Lord Carew&#39s Bride

Chương 15:




Ánh sáng ban ngày đã tắt. Nàng không hiểu câu hỏi ấy – nhưng có một điều nàng hiểu rất rõ. Nàng biết giấc mơ đang dần tan, và nàng đang hồi thức giấc. Nàng bị buộc phải tỉnh giấc.
“Gì cơ?” nàng hỏi. Nàng không chắc có thanh âm nào buông ra khỏi môi nàng.
“Tại sao em lại cưới anh?” chàng hỏi một lần nữa. “Bởi vì em yêu anh sao, Samantha?”
Lời nói dối đã được chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi môi nàng nhưng lần này thì không. Nàng đăm đăm nhìn vào chàng, người đàn ông trong tất cả những người nàng biết mà nàng sẽ bảo vệ khỏi sự tổn thương nếu như nàng có thể. “Chuyện gì xảy ra vậy?” nàng hỏi.
“Em đang trả lời câu hỏi này bằng một câu hỏi khác,” chàng nói. “Có phải câu hỏi của anh khó đến mức không thể trả lời được hay không, Samantha? Một tiếng có hoặc không cũng đủ rồi.”
Ánh sáng từng hiện lên trong mắt chàng kể từ đêm hội Rochester giờ đã chết. Ôi, thật ngốc nghếch khi không nhận ra đó là ánh sáng của tình yêu trước khi quá muộn. Giờ nó đã biến mất rồi.
“Hãy nói xem,” chàng tiếp lời, “và chúng ta hãy thành thật với nhau. Liệu em có còn yêu hắn?”
“Anh ta đã nói điều gì với anh?” nàng hỏi.
Mắt chàng càng trở nên xa vắng nếu như nó còn có thể xa vắng được hơn nữa. “Anh thấy rằng em đã không hỏi anh đang đề cập đến ai.”
“Anh ta đã nói điều gì với anh?” Tay nàng vươn ra sau tìm kiếm nắm cửa sau lưng nàng. Nàng nắm chặt lấy nó và thu người về phía sau như thể nó có khả năng bảo vệ nàng khỏi sự đau đớn.
“Chuyện về sáu năm trước,” chàng nói. “Và về chuyện năm nay.”
“Và anh đã tin anh ta?” nàng hỏi.
“Anh sẽ tin em,” chàng nói. “Hãy kể cho anh nghe chuyện xảy ra vào sáu năm trước.”
Nàng nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc và hít những hơi thở thật dài. Điều xảy ra sáu năm về trước ảnh hưởng gì đến giây phút này? Nhưng tất nhiên là mọi thứ đều liên quan đến nó.
“Lúc đó em còn rất trẻ,” nàng nói. “chỉ vừa mới rời khỏi trường học. Còn anh ta, đẹp trai, quyến rũ, và lọc lõi. Em đã không hề thích anh ta. Em nghĩ rằng anh ta lạnh lùng. Em thậm chí đã bảo Jenny như thế. Nhưng đó là trước khi anh ta hôn em vào một đêm và tuyên bố anh ta say mê em. Không có gì khác ngoại trừ vẻ bề ngoài khiến em mềm lòng, với những ánh mắt đau khổ đến tột độ và một lời gợi ý nếu có khi nào em và anh ta được nếm trải hạnh phúc bên nhau. Lẽ ra em nên kể cho Jenny và bảo chị kết thúc đính ước. Anh ta đã không làm thế nếu anh ta là người đàn ông trọng danh dự.”
“Em có cho rằng anh ta là người trọng danh dự không, Samantha?” chàng lặng lẽ hỏi.
“Không!” Nàng đáp lời sắc lạnh. “Nhưng em đã nghĩ rằng anh ta đau khổ, tuyệt vọng và đang yêu.”
“Cũng như em sao?” chàng hỏi.
“Em đã không làm điều mà anh ta yêu cầu.” Nàng trả lời. “Em đã tranh đấu cảm xúc của mình với anh ta. Và em cảm thấy muốn bệnh vì Jenny, khi phải cưới một người đàn ông không yêu chị ấy. Em đã cầu nguyện đính ước đó kết thúc để chị ấy được giải phóng và anh ta cùng em sẽ được ở bên nhau, nhưng khi điều ấy xảy ra thì nó thật kinh khủng. Ôi, chúa tôi, rất kinh khủng. Đó là một sự hạ nhục công khai khủng khiếp đối với Jenny. Cậu Gerald đã dùng gậy quật vào chị ấy và sẵn sàng để gửi chị ấy đi. Và tệ hại nhất – hay có vẻ là như thế vào thời điểm ấy – Gabriel buộc chị ấy làm đám cưới. Và tất cả là lỗi của em.”
“Nhưng không phải.” Chàng nói.
