Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 35: Chương 35





Doãn Hàm lập tức gầm một tiếng :" Còn không mau triệu thái y!? "
Long thai quá lớn thêm cả việc thân thể Hiền phi vốn yếu ớt, thêm cả mấy tháng đầu thương tâm quá mức dẫn đến về sau khó sinh.
" Hoàng thượng, người đừng quá lo lắng. Hiền phi sẽ không sao đâu "
" Đều do trẫm, nếu ban đầu trẫm không giấu nàng ấy. Thì làm sao có chuyện này được... "
" Oa oa..."
Tiếng khóc khí thế của đứa trẻ làm An Tình cung bừng tỉnh, tam hoàng tử cuối cùng cũng chịu chui ra rồi.
=====
Trong cơn mộng mị nàng thấy mình quay về kiếp trước, khoảng thời gian ở Vọng Nguyệt cung chờ đợi.
Bệ hạ...
Phút chốc như một màn quay chậm, từng ký ức của kiếp trước dần hiện ra. Có một phụ nhân đứng trước mặt nàng, bà ấy mặc phượng bào hoa lệ, đáy mắt hiền từ.

" Sau này Hàm nhi phải nhờ ngươi chăm sóc. Quay về đi "
Tuyên Bảo hoàng hậu, nàng từng thấy ảnh họa của bà ở ngự thư phòng. Thực sự đẹp.
Tĩnh Ngọc nghe thấy tiếng khóc, xung quanh nhuộm một màu đen tối bao phủ thân mình. Giống như chuyện kiếp này, sao còn so với kiếp trước...
" Sinh rồi sinh rồi. Nương nương sinh rồi "
Doãn Hàm bật người dậy trước tẩm điện, mắt chằm chằm vào bóng dáng của bà đỡ đang bế hài tử ra ngoài.
" Cung chúc hoàng thượng, nương nương sinh một vị hoàng tử "
Doãn Hàm có chút run tay chạm vào má đứa trẻ, sau đó gắt gao nhìn vào tẩm điện :" Hiền phi thế nào? "
" Hồi hoàng thượng, nương nương đã không sao. Mama ở bên trong đã thu dọn xong, đợi mùi tanh qua một chút có thể vào "
Doãn Hàm phất tay trực tiếp bước vào tẩm điện, sau đó bọn người nô tài có chút khiếp sợ :" Hoàng thượng, thỉnh người cân nhắc. Nương nương vừa sinh, huyết khí bên trong sẽ tổn hại đến long thể của người..."
" Tĩnh Ngọc đã mạo hiểm sinh cho trẫm một tiểu hoàng tử. Trẫm còn chê bai nàng ấy sao? Cút hết ra "
Sau đó liền một hai đi vào tẩm điện, thậm chí nhìn hoàng tử một cái cũng chưa làm. Lương quý thái phi cười thầm sau đó bước đến ôm tiểu hoàng tử còn đỏ hỏn :" Hoàng thượng thương Hiền phi, xem ra đứa trẻ này không được phụ hoàng xem trọng rồi "
Còn xem trọng, vì sinh nó mà Hiền phi cực khổ như thế. E rằng chỉ cần đợi hoàng tử lớn một chút, hoàng thượng sẽ bắt nó học kinh văn địa lý.
======
" Tĩnh Ngọc, Tĩnh Ngọc..."
Giọng nói quen thuộc vang bên tai nàng, Tĩnh Ngọc khẽ nhíu mày mở mắt. Cơn đau từ hông lẫn bên dưới cứ âm ỉ, người ta nói nữ nhân sinh nở giống như bước qua quỷ môn quan. Quả thật không sai...
So với cầm gươm đánh giặc đúng là khác hoàn toàn, trước mắt mờ nhạt hiện lên khuôn mặt quen thuộc.
Doãn Hàm nhìn nàng nở nụ cười, tay nắm tay nàng áp vào má.
" Tĩnh Ngọc, nàng vất vả rồi "

