Long Thần Lệ

Chương 5:




Đi giữa phố chợ sầm uất nhất Hàng Châu, Quân Thập Tam nhìn xem các món đồ cổ quý hiếm không chuyển mắt, cảm thấy mọi thứ đều vô cùng mới lạ.
Đi được một lát, Vô Cữu cảm thấy nàng không theo kịp bèn quay người lại nhìn.
Nàng đang nhìn chăm chú vào một hàng kẹo hồ lô, hỏi: “Đó là cái gì?”
“Kẹo hồ lô, nàng muốn ăn không?”
“Muốn, ăn ngon không?”
“Có lẽ.” Vô Cữu thanh toán tiền, cầm một xâu đưa cho nàng.
Quân Thập Tam nhận kẹo hồ lô, muốn ăn, lại phát hiện ăn không tiện, bởi vì nàng đang đội duy mạo.
“Tìm một quán trà ngồi nghỉ đi.” Hắn nói xong, rất tự nhiên nắm tay nàng dắt đi.
Nàng sợ run, nhìn bàn tay to của hắn, lạ một điều nàng không hề cảm thấy chán ghét, thậm chí trong lòng còn tràn đầy vui mừng.
Hai người đi vào một quán trà, chọn một góc khuất nhất, còn có bình phong che lấp thật kín đáo, để nàng có thể tháo duy mạo xuống.
Quan Thập Tam lẳng lặng cắn một miếng kẹo hồ lô. Vị chua chua ngọt ngọt hòa lẫn vào nhau tạo nên tư vị thanh thúy rất riêng, khiến nàng nhăn nhíu mặt mày. Vô Cữu ngồi đối diện nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, nở nụ cười.
“Có ngon không?” Hắn hỏi.
“Ngon lắm, ngài nếm thử đi.” Nàng nâng cây kẹo hồ lô đã bị cắn một miếng lên trước mặt hắn.
Vô Cữu nhìn nàng chăm chăm.
“A, hay là ngài không thể ăn?” Vừa hỏi xong thì nàng đột nhiên nhớ ra, đêm đó bọn họ dùng chung bữa tối.
“Đương nhiên có thể.” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng kéo về phía mình, cắn một miếng kẹo rồi nhẹ nhàng buông tay nàng ra.
Quân Thập Tam nhìn chỗ kẹo bị cắn, lúc này mới ý thức được hình như mình luôn vô tình sơ ý làm ra những hành động to gan lớn mật.
Nàng một miếng, hắn một miếng, hình như… rất thân mật…
Nàng rốt cuộc hiểu được, cái cảm giác mà Bát Vân nói là ‘mắc cỡ chết người’ rốt cuộc là như thế nào.
Quận Thập Tam cúi mặt cực thấp, vừa lúc này, điếm tiểu nhị đưa đến một bình trà lạnh.
Vô Cữu châm hai chén, đẩy một chén đến trước mặt nàng.
“Hôm nay hơi nóng, uống chút trà đi.”
Quan sát hắn, nàng không nhịn được khẽ hỏi. “Sao ta cứ cảm thấy Long thần đại nhân hình như biết rất rõ mọi sinh hoạt ở trần gian?” Còn rành hơn cả nàng nữa.
Hắn trầm giọng nói. “Vô Cữu.”
“Hả?”
“Nàng đã quên tên của ta.”
“… Không quên, chỉ là nhất thời chưa quen.” Nàng cho rằng cái tên đó chỉ dùng khi ở trước mặt mọi người thôi. Đang ở riêng với nhau mà cũng gọi hắn như vậy, nàng có chút thẹn thùng.
“Nàng nghĩ rằng ta và nàng sẽ luôn chỉ gặp mặt trên Thiên giới?”
“Nói vậy, ngài sẽ thường xuyên xuất hiện ở thành Hàng Châu này sao?”
“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng hỏi?” Hắn không khỏi cười nhẹ.
“…” Quân Thập Tam hơi cắn môi. Bởi vì nàng cảm thấy, nếu mình không nói nhiều hỏi nhiều một chút, trái tim sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất.
“Còn có gì muốn biết?” Hắn hỏi.
Nàng nhíu mày suy nghĩ, nhất thời lại không nghĩ ra đề tài gì… Ngay cả đề tài vừa rồi cũng là vì che giấu sự khẩn trương mà nêu ra… Ai, nói đến thật đáng buồn. Nàng không thú vị như vậy, sao hắn còn có thể thích nàng?