“Đúng thế.” nàng phủ đôi bàn tay trên mặt nàng. Nàng hít một hơi thở sâu thêm một lần nữa. “Nhưng em chưa bao giờ có thể ngưng cảm thấy tội lỗi. Nếu em đã không hướng Lionel đến một lối thoát thân... Anh ta không hề yêu em. Anh ta đã cố lợi dụng em. Anh ta cười cợt em khi em tiếp cận anh ta sau đám cưới gấp rút của chị Jenny. Anh ta làm em cảm thấy như một đứa trẻ ngốc nghếch, dù hiển nhiên đúng là như vậy. Và em căm ghét anh ta kể từ dạo ấy.”
“Sự căm ghét,” chàng nói. “Căm ghét là một cảm xúc mạnh mẽ, Samantha. Người ta nói rằng nó tương tự với tình yêu.”
“Phải.” Giọng nàng đờ đẫn. “Người ta đã nói thế. Em vẫn còn cảm giác căm ghét anh ta. Ngày hôm nay thì lại còn hơn thế. Tại sao anh ta muốn làm hại em họ mình cơ chứ?”
“Điều khiến Lionel thích thú là làm tổn thương đến những người khác,” chàng nói. “Hãy kể cho anh nghe về mùa xuân này.”
“Chẳng có gì để nói cả,” nàng đáp. “Em đã thấy anh ta trong công viên vào ngày trước ngày vũ hội Rochester diễn ra. Em đã không biết anh ta trở về nước Anh. Và em sợ. Rồi khi anh ta xuất hiện tại vũ hội, yêu cầu một điệu nhảy với em. Em đã nhận lời. Đó là tất cả. Ồ, và anh ta còn đến gặp dì và em vào buổi chiều ngày hôm sau nữa.”
“Trước khi anh đến?” chàng hỏi.
“Phải.”
“Em sợ điều gì?” chàng hỏi. “Sợ anh ta có thể làm hại em?”
“Không.” Nàng chợt cảm thấy rã rời. Nàng chẳng muốn gì hơn ngoài trừ đổ ập xuống sàn nhà và chìm vào giấc ngủ. Nhưng cuộc trò chuyện này là điều hoàn toàn cần thiết. Chàng sẽ không bỏ qua việc này. Và đấy là một trong những phần thưởng nàng có thể gặt dựa trên tình bạn mà nàng muốn có cùng chàng. Bạn bè luôn cởi mở và chân thành với nhau. “Không, không phải vì anh ta có thể làm hại em. Mà vì anh ta – vì em có thể khám phá sự căm ghét của em –”
“– chỉ là mặt nạ của tình yêu chăng?”
“Phải.” Tay nàng lại chạm vào nắm cửa một lần nữa.
“Vậy điều đó có đúng không?” chàng hỏi.
“Không.” Nàng nói kiên quyết hơn. “Có một khoảng thời gian em nghĩ rằng có thể anh ta chân thật. Anh ta đã cố thuyết phục em rằng anh ta vẫn còn yêu em suốt thời gian qua, việc làm tổn thương em chỉ để bảo vệ em khỏi sự ghẻ lạnh mà anh ta đang hứng chịu, rằng anh ta trở lại với ý định sẽ theo đuổi em lần nữa và biến em thành nữ bá tước của anh ta. Em đã rất bối rối. Và sợ nữa. Nhưng em không muốn tin hay yêu anh ta. Em đã không tin và sẽ không bao giờ có thể tin anh ta cả. Giờ thì em đã biết rằng bản năng em đã đúng, rằng anh ta vẫn đê hèn như anh ta đã từng. Nhưng tại sao anh ta lại muốn làm hại anh?”
“Khi em yêu cầu anh cùng dạo quanh vườn với em,” chàng hỏi. “và khi em bảo anh hãy hôn em, nói rằng em yêu anh, thì em đang bị tác động bởi cảm xúc rối loạn mà anh ta đã khơi gợi nơi em đúng không, Samantha? Và chiều ngày hôm sau khi anh đến xin cưới em, chuyện tương tự đã xảy ra?”
“Ồ.” Nàng nhìn chàng buồn bã. “Em đã rất vui khi được gặp lại anh. Những buổi chiều tại Highmoor cùng anh là một trong những khoảng thời gian em hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời.”
“Với một ngài Wade bình thường và xấu xí,” chàng đáp. “với những khuyết điểm bổ sung thêm vào sự bình thường ấy. Người đối lập hoàn toàn với Don Juan. Người sẽ không bao giờ làm em bối rối hay tổn thương hay sẽ bỏ rơi em. Người sẽ trở thành chú chó con nhỏ bé của em. Và em sẽ rất an toàn trước người đó. Và thế là em kết hôn cùng người đó.”