Khóe mắt nàng có chút ươn ướt, vốn nghĩ sau khi sinh xong sẽ hờn dỗi thêm chút. Nhưng giờ phút này chỉ cần không kiềm được nàng sẽ rơi lệ ngay lập tức.
Doãn Hàm lo lắng lau nước mắt nàng, ôn nhu đau xót :" Là trẫm sai, trẫm sai tất. Đừng khóc nữa, hài tử vừa sinh cũng không khóc nhiều như nàng "
Tĩnh Ngọc che hai mặt, cả người thổn thức : " Thiếp rất uất ức. Rõ ràng...rõ ràng sau khi quay lại kiếp này đã tự thề sẽ không yêu người nữa, nhưng cuối cùng cũng không ngăn nổi bản thân. Từ đầu đến cuối cũng không biết mình có sai hay không..."
" Nàng không sai. Là trẫm sai..." Doãn Hàm nhìn vào mắt nàng, xót xa vuốt mái tóc đen láy
" ...là trẫm tin lầm huynh đệ, tin lầm gian phi mà chết. Là trẫm khiến cho nàng phòng không chiếc bóng, cô đơn khuê phòng. Tĩnh Ngọc, nàng không sai, là trẫm phụ nàng. Nhưng đó chỉ là chuyện của kiếp trước, lúc làm một oan hồn trẫm đã hối hận vô cùng "
" Tĩnh Ngọc, sau khi quay lại kiếp này. Trẫm đã tự thề với trời đất dùng cả đời này của ta bù đắp cho nàng, yêu thương bảo hộ nàng. Cả đời sau chỉ có mình nàng "
===========
Tam hoàng tử ra đời trong sự yêu thương của hoàng thượng và Hiền phi, à phải bây giờ không còn là phi nữa mà phải gọi là phu nhân.
Vốn theo lệ hắn sẽ phong nàng làm hậu nhưng Doãn An nói, cho dù làm hậu thì Hiền phi cũng chỉ là kế thất, địa vị sẽ khác xa với Mạn hậu năm xưa.
Ngay lúc đó hoàng thượng thật muốn lấy đá đập vào chân mình, tự oán sao năm xưa không chút tỉnh táo mà phong hậu cho Mạn thị chứ?
Sau đó không bao lâu, Lương đại nhân mới gợi ý cho hắn hai chữ " phu nhân ". Lương đại nhân nói, phu nhân là cách gọi ở nhân gian. Hoàng hậu có thể có rất nhiều nhưng phu nhân thì chỉ có một
Cho nên sau khi tam hoàng tử Thử Khác ra đời, hậu cung lại tất bật chuẩn bị lễ phong phu nhân cho Hiền phi
Nhưng với Tĩnh Ngọc hoàng hậu hay phu nhân thì nàng vẫn là nương tử kết tóc của hắn. Một đời đều vậy
Doãn Hàm đế năm thứ mười, Hiền phi phong làm phu nhân, địa vị như chính thất trung cung. Đức phi phong làm quý phi, ở trong cung nuôi dưỡng hoàng tự, Lệ phi bị phế, Bảo phi Thục tần cùng các phi tần khác đều được xuất cung an hưởng quãng đời còn lại.
Tam hoàng tử Thử Khác được phong làm thái tử, Hiền phu nhân phong quang vinh sủng.
Hoàng thượng từ một minh quân đa tình, chỉ trong vài năm đã biến thành minh quân thê nô. Chuyện Hiền phu nhân nằm trên, ai cũng biết cả rồi haha.
Tĩnh Ngọc vận hỉ phục phượng bào, khuôn mặt hồng ửng đối nhìn hắn. Giống như năm đó gả vào vương phủ thấp thỏm hơn vạn lần.
Bởi bây giờ nàng là thê tử của hắn, được hắn sủng nịnh tận trời. Hắn vén khăn hỉ, giây phút này còn hồi hộp hơn bao giờ hết.

" Tĩnh Ngọc thật đẹp "
Nàng mỉm cười một cái khiến lòng hắn mềm nhũn, trong ánh mắt chỉ có nàng. Chân tâm đế vương, cũng là thật lòng thật dạ...
" Phu quân, sau này...xin chàng chỉ bảo thêm "
======
Doãn Hàm đế năm thứ mười một, Hiền phu nhân lại hoài long chủng, thái y chẩn đoán là một cặp song thai.
Bụng Tĩnh Ngọc ngày càng lớn, hài tử đạp một cái nàng liền đánh hắn một cái :" Đều tại chàng, sớm đã nói không sinh nữa rồi. Đau chết đi được "
Doãn Hàm ôm thê tử cười ngây ngốc :" Không sinh không sinh, sau đứa này liền không sinh nữa "
Vốn là nói thế nhưng sau này có làm hay không đương nhiên chỉ mình vạn tuế gia mới biết.
Hàn Minh cúi đầu đi vào báo : " Hoàng thượng, An vương đã đến rồi "
" A, đệ ấy đến rồi à? Vừa hay trẫm có chuyện muốn bàn với đệ ấy. Tĩnh Ngọc, chút nữa Lương tiểu thư cũng tiến cung nàng tiếp đón một chút "
Tĩnh Ngọc híp mắt xoa bụng, cùng hắn tâm ý tương thông hiểu rõ. Cả năm nay chuyện An vương theo đuổi tiểu thư nhà họ Lương sớm đã truyền khắp kinh thanh, nhưng Lương tiểu thư này trời sinh tính khí kiên cường.
Vốn cũng không có ý định muốn gả ra ngoài, cả ngày nàng ta chỉ chuyên tâm việc học đạo mà thôi.
Vì quá si tình, An vương thậm chí vứt bỏ thân phận hoàng thất, theo ái nhân lên tận Thổ Phồn sơn học đạo.
Mấy tháng trước Lương Phùng xuống núi, mới bày tỏ với phụ thân cũng có chút yêu thích An vương nên nhân lúc này Lương thái phi cho người gọi nàng ta tiến cung, mong Tĩnh Ngọc nói giúp mấy câu.
Thế sự luyến ái a...đúng là không lường trước được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.