“Đúng rồi, vì sao ngài lại thích ta?” Nàng bỗng hỏi.
Đúng thôi, đây cũng là một vấn đề, nhưng vừa hỏi ra miệng, nàng lại cảm thấy hình như mình đã hỏi trực tiếp quá mức rồi.
Quân Thập Tam ảo não cúi thấp mặt, bất chợt nghe thấy tiếng cười khàn khàn, lại nâng mắt lên nhìn hắn.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú, ma mị phong tình đến mức khiến người đối diện hai mắt chói lòa, nụ cười của hắn dường như thấm vào máu nàng, dần dần thẩm thấu vào nơi sâu nhất, dập dờn bên môi nàng.
“Bởi vì nàng, nàng là nàng.” Hắn nói.
Nàng nhăn mày lại. “Không hiểu.”
“Ngay cả ta cũng không hiểu lắm.” Hắn nói xong, khẽ nhấp một ngụm trà lạnh.
Hắn là Long Thần cuồng ngạo không kềm chế được, tự phụ đến mức không để thế gian vào mắt. Trong khoảng thời gian quen biết Thập Phiến, hắn vẫn khư khư ôm giữ tâm tính cuồng ngạo đó, mãi cho đến khi nàng cách thế, hắn mới phát hiện bản thân không nỡ đến mức nào, mới phát hiện mình yêu nàng đến mức nào.
Thế nhưng, lúc hiểu ra thì đã quá muộn màng.
Quân Thập Tam nhìn hắn, ngẫm nghĩ lại tâm tình của mình, phát hiện đáp án cũng không có gì sai biệt so với hắn. Nàng cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết khi nàng giật mình tỉnh ngộ, toàn bộ tâm trí đã chứa đầy hình ảnh của hắn rồi.
“Như vậy, mấy ngày qua ngài đã đi đâu?” Mãi một lúc lâu, nàng mới nhẹ giọng hỏi.
Thật ra, nàng càng muốn hỏi là, có phải hắn vì giận nàng không biết điều.
“Uống mấy ngày rượu với hai vị bằng hữu.”
Nàng trừng to mắt. “Mấy ngày rượu?” Hắn uống rượu ư? Lại còn dùng đơn vị ‘mấy ngày’ để đong đếm, mà không phải là bình, lại càng không phải là chén? Chẳng phải sẽ say bí tỷ sao?
“Tâm tình rất tốt.”
“Thật ư?”
“Bởi vì ta có tên.” Đối với hắn mà nói, giống như có được một thứ của riêng mình.
Cái tên đó, kiếp trước là nàng tặng cho hắn. Đến kiếp này lại chính miệng nàng chó ngáp phải ruồi gọi ra, muốn nói giữa bọn họ không có lấy nửa điểm duyên phận, ai tin chứ.
“Nói đi cũng phải nói lại, ta không cần cái tên “Phiến” gì đó, nghe như tảng đá ấy.”
Vô Cữu cúi đầu mỉm cười. “Đối với ta mà nói, Thập Tam hay Thập Phiến đều giống nhau cả.” Nàng chính là nàng, ở trong lòng hắn đều là độc nhất vô nhị.
“…” Thôi bỏ đi, không thèm so đo với hắn, hắn vui vẻ là tốt rồi.
Nhìn sắc trời bên ngoài, nàng bắt đầu nhai muốt số kẹo hồ lô còn lại, chỉ sợ lát nữa mặt trời xuống núi, nàng sẽ không thể đi dạo hết chợ.
Nhưng mà, nuốt quá nhanh, không cẩn thận lại bị nghẹn, nàng vỗ mạnh vào ngực.
Vô Cữu thấy thế, chồm người qua bàn, vỗ nhẹ vào lưng nàng. “Ăn chậm một chút, ta có tranh cướp gì của nàng đâu.”
“Không phải, ta sợ mặt trời xuống núi, dạo không xong…” Nàng ho, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Hôm nay dạo không xong, ngày mai lại đi tiếp là được.”
“… Ngày mai, ngài còn có thể đi chơi với ta nữa ư?”
“Chỉ cần nàng muốn, có vấn đề gì chứ?”
“Ngài sẽ không đột nhiên biến mất nữa ư?” Nàng sợ, hắn lại không chào mà biệt, đến lúc đó, nhất định không phải ba ngày, mà sẽ là ba năm… Ngày tháng đó trôi qua khó khăn biết nhường nào?