Điều kinh khủng chính là có những sự thật chất chứa trong những lời nói của chàng. Nhưng chỉ một số lời trong đó là sự thật. Không phải tất cả mọi thứ.
“Hartley,” Nắm tay nàng níu trên tay cửa trở nên đau đớn. “đừng xem thường chính bản thân anh. Ôi, làm ơn đừng làm thế.”
“Thế thì em hãy nói đi,” chàng hỏi, “tại sao em lại cưới anh. Nói đi, Samantha.”
“Bởi vì em muốn thế,” nàng đáp. “Bởi vì anh dịu dàng và tốt bụng, và, và –”
“ – và rất giàu có?” Giọng chàng gần như thật khó mà nhận ra. Nàng chưa bao giờ nghe thấy nét mỉa mai trong giọng nói chàng trước đó.
Gương mặt chàng như đang chao nghiêng trước mắt nàng, và cằm nàng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo khi một giọt nước mắt nhỏ xuống từ cằm lên chiếc váy. “Ôi, đừng, Hartley,” nàng van xin chàng. “Xin đừng. Anh biết rằng em đã không hề nhận ra sự thật. Em cưới anh bởi vì em muốn thế, bởi vì em thích anh hơn bất kỳ người đàn ông nào em từng gặp, bởi vì em cảm thấy –”
“– an toàn với tôi.” Có chất cay nghiệt trong giọng nói của chàng. “Khi giành được một sắc đẹp nhường ấy cho bản thân tôi, tôi đã trở nên ngây ngất đến nỗi tôi khó có thể nào rời xa em được. Em đang ở kia, Samantha. Và quan điểm của tôi về sự trung thực trong hôn nhân có lẽ là một niềm tin không còn hợp thời nữa – về cả hai phía. Không một nhân tình nào cho tôi, hay một người tình nào cho em.”
“Hartley –”
“Nghe tôi nói đây, Samantha.” Chàng tiếp với giọng điệu ra lệnh đầy khe khắt khiến nàng đau khổ và sợ hãi. “Em đã nói dối tôi. Em đã để tôi cưới em trong niềm tin vào lời dối trá đó. Lời dối trá đó quá lớn. Tôi chưa bao giờ muốn một cuộc hôn nhân không tình yêu, vậy mà dường như giờ tôi không thể thoát khỏi một cuộc hôn nhân như thế. Nhưng đây vẫn là một cuộc hôn nhân. Đừng bao giờ quên điều đó. Em là vợ tôi. Em nên phân định rõ tình cảm của em với anh họ tôi một lần cho mãi mãi. Nếu đó là tình yêu, thì hãy bỏ nó ra khỏi tim em. Nếu đó là sự căm ghét, thì hãy để nó trôi đi. Tôi không muốn em luôn phải sợ mỗi khi gặp anh ta để rồi em lại khám phá ra rằng em yêu anh ta. Và tôi sẽ không để em nằm bên dưới tôi trong lúc mơ tưởng tôi chính là anh ta.”
“Hartley!” Miệng nàng há hốc thở dốc lấy từng ngụm không khí.
“Có thể sẽ không bao giờ có tình yêu giữa hai chúng ta,” chàng nói tiếp. “Thật lạ là tình cảm của tôi đã teo quắt lại đến mức chẳng còn gì chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ. Nhưng sẽ không bao giờ có sự giấu diếm. Hay những điều bí mật. Điều đó đã rõ rồi chứ?”
“Anh đang không công bằng.” nàng nói. “Anh đang trở nên độc ác. Em chưa bao giờ –”
“Tôi hỏi là em đã rõ chưa.” Mặt chàng lạnh lùng, đôi mắt chàng mờ đục. Không còn có thể nhận ra chàng nữa. Nàng không hề biết người đàn ông này.
“Rồi.” Nàng đáp.
“Nếu như người hầu gái của em đang sửa soạn đóng gói đồ đạc,” chàng nói tiếp, “thì em hãy bảo cô ta dỡ chúng ra. Chúng ta sẽ ở lại đây.”
“Không.” Mái đầu đang tựa sát cửa của nàng lắc mạnh. “Em muốn về nhà, Hartley. Xin hãy để chúng ta trở về nhà. Làm ơn đi, Hartley.”
“Chúng ta sẽ ở lại đây,” chàng nói. “Em có thể hưởng thụ phần còn lại của Mùa lễ hội như em vẫn thường như thế. Tôi có thể tự lấp đầy thời gian của mình theo nhiều cách hữu ích hay vô ích khác nhau. Chúng ta không cần phải tháp tùng nhau nhiều hơn những gì cả hai ta cùng mong muốn.”
“Em muốn về nhà,” nàng thì thầm. Nhưng nàng biết điều đó là vô ích. Chàng không hề xiêu lòng, người lạ mặt kia đang đứng đối mặt với nàng trong căn phòng, lưng chàng tựa vào chiếc lò sưởi đang tắt ngấm.
