão mới biết được, hóa ra Đàm gia từng phong quang như vậy. Cha nuôi không cam lòng, luôn cường điệu với lão rằng, vinh quang Đàm gia, chính là hủy trong tay chính phủ mới của Hoa Hạ, muốn lão thay Đàm gia báo thù.
Hai mươi mấy năm trước, cha nuôi bởi vì trận pháp thất bại phản phệ mà chết, thật không ngờ lão lại đi lên cùng một con đường giống cha nuôi.
Dường như cái chết cũng không phải đáng sợ như vậy, cả đời lão vì Đàm gia mà sống, mãi đến một khắc ngã xuống, rốt cuộc có thể thoải mái.
Lão giống như lại thấy được khi còn bé, lão đứng ở cổng cô nhi viện không tính là rộng mở, viện trưởng mặc áo vải màu lam, ngồi xổm ở trước mặt lão, đưa cho lão một viên kẹo sữa Tiểu Bạch Cẩu.
Kẹo sữa vừa thơm vừa ngọt, lão nắm trong tay luyến tiếc ăn, sau khi lên xe, cha nuôi ném viên kẹo bị lão nắm đến sắp tan kia đi.
“Thân là người thừa kế Đàm gia tương lai, con có rất nhiều thứ tốt có thể hưởng thụ.”
Bắt đầu từ đó, lão mặc quần áo đẹp, ăn đồ ăn tinh xảo, thậm chí còn có một đống người vây ở bên cạnh chăm sóc lão.
Thời gian ở cô nhi viện đã mất đi màu sắc trong đầu lão, nhưng những ký ức năm đó lại trở nên sống động lên.
Viên kẹo sữa kia, còn có dòng chữ này trắng in trên ngực áo vải màu lam của bà viện trưởng.
Viện phúc lợi Quả Táo Hoa Hạ.
Bà viện trưởng nói, bọn họ đều là quả táo tương lai ngọt ngào nhất đáng quý nhất của Hoa Hạ, không phải đứa nhỏ bị bỏ rơi.
Bàn tay bà viện trưởng đặt ở đỉnh đầu lão ấm áp, tươi cười cũng dịu dàng.
Khi đó Hoa Hạ tuy rằng không tính là giàu có, nhưng trong trí nhớ lão cũng không có ai quá đói, không có bị lạnh, chỉ là không có quần áo xa xỉ, đồ ăn vặt xa xỉ để hưởng dụng mà thôi.
Hoa Hạ…
Hoa Hạ…
Lão liếm liếm khóe miệng khô héo, dường như nếm được hương vị viên kẹo sữa kia.
Thật muốn nếm thử hương vị viên kẹo ấy, nhất định rất thơm rất ngọt.
Thế giới yên tĩnh, bóng đêm yên tĩnh.
“Trời ạ!” Một người canh giữ ở ngoài cửa phát hiện trong phòng không thích hợp, vội lớn tiếng kêu gọi đồng bạn: “Đàm thiên sư đã xảy ra chuyện!”
Một người đàn ông nôn ở buồng vệ sinh chịu đựng ghê tởm trong dạ dày, đi đến trước mặt Đàm thiên sư, dò xét mạch đập ở cổ và hơi thở lão, đứng thẳng người nói: “Chết.”
“Vậy, vậy làm sao?” Đồng bạn nhìn thảm trạng trong phòng, cảm thấy căn phòng này dọa người tới cực điểm.
“Còn có thể làm sao, ” người đàn ông đồ đen không liếc mắt nhìn thi thể dưới đất thêm một cái, bước đi ra khỏi phòng, châm một điếu xì gà, hung hăng hút vài hơi sau đó nói: “Đem căn phòng quét sạch sẽ.”
“Vậy di thể Đàm thiên sư…”
“Người chết, còn có tác dụng gì?” Người đàn ông phun ra một ngụm khói, “Trực tiếp hoả táng chôn.”
Hắn nhìn vết máu dính trên lòng bàn chân mình, chán ghét cọ cọ trên sô pha: “Làm giá cao như vậy, kết quả còn không phải phế vật vô dụng sao, quả thực chính là lãng phí thời gian.”
Hắn không có nhìn thấy, từng luồn khí đen chui vào lòng bàn chân hắn, giữa trán cũng trở nên tối đen.
“Kỳ đại sư…”
Chờ trận pháp từng chút biến mất trong đêm đen, đám người Hướng Cường vừa kính sợ vừa thấp thỏm nhìn Kỳ Yến, “Vừa rồi… là xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là làm một chút việc nhỏ không đáng kể.” Kỳ Yến xua tay, lại khôi phục bộ dạng cười tủm tỉm ngày thường, nhưng mà sau khi trải qua chuyện đêm nay, ai cũng không dám coi thường cậu, ngay cả Lữ Cương miệng còn cứng hơn cả kim cương, cũng là dáng vẻ lòng còn sợ hãi.