Vô Cữu ngắm nhìn nàng, khóe mắt thoáng nhìn thấy tam sinh thạch nàng đeo bên hông. “Nàng… đeo nó ư?”
“Ừm, hòn đá này cứng thật đấy, ta phải xỏ rất lâu, lại cứ sợ nó vỡ ra.” Nàng xỏ dây rồi đeo nó bên hông, ngày nào cũng mang theo bên người, bởi vậy không sợ làm mất nữa.”
Hắn đánh giá nàng.
Thái độ của nàng làm hắn mê hoặc, rốt cuộc là nàng đã có tình mà không tự biết, hay những hành  động này chỉ đều là vô tâm?
Hắn không dám đoán, chỉ sợ kết quả sẽ làm tổn thương chính mình.
“Ta vốn muốn gọi ngài đến, nhưng lại sợ khiến ngài tức giận.” Nàng vô tư nói ra.
“Vì sao muốn gọi ta?” Vô Cữu nghẹn hỏi.
“Bởi vì ngài chẳng nói chẳng rằng tự nhiên biến mất, còn liên tục mấy ngày liền không hề xuất hiện.” Nàng trả lời rất hồn nhiên.
“Vậy vì sao lại sợ ta tức giận?”
“Bởi vì, ta chỉ là muốn gặp ngài thôi. Nếu ngài đến lại phát hiện chẳng có chuyện gì, cảm thấy phiền, sẽ tức giận…” Nói xong, nàng im bặt, giống như đột nhiên ý thức được điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc ửng hồng. “Không, không phải, ta… cái đó, cái đó…” Nàng đúng là ngốc mà, ngốc muốn chết, không dưng nói toạc hết ra rồi.
“Thập Tam.” Giọng nói của hắn phủ đầy tình ý nồng nàn.
“Dạ?” Nàng không dám ngẩng mắt nhìn lên, cảm thấy khắp mặt nóng ran.
“Cho dù nàng đối với ta, chỉ là một phần khát vọng đối với thần linh cũng không sao, ta chỉ cầu trong lòng nàng có ta.”
Kiếp trước, Thập Phiến không yêu hắn… Thập Phiến chưa từng yêu hắn. Thập Phiến là một cô nương ngốc không biết tình yêu là gì. Nàng chỉ một lòng tu hành, muốn tạo phúc cho dân chúng, muốn hiến dâng cả cuộc đời cho dân chúng. Ở trong mắt Thập Phiến, hắn cũng giống như bao người khác, có hơn chăng, chỉ là một người chịu phụ giúp nàng mà thôi.
Một cô nương có được Phật duyên không thể động tình như nàng, hắn không dám hy vọng xa vời chỉ trong một kiếp này đã có thể làm nàng động lòng. Cho nên hắn mới thổ lộ tâm ý ngay từ đầu, thậm chí còn ti tiện muốn chiếm lấy sự trong sạch cuả nàng.
Nhưng mà, nàng nói… Nàng nhớ hắn, nàng nhớ hắn… không ngờ nàng lại mong nhớ hắn.
Hèn mọn cỡ nào, chỉ một câu nói của nàng, thế nhưng lại dạy cho hắn biết thế nào là rung động.
“Không phải là khát vọng đối với thần linh đâu. Đó là thích, là thích mà.” Nàng cường điệu, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đến nỗi muốn cháy. “Bát Vân nói, thích một người là sẽ muốn thân cận hắn, không muốn chia sẻ hắn với ai. Ta đối với ngài, chính là loại cảm giác này. Điều này sao có thể xem là khát vọng được.”
Nàng xấu hổ muốn chết, lại cưỡng ép bản thân phải nói ra rõ ràng.
Bởi vì, nàng không thể chịu được suy nghĩ và lời thỉnh cầu hèn mọn như vậy của hắn.
Hắn là Long Thần cao cao tại thượng, xa không thể với tới. Hắn bằng lòng thân cận với nàng, đã là phúc khí nàng tu luyện được, chính là duyên phận mà nàng rất muốn cám ơn trời đất ban cho.
Nàng không thích hắn hạ thấp bản thân, lại càng không thích giọng điệu nhàn nhạt bi thương của hắn, cảm giác đó làm cho nàng không thoải mái. Nàng muốn hắn cười, cười đến cuồng vọng cũng không ngại, chứ không hề muốn nhìn thấy nửa điểm đau buồn xuất hiện trên gương mặt hắn.