“Nếu em đã chào từ biệt với tất cả những người bạn của mình,” chàng tiếp lời, “thì giờ em có thể bịa ra một lý do nào đó, Samantha, rằng em đã nài nỉ tôi ở lại, rằng chú rể mụ mẫm của em cúi mình trước những mong muốn của em. Tôi sẽ không nói gì mâu thuẫn với em. Đã muộn rồi. Chắc em muốn thay trang phục cho buổi tối. Thứ lỗi cho tôi, thưa phu nhân, tôi sẽ dùng bữa tối tại câu lạc bộ của mình.”
Nàng quay đi không nói một lời và dò dẫm nắm cửa trước khi mở nó ra. Nàng vội vã, đầu cúi xuống để những người hầu không thấy mặt nàng khi bước lên cầu thang.
Tất cả đều đã bị phá hủy. Cuộc hôn nhân của nàng. Cuộc sống của nàng. Tất cả mọi thứ.
Dường như nàng đã sai lầm khi sau cùng đã tự tha thứ cho mình.
Sẽ không hề có hạnh phúc nào dành cho nàng.
Chỉ trong vòng ba ngày và ba đêm. Một hạnh phúc thuần khiết, giờ còn thấp hơn cả một con số không. Phải, thấp hơn cả thế. Và sẽ tốt hơn rất nhiều nếu nàng chưa bao giờ biết đến niềm hạnh phúc ấy.
Nàng không biết nàng có thể sống qua được nỗi đau này như thế nào. Điều này còn tệ hơn cả lần trước. Ồ, tệ hơn rất nhiều. Bởi vì lần này, nàng –
Phải, lần này chính nàng là người đã gây nên hầu hết nỗi đau cho người khác. Và vì thế nỗi đau của nàng càng không thể nguôi ngoai.
***
Chàng nhấc cánh tay trái đang đặt trên lò sưởi gác lên trán mình. Càng không thể hiểu được chính mình, càng không thể hiểu cơn giận lạ lùng và đột ngột đã khiến chàng mắng nhiếc làm nàng đau đớn cũng tồi tệ như lúc này chàng đang đau khổ. Chàng chỉ định nói chuyện với nàng, tìm kiếm sự thật từ một cuộc trò chuyện cởi mở để bằng cách nào đó họ có thể cùng nhau chắp vá cuộc hôn nhân và tiếp tục sống.
Chàng không hề định trở nên giận dữ – chàng chưa bao giờ mất kiểm soát bản thân mình. Chưa bao giờ cho đến ngày hôm nay. Mà lại với người chàng thương yêu nhất. Và chàng chưa bao giờ cảm thấy muốn làm tổn thương ai. Cho đến ngày hôm nay. Chàng muốn đặt một viên đạn vào giữa hai mắt của Lionel – không, như thế thì quá nhanh và chắc sẽ không hề đau đớn. Chàng muốn nện hắn thành một đống nhão vụn. Và lúc này, chàng muốn buộc Samantha phải rơi nước mắt, để khiến nàng phải van xin điều mà chàng không thể cho.
Chàng đã thành công một cách đáng ngưỡng mộ.
Chàng hít một hơi thở thật sâu và rát bỏng. Nhưng nó không hề có tác dụng. Chàng thổn thức cùng với những cơn đau vặn xoắn ngực chàng.
Chàng đông cứng người khi cánh cửa mở toang ở phía sau chàng một lần nữa. Chàng giữ đầu mình bất động. Nàng bước tới gần chàng trước khi cất lời.
“Hartley,” giọng nàng thật khẽ khàng và trầm tĩnh. Nếu nàng chạm vào chàng trong giây phút ấy, chàng có thể đã kéo nàng lại bên chàng với một sức mạnh có thể bẻ gãy tất cả đốt xương trong cơ thể nàng. “Em muốn anh hãy trả nó về cho Quý ngài Rushford, nếu anh không phiền. Hay nếu anh muốn giữ nó lại bởi vì nó là của mẹ anh và nó rất quý giá đối với anh, thì hãy cứ tự nhiên làm việc đó. Vật gì đó màu xanh này đã hủy hoại cuộc hôn nhân của em.”
Chàng nhấc đầu và nhìn vào chiếc trâm bằng ngọc lục bảo của mẹ chàng trong tay chàng. Chàng nhặt nó mà không thốt ra một lời nào cả.
Chàng cảm thấy ánh mắt nàng câm lặng hướng về khuôn mặt đang cúi xuống của chàng trong nhiều phút liền rồi sau đó nàng quay người rời khỏi phòng một lần nữa.
Chàng nén chặt tay mình quanh chiếc trâm, bàn tay siết chặt cho đến khi những viên kim cương khứa vào tay chàng đầy đau đớn.