Gã ở trước mặt Kỳ Yến miệng tiện nhiều lần như vậy, Kỳ Yến cũng không có xử lý gã, không biết là đối phương lòng dạ rộng lớn hay là gã mạng lớn, dù sao thì từ hôm nay trở đi, gã không dám miệng tiện trước mặt Kỳ Yến nữa.
Kỳ Yến thấy Lữ Cương không nói được một lời, liền trêu chọc: “Đau lòng pháp khí của anh hả.”
Lữ Cương trả lời lại một cách mỉa mai: “Đúng vậy, chừng nào cậu đền mấy pháp khí đó cho tôi?”
Nói xong lời này, gã bất đắc dĩ buông lỏng vai, nhìn điệu bộ Kỳ Yến, gã liền nhịn không được muốn oán cậu ta, loại xúc động này căn bản nhịn không được.
Bùi đại sư ngược lại cười ha ha nói: “Kỳ đại sư khách khí, pháp khí đều là vật ngoài thân, chỉ cần cậu không có việc gì là tốt.”
Kỳ Yến không có quay quanh đề tài pháp khí này nữa, trong lòng tính toán tìm một cơ hội bồi thường cho hai người.
Người khác thật lòng đối đãi, cậu không thể xem nó là hiển nhiên, có qua có lại mới là đạo ở chung.
“Mười giờ, ” Kỳ Yến nhìn thời gian, “Nên chuẩn bị rồi.”
Ngọn núi này cách rất gần một ngọn núi nước ngoài vô cùng nổi tiếng, là long mạch ẩn chân chính, có điều bởi vì ngọn núi này thật sự không thu hút, vừa không có phong cảnh đặc biệt, cũng không có khoáng thạch đáng để đào móc, ngay cả cấu tạo và tính chất đất cũng không phải đặc biệt phì nhiêu, có điều cỏ cây lại trưởng thành tốt dị thường. Không có ai biết dưới ngọn núi này cất giấu đầu rồng của long mạch, cho nên nhiều năm như vậy vẫn luôn thực bình an, thậm chí ngay cả thế lực nước ngoài cũng không phát hiện.
Kỳ Yến có thể biết nơi này là một trong những đầu long mạch chính của Hoa Hạ, là nhờ sư phụ bảo cậu học thuộc một quyển sách rách rưới.
Lúc ấy sư phụ nói đây là bảo tịch không truyền ra ngoài của Thiên Nhất môn, nhưng mà từ khi có lần sư phụ lấy nó để kê chân bàn, cậu liền không tin. Bảo tịch nhà ai sẽ bị lấy đến kê chân bàn, xứng đáng với cái chữ “bảo” đó sao?
Lấy đá trong núi, bày trận pháp phù hợp với thiên địa tự nhiên, như vậy càng có thể mượn lực lượng long mạch.
Tảng đá đều đã chuẩn bị tốt, Kỳ Yến bảo người của tiểu tổ đặc biệt đặt đá ở vị trí cậu chỉ định, sau đó dùng bút ngọc vẽ một hoa văn kỳ quái trên mỗi một tảng đá, bởi vì không có chu sa, lại không có hiệu ứng ánh sáng, mọi người cũng không biết cậu vẽ cái gì.
Nhưng mà Bùi đại sư tận mắt nhìn thấy cậu vẽ, loại này không giống như là phù triện, càng giống như là một loại đồ đằng từ xa xưa, giống như là loại hình mà mấy ngàn năm trước lúc nghề gieo trồng không quá phát triển, vu giả của mỗi một bộ lạc khẩn cầu với thần của bộ lạc mình mong bọn họ có thể tìm được càng nhiều đồ ăn.
Đồ đằng xa xưa, phức tạp, nhưng mà có năng lực khiến người ta cảm nhận được sự nghiêm trang.
So với việc nói đây sùng bái thần, không bằng nói đây là sùng bái tự nhiên.
Khi đó nhân loại cảm kích tự nhiên tặng cho bọn họ thức ăn, bởi vì có thiên nhiên, bọn họ mới có thể hái hoa quả, săn bắn, sau đó tiếp tục sinh tồn.
Khi nhân loại phát minh ra càng ngày càng nhiều công cụ, học được gieo trồng, nuôi dưỡng, loại nghi thức từ xưa này giảm bớt, đến hiện tại, mọi người chỉ có thể nhìn thấy giới thiệu liên quan trong một ít tư liệu khảo cổ. Những đồ đằng từ xa xưa đó, đã sớm mất đi ý nghĩa của chúng, cũng không ai có thể xem hiểu chúng có ý gì.