Vô Cữu nhìn nàng, đồng tử trong mắt hơi co lại. Nàng thích hắn, nàng biết nàng thích hắn, điều này đối với hắn mà nói, khó tin đến mức nào, bất khả tư nghị đến mức nào. Nàng không ngờ… lại thích hắn.
“Sao ngài lại nhìn ta như vậy? Ta không thể thích ngài sao?”
“Đương nhiên có thể?”
“Vậy là tốt rồi.” Nàng e lệ mím môi. “Có điều, ta muốn hỏi cho rõ ràng trước. Ta thực sự có thể thành thân với ngài ư? Không xúc phạm thiên luật chứ?”
“Đương nhiên, bởi vì nàng có được thần cách.”
Điểm này, hắn biết rõ hơn ai hết.
Nếu hắn không thể cùng nàng kết duyên, Thiên Tôn đã sớm ngăn cản, chứ sao lại để mặc hắn muốn làm gì thì làm? Thậm chí, hắn còn từng hoài nghi, có lẽ nàng vốn là thần linh nào đó chuyển thế. Bằng không, năm đó vì sao hắn có thể lọt vào tay nàng được?
Quân Thập Tam hoạt bát nhăn mũi. “Nghe cách nói này, hình như bởi vì ta có được thần cách, cho nên ngài mới muốn ở cùng ta. Vậy nếu ta không có thì sao?”
“Trái tim ta, không thay đổi.” Hắn chỉ sợ không thể gặp nhau, chỉ cần có thể gặp nhau, có thể ở cùng nhau, hắn bằng lòng đánh đổi tất cả.
Nghe vậy, nàng sung sướng nở nụ cười. “Nhưng mà, chúng ta trước tiên cũng nên nói cho rõ, ngài phải chờ ta sống hết kiếp này đã, sau đó chúng ta mới thành vợ chồng được.”
Một đời này, nàng phải hoàn thành tâm nguyện của bà nội. Đợi đến khi qua hết kiếp này, hắn có thể dẫn nàng đi, kể từ đó, chẳng phải sẽ là hạnh phúc nhất đời đó sao?
“Được.” Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy vẻ kích động. “Quyết định vậy đi, không được đổi ý.”
“Làm sao có thể đổi ý? Ta thích ngài mà, trừ phi ngài không cần ta.” Bọn họ đều yêu thích lẫn nhau, hơn nữa lại không có mâu thuẫn gì, vì sao không thể cùng nhau?
“Ta…” Hắn không kềm nổi nỗi lòng mênh mông, chỉ muốn ôm trọn nàng vào lòng, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng cười trong trẻo.
“Chúc mừng người có tình sẽ được nên duyên, Vô Cữu, lần này chúng ta phải uống mấy ngày rượu ăn mừng nhỉ?”
Vô Cữu nheo mí mắt. “Trạm Đóa!”
“Đến đây.”
Quân Thập Tam nhìn thấy hai bóng người bỗng dưng xuất hiện giữa không trung, không hẳn đã bị dọa, chỉ trừng to mắt mà nhìn, trong mũi ngập tràn hương thơm nồng đậm.
Trạm Đóa mặc một bộ áo bào hoa hồng rộng rãi phô trương, da trắng như ngọc, nho nhã tuấn lãng. Còn Tả Cận bên cạnh, lúc này mặt không chút biểu cảm, càng ra vẻ dửng dưng lạnh nhạt.
Vừa nhìn thấy Tả Cận, Quân Thập Tam không khỏi khẽ “Ô” một tiếng.
Hóa ra, hắn cũng là thần linh, nhưng mà… cứ cảm thấy có chỗ nào đó không mấy thích hợp.
“Thập Phiến, thật là Thập Phiến nha…” Trạm Đóa kinh ngạc kêu lên, ngồi xổm xuống đánh giá Quân Thập Tam.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Căn bản chính là Thập Phiến?”
Nàng không hiểu, nhăn mày lại, cứ cảm thấy bọn hắn có chuyện gì đó mờ ám, nhất thời lại không thể nói rõ được.
“Cút ngay.” Vô Cữu trầm giọng quát.
“Thái độ đối với bạn tri kỷ của ngươi như vậy sao?” Trạm Đóa cười đến là nham nhở. “Không giới thiệu chúng ta với nàng ấy một chút à?”
Vô Cữu lạnh lùng nhìn hắn.