***
Chàng trở về nhà muộn. Nàng đang nằm dài trên nệm, mắt dán vào khoảng không tối tăm bên dưới lớp lộng trướng phủ trên giường nàng trong suốt nhiều giờ liền, lắng nghe thanh âm tiếng cửa phòng chàng mở rồi lại đóng, cho đến tiếng ậm ừ của chàng và người hầu phòng vọng lại từ xa xăm. Cho đến khi tất cả chìm trong yên lặng.
Nàng đăm đắm nhìn lên trên, tưởng tượng chàng đang tựa vào một thân cây trên ngọn đồi ở Highmoor, nhìn ngắm nàng đang xem xét cảnh quan tu viện, bắt gặp nàng đang xâm nhập lãnh thổ của chàng. Giá như nàng quay lại và nhanh chóng bỏ đi lúc ấy. Trở về Chalcote và sự an toàn.
Nhưng nàng đã không làm thế.
Cánh cửa phòng thay áo của nàng nhẹ nhàng hé mở và một chùm sáng từ ngọn nến yếu ớt trải lên căn phòng, hắt về phía đuôi giường nàng. Nàng không hề dịch chuyển hay nhắm mắt lại. Chàng đến đứng kế bên giường nàng.
“Em vẫn còn thức,” chàng nói vài giây sau. Mắt chàng chắc hẳn vẫn chưa quen với bóng tối như mắt nàng.
“Vâng.”
Hãy nói với em. Hãy bảo rằng anh không hề có ý đó khi thốt ra những lời tàn ác ấy. Hãy bảo rằng em đã không hoàn toàn lừa dối anh. Ngày mai anh hãy đưa em về nhà.
Nàng bất động và tiếp tục nhìn chằm chằm lên phía trên.
Chàng trút bỏ chiếc áo ngủ và leo lên chiếc giường đến gần bên nàng. Và xoay nàng, bắt đầu làm tình với nàng.
Làm ơn nói gì đi. Đừng câm lặng như thế.
Chàng chậm rãi, nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Tay chàng – không phải miệng chàng – khơi gợi ma thuật trên thân thể nàng, cho đến khi cả hai biết được nàng đã sẵn sàng cho chàng. Rồi sau đó, chàng chuyển động trong nàng chậm rãi, khéo léo khơi gợi chính ma lực ấy tại chính nơi sâu kín đó, cho đến khi nàng cảm thấy thanh thản đến tuyệt diệu và đồng thời nhức nhối một cách lạ lùng. Chàng tuôn trào nguồn sống của mình, nóng bỏng vào sâu bên trong nàng.
Nàng tự bảo mình, mọi chuyện vẫn ổn. Tất cả mọi việc rồi sẽ ổn. Nhưng nàng biết chẳng có gì ổn thỏa hết. Chàng ân ái với nàng theo cách thường nhật của chàng, dù chàng chưa bao giờ ân ái với nàng theo cùng một cách. Nhưng có một điều gì đó hãy còn thiếu. Điều gì đó không thể định hình. Một điều gì đó thật cốt yếu.
Nàng ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở chàng dù nàng không hề tin chàng đang say.
Nàng giữ chàng kề bên nàng, chân nàng vẫn còn xoắn xuýt quanh chân chàng, giữ cho chàng ngủ trên nàng. Nhưng chàng chưa bao giờ ngủ trên nàng lâu hơn một hay hai phút. Chàng quá chu đáo quan tâm đến sự thoải mái của nàng nên không thể để mình đè lên nàng bằng trọng lượng của chàng quá lâu. Chàng nhấc mình rời nàng.
Và ngồi dậy vào phía bên kia của chiếc giường. Giây lát sau, chàng đứng lên và mặc lại chiếc áo ngủ. Chàng nhìn xuống nàng trong bóng tối.
“Cảm ơn em,” chàng nói. “Chúc ngủ ngon, Samantha.”
Nàng cảm thấy khổ sở đến mức không thể đáp được lời chàng. Nàng lại nhìn lên trên. Một lúc sau chùm sáng từ cửa phòng trở nên hẹp hơn và biến mất. Nàng lại chìm trong bóng tối một lần nữa.
A, lạy Chúa, nàng đã ở trong bóng tối vô tận vĩnh hằng.