Kỳ Yến vẽ thực nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm túc hơn vừa rồi vẽ trận. Mỗi một bút cậu đều hạ thực thận trọng, đá còn chưa có vẽ xong, trán cậu đã toát ra mồ hôi.
Đến khi một tảng đá cuối cùng vẽ xong, cậu đi đến trung gian thạch trận vẽ một đồ đằng lặp đi lặp lại, sau đó nói với Hướng Cường đứng ở ngoài trận: “Mấy giờ?”
“Mười một giờ ba mươi tám phút ba mươi hai giây.”
“Thời gian không sai biệt lắm.”
Kỳ Yến nhìn về phía Lữ Cương và Bùi đại sư, “Hai vị, hai phía trái phải, phải nhờ vào hai người.”
Bùi đại sư và Lữ Cương im lặng gật gật đầu, trên thực tế bọn họ bất quá chỉ là hộ pháp, chân chính cần xuất lực không phải là bọn họ, mà là Kỳ Yến.
Ba người ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu nhẹ giọng niệm kinh văn.
Hướng Cường nhìn đạo bào trên người Kỳ Yến, cũng tìm một chỗ ngồi xếp bằng xuống.
Trong lúc nhất thời toàn trường yên lặng, tất cả mọi người biết việc này quan hệ quốc gia đại sự, không ai dám qua loa.
Bộ ngành liên quan cũng đều lẳng lặng ngồi trước máy tính, nhìn video từ năm địa phương truyền tới, toàn đại sảnh ngồi hơn hai mươi người, thế mà một chút âm thanh cũng không có. Bọn họ chỉ nhìn năm màn ảnh nhỏ được phân chia ra trên màn hình lớn, chờ đợi kỳ tích phát sinh.
Ngọn núi phía đông, lão Lý mặc một bộ áo choàng màu đất thoạt nhìn kỳ kỳ quái quái, phía trên thêu hình núi non, tăng không tăng, đạo không đạo, thoạt nhìn phá lệ kỳ quái, nhưng mà giờ phút này không có ai chê cười quần áo trên người ông, mà là chuyên chú nhìn khẩu hình và thủ thế của ông.
“Nay đệ tử đời thứ mười bảy Hác Đồ Tầm Mộc môn…”
Ngọn núi phía tây, Hách Mỹ Lệ mặc một bộ hán bào màu đỏ, giữa trán đeo một cái mạt ngạch* đỏ tươi, cho dù bà đã sớm không còn trẻ tuổi, nhưng mà loại vẻ đẹp xuất trần này có thể xem nhẹ tuổi tác và thời gian, đây là thứ từ trong xương phát ra.
*Mạt ngạch: trang sức đeo giữa trán
“Nay đệ tử đời thứ hai mươi mốt Hồng Y môn…”
Ngọn núi phía nam, lão Vương cắn rách ngón tay, vẽ một đồ văn sóng nước trên mặt mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Nay đệ tử đời thứ mười một Thủy Ba môn… ”
Ngọn núi phía bắc, bác gái thích đan áo len mặc một bộ trường bào màu lục, đầu đội một cái song chi triền nhiễu quan, hai tay kháp một cái chỉ quyết kỳ quái, hành một lễ về phía đại địa.
“Nay đệ tử đời thứ chín Tầm Mộc môn…”
Trong TV, người chủ trì ăn mặc rực rỡ đi lên sân khấu lớn trong một trận nhạc nền vui vẻ.
“Các bạn khán giả, cách năm tuất còn có năm phút đồng hồ cuối cùng, một lần nữa chúng tôi chúc khán giả ở hiện trường và trước TV cả nhà vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.”
“Không biết mọi người có nguyện vọng mới gì với tân niên?”
“Hiện tại chúng ta nắm tay người nhà bên cạnh, nói với bọn họ một câu chúc phúc, sau đó chúng ta chờ mong năm mới đến nào.”
“Chỗ người chủ trì chúng tôi có một câu đối muốn cho tất cả khán giả Hoa Hạ xem, trong hai phút cuối cùng, chúng ta cùng đọc lên câu đối này nhé.”
“Dân an quốc thái nghênh thịnh thế!”
“Mưa thuận gió hoà tụng hoa niên!”
“Các bạn khán giả, chúng ta cùng đếm ngược, chào đón năm mới nào!”
“Mười chín tám bảy sáu…”
“Năm bốn ba hai một!”
“Happy new year!”
Bùm bùm!