Quân Thập Tam mở miệng hỏi. “Không biết xưng hô với hai vị thế nào?”
Trạm Đóa cười tươi như hoa. “Cứ gọi ta là Trạm Đóa được rồi, vị này là Tả Cận.”
Nghe vậy, nàng lập tức cung kính bái chào.
“Tế chủ Quân gia Quân Thập Tam, xin chào Hoa thần tướng cùng Long Thần đại nhân.”
Đã là bạn thân của Vô Cữu, nhất định cũng là thượng thần trên trời, huống hồ khi nàng mới ngửi được hương hoa thì đã biết hơi thở trên người Tả Cận cực kỳ giống Vô Cữu. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, mới hiểu được thì ra là Long Thần song sinh.
Trạm Đóa không khỏi trừng mắt nhìn. “Quả nhiên là Thập Phiến nha, tư chất y hệt.” Hắn than, giọng nói mang theo nỗi nhớ nhung vô hạn. “Không cần hành đại lễ đâu, người ở đây đều không thể nhìn thấy ta và Tả Cận, động tác này của cô sẽ làm người khác hoảng sợ.”
Hắn giơ tay muốn đỡ nàng dậy, lại bị Vô Cữu hất ra.
“Ngươi có thể đi được rồi.”
“Mơ đi! Ta tìm Tả Cận đi du hồ, đang muốn tìm ngươi cùng đi.” Tuy rằng hiện tại bắt đầu vào đông, nhưng thân là Hoa thần tướng, hôm nay vẫn phải mặc hắn du sơn ngoạn thủy.
“Không đi.”
“A, nhưng ta muốn đi.” Quân Thập Tam bất ngờ xen vào.
Vô Cữu không khỏi sững sờ, im lặng nhìn nàng.
“Không thể sao?” Nàng lắp bắp hỏi hắn. “Ta rất muốn đi. Từ trên núi Thiên Trúc nhìn ra xa, mặt hồ trong vắt lấp lánh, có rất nhiều con thuyền. Ta vẫn luôn nghĩ nếu được du hồ không biết sẽ vui thích thế nào nữa…”
Vô Cữu nhìn nàng thật lâu, cuối cùng đành thở dài. “Đi thôi.”
Hắn không hy vọng bên cạnh có thêm hai tên kỳ đà cản mũi, chỉ thầm muốn được ở riêng cùng nàng. Nhưng hy vọng của nàng rõ ràng không giống hắn, hắn còn biết làm thế nào?
“Thật ư?” Quân Thập Tam giương mắt, cao hứng đến nỗi mặt mày hớn hở.
Thấy nàng vui mừng như vậy, Vô Cữu cũng cười híp mắt, đáy mắt tràn ngập yêu chiều. “Đồ ngốc.”
Trạm Đóa liếc qua liếc lại đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, nhịn không được xoa xoa hai tay. “Oa, thật sự là rất buồn nôn, toàn thân ta đều nổi da gà.”
“Có muốn ta chọc đui hai mắt ngươi luôn không?” Hắn tức giận nói.
“Không muốn không muốn, chúng ta mau mau đi du hồ thôi.”
“Đi thôi.” Vô Cữu đứng dậy, nhẹ tay đỡ nàng đứng lên, giúp nàng đội duy mạo.
“Đi mau lên.” Trạm Đóa đi trước dẫn đầu, Vô Cữu lập tức dắt Quân Thập Tam đuổi theo.
Chỉ có Tả Cận là vẫn còn đăm chiêu đứng yên tại chỗ, quyết định cần phải chia rẽ bọn họ xong mới bước nhanh đuổi theo.
Hoàng hôn buông xuống, mặt hồ Tây lấp lánh hào quang. Mỗi khi có thuyền lướt qua, mặt hồ liền chớp động những con sóng trong vắt.
Chỉ đáng tiếc, Quân Thập Tam lại không có phúc hưởng thụ.
“Nàng có mệt lắm không?” Vô Cữu vỗ nhè nhẹ vào lưng Thập Tam đang không ngừng nôn khan.
Nàng muốn nói không sao, nhưng đang phải khổ sở chống đỡ cơn say sóng, ngay cả nói chuyện cũng không nói ra được lời nào.
Đây là lần đầu tiên nàng lên thuyền, không biết mình lại say sóng nghiêm trọng đến độ này.