***
Giới thượng lưu đều đồng ý rằng, phu nhân Carew đã có được đúng những gì nàng muốn. Nàng vừa mới có một cuộc hôn nhân viên mãn với một người chồng giàu có và nuông chiều nàng, người sẵn sàng chăm bẵm từng chút đòi hỏi của nàng. Chàng đã định lôi kéo người phụ nữ tội nghiệp ấy trở về cuộc sống tẻ ngắt của chàng tại Highmoor hẻo lánh ngay giữa Mùa hội. Nhưng nàng đã dễ dàng thủ thỉ đánh bật sự ngốc nghếch đó ra khỏi chàng. Và thế là họ cùng ở lại, nàng lại tiếp tục làm chói lóa cả xã hội thượng lưu bằng sự quyến rũ và sự hóm hỉnh hơn bao giờ hết của mình, còn chàng theo sau nàng hay theo đuổi những thú vui lặng lẽ riêng của chàng cho đến khi mùa hè đến.
Dường như đó là một cuộc hôn nhân thành công toàn diện. Cả hai đều hạnh phúc – không một ai từng thấy phu nhân Carew hoạt bát hơn lúc này trong suốt những tuần sau lễ kết hôn, và cũng như chẳng ai được diện kiến chồng nàng nhiều đến như vậy. Chàng hầu như luôn mỉm cười.
Chú chó may mắn, đó là suy nghĩ của tất cả các quý ông trong giới thượng lưu, xen lẫn với sự đố kỵ và ham muốn thầm kín đối với vợ chàng. Có nhiều hơn một điều đáng nói về một người có tài sản đáng giá năm mươi ngàn bảng một năm.
Một người đàn bà may mắn, đó là suy nghĩ của tất cả các tiểu thư và phu nhân trong giới thượng lưu. Có lẽ chồng nàng không hẳn là một người đàn ông đúng nghĩa, nhưng chàng giàu có, mê muội và giữ nàng chỉ bằng một nút thắt dây lỏng lẻo – nếu quả thật có sự tồn tại của cái nút dây đó. Hãy cho nàng một năm để sinh một người thừa kế cho chàng, và mùa xuân sang năm họ sẽ có dịp quan sát với vẻ thích thú để xem ai sẽ được nàng chọn lựa là người tình đầu tiên. Nàng khó có thể làm tốt hơn thế.
Samantha đang có thai. Nàng biết điều đó, ngay cả khi nàng chỉ mới trễ có một tuần và có thể chỉ do những hoạt động thể xác mới mẻ là nguyên nhân của sự bất thường này. Nhưng nàng biết mình đang mang thai. Có điều gì đó thật thanh thản – nàng không thể mô tả chính xác cảm giác này – sâu bên trong nàng, như thể cảm xúc mà nàng luôn luôn có mỗi khi kết thúc những hoạt động phối ngẫu hôn nhân. Nàng biết đứa con của họ đang gieo mầm bên trong nàng.
Nàng không biết phải nói thế nào với chàng khi thời khắc đó đến. Nàng còn không biết chàng sẽ cảm nhận về nó như thế nào. Nàng cho rằng, chàng sẽ cảm thấy mừng, giống như nàng. Nàng có thể ở lại Highmoor. Chàng không thể buộc nàng trở lại năm sau để tra tấn nàng thêm một Mùa lễ hội nữa. Có lẽ nếu chàng tiếp tục ân ái với nàng sau khi nàng hạ sinh, nàng sẽ lại mang thai lần nữa. Và lần nữa. Có lẽ nàng có thể được ở lại Highmoor cho đến hết cuộc đời nàng.
Có lẽ hơi vô lý khi dường như Highmoor được sánh như hy vọng duy nhất của nàng khi nàng nói về hạnh phúc. Không, chưa bao giờ là hạnh phúc. Mà đó chính là sự thanh bình. Nàng có thể xa rời cuộc sống nếu như nàng tìm kiếm được một chút bình yên.
Họ ở bên nhau khá nhiều, nhưng hầu hết thời gian đó họ cùng đứng bên cạnh những người khác. Hầu như thời gian riêng tư duy nhất của họ chính là nửa giờ đồng hồ khi chàng ân ái mỗi đêm với nàng. Nửa giờ im lặng ngoại trừ tiếng cảm ơn lịch sự khi nó đến hồi kết thúc. Cảm ơn vì sự thõa mãn dành cho nhau.
Chàng tháp tùng nàng đến hầu hết các buổi hội hè buổi tối. Thậm chí cả những buổi khiêu vũ. Chàng đưa nàng vào phòng khiêu vũ, đứng cạnh nàng cho đến khi điệu nhảy đầu tiên bắt đầu và nàng tiến ra khán phòng cùng với người bạn nhảy của mình, sau đó chàng biến mất vào phòng chơi bài hay đâu đó cho đến lúc đưa nàng về nhà.
Chàng luôn mỉm cười trước mọi người. Còn nàng thì luôn luôn tỏa sáng.
Một cặp đôi hoàn hảo, hết sức yêu nhau nhưng cư xử thật tốt với nhau – họ không hề sai khiến ép buộc nhau.