Cửu Châu Hoa Hạ đồng loạt nở rộ pháo hoa, đẹp như vậy, chói mắt như vậy, tốt đẹp đến độ khiến người ta quên đi tất cả phiền não, chỉ vì giờ khắc này mà hoan hô.
Cùng lúc ấy, trên năm ngọn núi nào đó ở Hoa Hạ, phát ra ánh sáng như ban ngày, ánh sáng ấy đan xen với khói lửa hoa lệ, sau đó chiếu rọi vùng đất xinh đẹp này. Bắt mắt như thế, lại bé nhỏ không đáng kể như thế.
Không có ai để ý vài quầng sáng này, bọn họ vội vàng chúc phúc người yêu bạn bè, bọn họ vội vàng ở trên mạng phun tào tiệc tối tết âm lịch có bao nhiêu nhàm chán, oán giận tiếng pháo có bao nhiêu ầm ĩ, trêu chọc nhau, vui vẻ vượt qua đêm giao thừa nhìn như không có bao nhiêu khác biệt với năm ngoái.
“Thành.”
Kỳ Yến nhìn ánh sáng trên bầu trời, lộ ra một nụ cười xán lạn lại đần đần, sau đó trong tiếng hoan hô của đám người Hướng Cường, ngã quỵ xuống đất.
Trong đại sảnh ban ngành đặc biệt, hai mươi người cả trai lẫn gái nhìn hình ảnh trong màn hình lớn, rốt cuộc nhịn không được bật khóc.
Thành! Thật sự thành!
Đây là món quà năm mới tốt đẹp nhất của Hoa Hạ, cho dù người Hoa Hạ hoàn toàn không biết gì về việc mình nhận được món quà này.
Rạng sáng qua đi, có một người đăng một cái weibo.
Tôi thật sự không phải là gấu mèo: vừa rồi phía sau núi nhà tôi phát ra một ánh sáng thần bí, mấy người nói xem có phải là có đại tiên nào độ kiếp thành công không.
Cái weibo này đưa tới dân mạng hi hi ha ha chọc cười, thậm chí cũng có không ít người biên soạn ra tiết mục yêu quái ăn tân niên như thế nào.
Vì thế, cái weibo này trong đêm giao thừa vui vẻ bỗng hot lên.
Dưới cái weibo này, còn có một bình luận không thu hút, chỉ là không ai nhấn like, cho nên không khiến cho bất cứ ai chú ý.
Tôi là mỹ mỹ na na: có lẽ không phải là có đại tiên độ kiếp, mà là có thần tiên cho Hoa Hạ chúng ta một món quà thần bí.
Kỳ Yến phát hiện mình lại đang nằm mơ.
Cậu vẫn là bộ dạng mười tuổi, tựa vào trên bàn vẽ bùa triện, sư phụ ngồi ở cái ghế cũ nát lắc lư bên cạnh, bưng ấm trà uống ừng ực.
“Sư phụ, học mấy cái này có thể kiếm đồng tiền lớn sao, về sau con dẫn người đến thành phố lớn, ở nhà xinh đẹp.”
“Ái chà, nhỏ như vậy mà đã có chí nguyện lớn thế?” Sư phụ lắc lắc phát ra tiếng vang kẽo kẹt, nụ cười trên mặt lại vô cùng xán lạn, “Được, chờ con kiếm nhiều tiền, liền giữ lại căn nhà tốt nhất cho ta ở.”
“Dạ.” Kỳ Yến be bé trịnh trọng gật gật đầu.
Sư phụ đứng dậy đi đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt trán cậu: “Bé con, người Thiên Nhất môn ta mặc dù chú ý hài lòng mà làm, nhưng mà có một câu con cũng không thể nào quên.”
“Sao ạ?”
Cậu ngẩng đầu nhìn sư phụ, biểu tình sư phụ trịnh trọng hiếm có.
“Người Thiên Nhất môn vĩnh viễn không thể thất tín bội nghĩa, trợ Trụ vi ngược.”
“Ý của người là nói, kêu lòng con mang thương sinh sao?”
“Ha ha ha, lòng mang thương sinh cái gì?” Bàn tay rộng lớn xoa xoa đỉnh đầu cậu.
“Chỉ mong con cả đời thuận lợi, khổ tận cam lai.”
Kỳ Yến mở mắt ra, thấy được Sầm Bách Hạc và Đào Nghệ Như ngồi ở bên giường cậu.
“Tiền Tiền!” Đào Nghệ Như và Sầm Bách Hạc đồng loạt lộ ra biểu tình kinh hỉ.
Kỳ Yến nắm chặt tay hai người, cười cong hai mắt.
Cả đời này cậu tất sẽ thuận lợi.
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔHOÀN CHÍNH VĂN ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