“Đến đây đến đây, cái này chính là thần mật, uống một ngụm thôi cô sẽ biết thế nào gọi là cực phẩm thiên giới. Sau khi uống xong, cô sẽ không thấy buồn nôn nữa.”
Thuyền hoa có hai tầng, trên hào đài của tầng hai có đặt mấy bộ bàn thấp. Bốn người đang ngồi trên những chiếc đệm mềm đặt xung quanh bàn.
“Không được cho nàng ấy uống.” Vô Cữu đưa tay đẩy ra. “Nàng ấy đã rất khó chịu rồi.”
“Nói cho ngươi hay, uống xong đảm bảo sẽ không sao nữa.” Trạm Đóa tức giận nói.
“Nàng uống vào sẽ say ngay.” Nếu say rồi, chẳng phải sẽ càng khó chịu hơn ư?
“Cái này chính là rượu mật hoa, chỉ người có tình mới say thôi.” Hắn cười híp mắt. “Say được nàng sao?”
“Tửu lượng nàng ấy không tốt.” Vô Cữu trừng đôi mắt lạnh nhìn hắn.
Thần mật không giống rượu hoa quế, uống vào không thấy có mùi rượu, tác dụng chậm như thật sự rất mạnh.
“Sao lại mất hứng như vậy chứ? Đã là du hồ, đương nhiên phải có rượu trợ hứng.” Trạm Đóa kiên trì rót một ly, lại bị Vô Cữu chặn lại, bèn sẵng giọng. “Bây giờ sao đây? Ngươi muốn chắn rượu cho nàng ấy ư? Không dễ nha, ngươi phải uống hết bình này mới được.”
Hắn không nói hai lời, lập tức đặt bình ngọc đựng đầy thần mặt lên mặt bàn, hào khí ngút trời đẩy về phía Vô Cữu, lại lấy thêm một bình nữa lẳng lặng đặt trước mặt Tả Cận nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì.
“Ngươi tự uống đi.” Tả Cận nhẹ nhàng đẩy ra, hàng mày rậm trước sau vẫn luôn nhíu chặt, tràn đầy ý lạnh ‘cấm lại gần ta’.
“Mình ta uống thì còn gì là lạc thú nữa? Ngươi đúng là cái thứ không biết hưởng thụ. Không biết rượu ngon phải có bạn tốt, cùng nhau uống mới sảng khoái à?” Trạm Đóa nhếch miệng cười.
“Còn ngươi nữa Vô Cữu, mau uống hết cho ta. Mấy hôm trước tâm tình ngươi không tốt, ta đã uống với ngươi rồi. Hôm nay tâm tình của ta tốt, ngươi lại không thể uống cùng ta sao!”
Quân Thập Tam nghe vậy, nhịn không được nhìn về phía Vô Cữu.
“Tâm tình ta không tốt khi nào?” Vô Cữu cau mắt trừng hắn, muốn hắn câm miệng.
“Ta nói này Thập Tam, Vô Cữu nhà cô đang trừng ta kìa, sao cô không nghĩ cách gì trị hắn đi?” Trạm Đóa ra vẻ oan ức kề sát lại gần nàng, nhưng còn chưa dính được vào góc áo đã bị Vô Cữu kéo trở về.
“Cút xa một chút.”
“Cứ không đấy.” Hắn cười rất ác liệt, nhưng hoàn toàn không khiến người ta chán ghét.
Vô Cữu hết cách trừng mắt nhìn hắn, lại thoáng thấy Quân Thập Tam đang nhìn bọn họ đầy vẻ hứng thú. “Nàng đang làm gì vậy? Đã thấy đỡ hơn chưa?” Thế nào giống như đang xem diễn vậy?
“Ừm, ta khỏe hơn nhiều rồi. Nhìn mọi người, liền thấy tình cảm của mọi người rất tốt.” Nàng rất hâm mộ.
“…”
“Đúng vậy, chúng ta đã quen biết nhau gần ngàn năm, giao tình sao có thể kém được chứ?” Trạm Đóa nở một nụ cười như làn gió phất qua mặt hoa, vô cùng mê người.
“Gần ngàn năm…” Nàng hô nhỏ. “Như vậy, nếu người nhà của ta có thể sống lâu được như vậy, cũng sẽ có tình cảm giống như các ngài đúng không?”
Ở Quân gia, tuy mọi người đều có quan hệ huyết thống nhưng ở chung với nhau bấy lâu, lại cảm thấy còn không bằng người ngoài. Mỗi khi gặp nhau đều chỉ để xử lý chuyện công, hoàn toàn không có được một câu hỏi han ân cần, chứ đừng nói gì đến chuyện vui đùa ầm ĩ như bọn họ.