Họ nhìn thấy Lionel ở hầu hết những nơi họ đến. Họ tránh hắn và hắn dường như hài lòng khi trưng ra hai sắc thái, nhạo báng và sầu muộn – cái nhìn thứ hai là khi hắn bắt gặp mắt nàng ở góc phòng đối diện khi Hartley không ở cạnh nàng. Nghệ thuật lẩn tránh khỏi phòng khiêu vũ hay gắn mình cùng một quý ông khác – thường là với ngài Francis tội nghiệp – của nàng trở nên hoàn hảo mỗi khi nàng nghi ngờ hắn đang tiến đến chỗ nàng.
Nàng ghét hắn. Và khinh bỉ hắn. Nàng không còn sợ hãi nỗi căm ghét nữa. Nàng biết cảm xúc của nàng chỉ có thế và điều đó cách rất xa thái cực tình yêu.
Nàng căm ghét hắn, chủ yếu không phải vì những điều hắn đã gây ra cho nàng – khi nàng còn là một cô gái ngây thơ, một phần vì đó là điều nàng đã tự gặt lấy – mà vì việc hắn đã làm với Hartley. Em họ của hắn.
Vì điều hắn đã gây ra cho Hartley, nàng có thể sẽ rất vui mừng được giết hắn. Bằng sự tra tấn thật chậm rãi.
Nàng đã không biết cách nào để sữa chữa đúng đắn những sai lầm trong hôn nhân của nàng. Nếu như họ có thể trở về nhà, về Highmoor, nàng thầm nghĩ. Có vẻ dường như bằng cách đó mọi chuyện sẽ trở nên ổn thỏa. Thêm một đứa trẻ sinh ra vào đầu năm. Một khởi đầu mới của họ, có lẽ vậy. Nhưng chàng lại không hề nói gì thêm về việc trở về nhà.
Nàng cảm thấy sợ phải hỏi chàng. Hay có lẽ, quá kiêu hãnh để hỏi chàng.
***
Họ đang chuẩn bị để tham dự vũ hội của phu nhân Gregory. Thiếp mời đã được phúc đáp. Nhưng đêm nay chàng không muốn đi. Chàng mệt mỏi khi thường xuyên phải đi, thường xuyên phải giả vờ. Chàng bảo Samantha rằng chàng sẽ ở nhà, nàng có thể thảo một tin nhắn gửi phu nhân Brill đề nghị bà đi cùng và chàng sẽ giúp nàng gửi nó đi.
Chàng lui vào thư viện sau bữa ăn tối – nàng đã đi dùng bữa tối cùng phu nhân Brill. Chàng ngồi vào chiếc ghế quen thuộc bên lò sưởi, một cuốn sách ở trong tay chàng dù chàng không hề mở nó. Chàng ngã đầu tựa vào ghế và khép mắt lại.
Chàng cảm thấy thật mệt mỏi. Chàng muốn về nhà. Chàng không biết phải làm gì với cuộc hôn nhân của mình. Tất cả là lỗi của chàng, về sự chia cách này. Có lẽ nàng không cưới chàng vì tình yêu, nhưng lời nói dối đó không hề có chủ ý. Và chàng đã không thú nhận xúc cảm của chính chàng cho đến tận đêm tân hôn của họ. Nhiều người đã kết hôn vì những lý do khác không phải vì tình yêu mà vẫn có một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Cuộc hôn nhân của họ đã khởi đầu rất tốt. Nàng thích sự đồng hành của chàng và cả những giờ phút ái ân cùng chàng – chàng đã làm ngơ đi sự thật ấy trong những giờ khắc ban đầu khi mù quáng vì tổn thương. Nàng là kiểu phụ nữ có thể dâng hiến toàn bộ con người nàng cho hôn nhân. Nàng sẽ là người vợ tốt của chàng trong suốt cuộc đời nếu như chàng đã không phá hủy mọi thứ.
Chàng không biết phải sắp đặt mọi chuyện như thế nào cho đúng. Chàng cũng càng không biết liệu mọi chuyện còn có thể sắp đặt đúng đắn hay không nữa. Có lẽ tất cả đã bị phá hủy mãi mãi mất rồi.
Chàng muốn về nhà. Có lẽ ở nơi đó mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Ngày mai chàng sẽ nói nàng hãy đóng gói đồ đạc lại lần nữa. Không, chàng sẽ yêu cầu nàng. Có lẽ nàng không còn muốn trở về nơi ấy. Dường như nàng đã luôn vô cùng hạnh phúc khi họ bên nhau.
Chàng quay đầu khi nghe cánh cửa mở mà không hề có tiếng gõ. Đó là Samantha, gọn gàng trong một tấm áo buổi tối nhưng không phải là chiếc váy dài dạ hội. Nàng đang mang một chiếc làn chứa đồ thêu.
“Em không muốn tham dự lễ hội,” nàng nói mà không hoàn toàn nhìn chàng. “Anh có phiền nếu em ngồi đây cùng anh không, Hartley?”
