Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 36: Chương 36





" Thần nữ tham kiến phu nhân "
" Đứng lên đi " 
Tĩnh Ngọc ôm bụng đỡ người lên ghế quý phi, khuôn mặt có phần hồng phúc của mẫu từ. Lương Phùng sau khi sự kiện Dật An vương, đã đối với Tĩnh Ngọc thêm phần thân thiết, sau đó mỗi lần hồi kinh đều được Tĩnh Ngọc triệu vào cung dùng trà cùng Đức quý phi. 
" Phu nhân, phỏng chừng bụng của người còn một tháng là lâm bồn rồi "
  " Phải đó, đứa nhỏ trong bụng cũng nôn nóng muốn ra ngoài rồi. Ta cũng đã làm nương của ba đứa trẻ, ngươi đó vẫn còn là tiểu cô nương chưa gả đi "
Lương Phùng e lệ cười một cái, nửa muốn nói nửa lại không. Dường như trong lòng có khuất mắt.
" An vương cũng tốt. Khí thế hơn người, là nam nhân có thể dựa dẫm được " Tĩnh Ngọc híp mắt một cái, xác định Lương tiểu thư cũng có ý với Doãn An là được rồi.

Nhắc đến An vương, mặt của Lương Phùng càng đỏ hơn. Tựa như mấy tháng trên núi học đạo của nàng ta và An vương thực sự có chút chuyển biến.
" Thần nữ chỉ là tài mọn nữ nhân, đâu dám mộng tưởng gả cho vương gia "
" Cái gì mà mộng tưởng chứ, vương gia đối với ngươi thật lòng thật dạ. Nam nhân tốt như thế, đừng nên bỏ lỡ "
Tĩnh Ngọc chốc chốc lại vuốt cái bụng, vẻ mặt vui vẻ :" Ngươi đó, còn chần chừ nữa thì hoàng thượng sẽ tứ hôn cô nương khác cho An vương mất "
Lương Phùng lập tức nghiêm trọng nhìn nàng :" Hoàng thượng đã có ý định đó rồi sao? "
" Xem ngươi, xem ngươi kia. Còn nói không có ý với người ta. Nếu ngươi còn chần chừ thì hoàng thượng sẽ thực sự tứ hôn đó "
Lương Phùng biết mình vừa lỡ miệng rồi cắn môi im lặng, gương nhan xinh đẹp đỏ bừng lên.
" Không phải thần nữ không muốn gả, chỉ là lời của nam nhân trong thiên hạ, có mấy câu là thật? Thần nữ chỉ sợ sau này vương gia có thứ phòng, bản thân sẽ đau buồn biết bao "
Tĩnh Ngọc ồ một tiếng, thì ra Lương Phùng chần chừ không gả đi là vì lý do này.
Chỉ là nữ nhân ở thời này, có ai mà đã không quen đến chuyện phu quân nạp thêm thiếp, Lương tiểu thư có tư tưởng khác e rằng lúc học đạo đã học được thứ gì mới mẻ rồi?
Tĩnh Ngọc gọi nàng ấy lên ngồi gần mình, ôn tồn nói rõ :" Ngươi không tin An vương cũng phải tin vào mắt nhìn người của bản thân chứ? An vương là người tốt, giống như hoàng thượng vậy. Nếu như y thực sự là kẻ háo sắc thì làm sao đến gần ba mươi vẫn chưa thành thân chứ? "
" Phu nhân, thần nữ làm sao có thể giống người chứ..."

" Năm đó ta gả cho hoàng thượng cũng chưa từng mong bất cứ điều gì, chỉ đơn giản từ khi nhìn thấy người ở lễ hội nhân gian, ta định sẵn đã là người của hoàng thượng. Yêu hay không yêu, chính ngươi còn không rõ sao "
Tĩnh Ngọc làm ra bộ dạng ghét bỏ đẩy đẩy tay nàng ta một cái :" Đi đi, An vương bây giờ chắc đang đợi ngươi ở cửa cung rồi. Còn không mau đến đó thì sẽ muộn đấy "
Lương Phùng chần chừ một lúc rồi cũng dứt khoát đứng lên bái tạ nàng sau đó liền hấp tấp chạy đi. Tĩnh Ngọc híp mắt cười vui vẻ.
Người từ trong bình phong đi ra, thổi vào tai nàng một cái.
" Phu quân, người dọa ta "
Một chữ phu quân nũng nịu của Tĩnh Ngọc đã khiến cho da đầu hắn tê dại, Doãn Hàm ngồi xuống cạnh nàng âu yếm một cái.
" Lời nàng nói ban nãy, trẫm đã nghe cả rồi đấy "
" Thiếp nói là để chàng nghe kia mà "
Doãn Hàm hôn lên tóc nàng, yêu chiều xoa lấy bụng lớn :" Tĩnh Ngọc, từ lúc quay lại nàng từng hận trẫm chưa? "
Khóe môi giai tử kéo lên đường cong mềm mại, hai người quấn lấy nhau như đôi uyên ương đẹp trong tranh vẽ.
" Thiếp chưa từng hận chàng. Năm đó chàng sủng ái Lệ phi, thiếp đã từng rất ghen tị. Từng nghĩ nếu như bản thân là Lệ phi thì sẽ hạnh phúc đến nhường nào. Sau khi chàng rời khỏi thế gian, thiếp chỉ muốn cho chàng biết cả thiên hạ sẽ chẳng có ai yêu chàng bằng thiếp "
" ...phu quân, chúng ta không dễ dàng gì có ngày hôm nay. Ông trời đã cho thiếp và chàng quay lại, thiếp chỉ muốn sau này an an ổn ổn sống bạc đầu với chàng. "
Doãn Hàm ôm nàng vào lồng ngực, bản thân liền xót xa :" Tĩnh Ngọc, nàng không biết những năm làm linh hồn của trẫm khổ sở ra sao. Chính là cảm giác không thể chạm vào nàng, lại tận mắt nhìn thấy nàng đau khổ. So với cực hình nơi địa phủ còn dày vò gấp ngàn lần "

Bàn tay hắn và nàng đan vào nhau, Tĩnh Ngọc mỉm cười :" Thiếp không hối hận. Phu quân, thiếp vì chàng điều gì cũng đáng "
Giống như ngày đó ở hoàng lăng, Tả Lang đã hỏi nàng vì hắn có đáng hay không?
Nàng vẫn dõng dạc nói đáng, vì chàng đều đáng.
Hôm nay huyết chiến chẳng còn, tranh đoạt cũng không. Nữ nhân tôn quý hạnh phúc nhất thiên hạ chính là nàng, bất luận ra sao.
Doãn Hàm siết chặt vòng tay, giống như sợ mất nàng lần nữa. Nhưng cái vẻ nũng nịu của Tĩnh Ngọc khiến hắn thoải mái không ít.
Nàng vẫn ở đây, đôi ta vẫn hạnh phúc.
Từ ngoài cửa cung, tiếng chân nhỏ chạy vào bịch bịch, tiểu thái tử oa oa gọi mấy tiếng :" Phụ thân, mẫu thân!? "
==========
Hoàn chính văn!
Còn ngoại truyện thì Gia không biết nhé :vvv



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.