“Cứ tự nhiên đi,” chàng nói. Chàng cảm thấy hầu như muốn khóc khi nàng lặng lẽ ngồi cách xa chàng và nhặt món đồ thêu từ chiếc làn và bắt đầu khâu nó. Chàng đã mơ về những đêm như thế này. Những đêm yên tĩnh thanh thản tại nhà cùng vợ chàng. Chàng muốn nói điều gì đó với nàng, nhưng chàng không thể nghĩ ra được điều gì có ý nghĩa để nói. Chàng giả vờ quay về với cuốn sách của chàng.
Chỉ đến khi nàng đứng dậy và rời phòng mà không hề cất tiếng, chàng mới nhận ra mình đang nhìn đăm đăm vào ánh lửa, ngón cái trên bàn tay trái đang xoa bóp lòng bàn tay phải, và vuốt thẳng từng ngón tay một. Tay chàng cứng đơ và nhức nhối.
Lẽ ra chàng nên nói chuyện với nàng. Có lẽ nàng nên ở lại. Chuyện gì xảy ra với chàng thế này? Liệu chàng có cương quyết xua đuổi nàng đi ngay cả khi nàng có lẽ đang dâng chàng một nhành ô liu hay không? Nhưng nàng vẫn để chiếc làn cùng mẫu đồ thêu ở lại.
Khi quay trở lại, trong tay nàng đang cầm thứ gì đó. Nàng không nói gì với chàng, hay thậm chí nhìn vào chàng. Nhưng nàng kéo chiếc đôn về phía bên phải chàng, mở nút lọ chiếc lọ dầu nhỏ đang được cầm trong tay nàng, rót ra một ít và xoa hai bàn tay lại với nhau. Nàng vươn tay cầm lấy bàn tay phải của chàng và bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng lớp dầu vào lòng bàn tay và dọc những ngón tay chàng. Sự va chạm của nàng, mạnh mẽ và chắc chắn, nhưng cũng thật dịu dàng. Chàng ngả đầu ra sau và khép mắt lại.
Khi chàng ngỡ nàng đã xong, thì nàng lại rót thêm dầu vào tay nàng. Sự xoa bóp của nàng dịu dàng đến không thể tin được. Từ trước đến nay chưa từng ai làm thế đối với chàng. Ngay cả mẹ chàng. Bà đã không thể chịu được việc chạm vào phần thân thể bị thương tổn của chàng. Hay ngay cả việc nhìn vào chúng. Nàng là người duy nhất đã buộc được chàng tháo găng ra.
Thật kinh ngạc, chàng đã gần như thiếp đi cho đến khi cảm thấy bàn tay mình được nhấc lên và cảm nhận sự mềm mại của má nàng đang tựa vào nó. Nàng chắc hẳn đã tưởng rằng chàng đang ngủ say. Nàng quay đầu và hôn vào từng khớp tay của chàng. Và vẫn để tay chàng tại nơi ấy.
Nàng không hề cử động khi chàng khẽ chạm tay trái vào những lọn tóc xoăn của nàng. Chàng khẽ vuốt những ngón tay mình trên đầu nàng, bên dưới tóc nàng.
“Samantha,” chàng nói. “Hãy tha thứ cho anh.”
“Anh chẳng làm điều gì cả.” nàng nói. “Đó là lỗi của em.”
“Không,” chàng tiếp lời. “Em đã rất tốt với anh trong ba ngày đó, đã kiên nhẫn, và dịu dàng kể từ đó. Và em cũng nói đúng – anh đã trở nên tàn ác. Tha thứ cho anh.”
Nàng nói “Em kết hôn cùng anh, là bởi vì em muốn thế. Em thật sự muốn, Hartley.”
“Sh,” chàng nói. “Em chưa bao giờ khiến anh tin vào điều ngược lại. Chúng ta sẽ về nhà chứ?”
“Về Highmoor sao?” nàng nhìn lên chàng, mắt nàng lóng lánh với những giọt nước mắt.
Chàng gật đầu. “Về nhà. Chúng ta đi chứ?”
“Vâng,” nàng mỉm cười nhìn chàng. “Phải, chúng ta hãy về nhà, Hartley.”
“Càng sớm càng tốt. Ba ngày nữa.” chàng nói “Có một số nơi chúng ta thật sự phải tham dự. Trong ba ngày, và sau đó sẽ về nhà.” Chàng rút ngắn khoảng cách giữa môi họ và nhẹ nhàng hôn nàng – lần đầu tiên sau nhiều tuần.
“Cảm ơn anh, Hartley.” nàng nói và tựa má vào tay chàng lần nữa. Và chàng thấy nó không còn cảm giác đau đớn hay đơ cứng nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.