Là gia đình, lại không giống gia đình, nàng có rất nhiều người nhà, nhưng vẫn luôn cảm thấy rất cô đơn.
Vô Cữu đương nhiên hiểu được tâm tình của nàng. “Nếu con người sống hơn một ngàn năm, sớm thành yêu quái mất rồi.” Hắn lạnh nhạt nói.
Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng luôn lẻ loi một mình. Không phải không có ai bằng lòng thân thiết với nàng, mà số mệnh bắt nàng phải cô độc.
“Nói cũng đúng, ta chỉ thuận miệng nói thế thôi.” Nàng loại bỏ u buồn, cong khóe môi. “Nhưng mà, có các ngài cũng được rồi, giống như người nhà của ta vậy.”
Nàng không biết diễn tả cảm giác này thế nào, nhưng nhìn thấy bọn họ vui đùa ầm ĩ, nàng lại thấy tưởng niệm khó tả. Một cảm giác tưởng niệm giống như rất lâu trước kia, nàng đã chờ đợi rất rất lâu cuối cùng mới có được hạnh phúc.
Khi nàng ở trong phòng tối, cứ luôn trộm nhìn qua khe cửa để thăm dò bên ngoài. Nghe tiếng cười lại tưởng tượng ai đang vui đùa. Lại nghĩ, nếu một ngày bản thân có thể rời khỏi phòng tối, bên cạnh cũng sẽ có rất nhiều người…. Quả thật là có rất nhiều người, lại không có đến một người bạn đơn thuần, không có lấy một người quan tâm lo lắng thuần túy chỉ vì nàng là nàng chứ không phải với thân phận tế chủ Quân gia.
Vô Cữu cong khóe môi.
Trạm Đóa thấy thế, bỗng nhiên nhấc bình ngọc lên. “Được, hôm nay trở thành người nhà của Quân Thập Tam cô, đại gia ta muốn uống say một hồi! Nâng chén lên cho ta, không đúng, là nâng bình, chúng ta cùng nhau uống cạn, không say không về.”
Hắn quen biết Quân Thập Phiến, một nữ tử cô đơn cũng không biết nói cô đơn. Hiện nay, hắn quen biết Quân Thập Tam, một cô nương lớn lên trong phòng tối, sống chỉ vì kế thừa chức vị tế chủ, làm người ta thấy là đau lòng. Nếu hắn không uống nhiều một chút, sẽ cảm thấy rất khó chịu.
“Nàng vui là tốt rồi.” Vô Cữu mặc kệ hắn.
“Không cần nhiều lời, cạn!” Không có ai tiếp lời cũng không sao, Trạm Đóa tự mình tiên phong, lấy rượu thay nước, bưng cả bình ngọc lên rót ừng ực xuống bụng.
Cảnh tượng này khiến Quân Thập Tam phải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Thật sự rất dũng cảm, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ ra được, rượu cũng có thể uống được như vậy… Hay là, thần mật thật sự uống ngon đến thế sao?
Nghĩ, nàng ghé sát vào Vô Cữu, khẽ khàng hít hà hương rượu trong chén của hắn. Lại không ngửi thấy mùi rượu, chỉ có hương thơm thanh nhã, nàng không kìm được vươn tay, lại bị hắn đẩy chén qua.
Nàng mếu máo nhìn hắn, hắn vẫn không đồng ý.
Bất đắc dĩ nhìn về phía rừng cây bên hồ, lại khó có thể nhìn ra rốt cuộc là loại cây gì.
“Đó là cây gì vậy?” Nàng hỏi.
“Cây hoa đào.” Nương theo ánh mắt nàng nhìn qua, Trạm Đóa trả lời.
“Hoa đào trông thế nào?”
Trạm Đóa nghe vậy, bỗng thấy thương nàng, ngay cả hoa đào mà cũng chưa được thấy. “Uống đi.” Nói xong liền đứng lên, hắn cười hì hì. “Ta cho cô xem, hoa đào là như thế nào.”
Sau khi hít sâu vào, hắn quay người về phía hồ thổi một hơi dài, rừng cây bên hồ bỗng bắt đầu rụng lá, tiếp theo đó trên cành không ngừng mọc lên những nụ hoa, rồi nở rộ từng đóa, từng đóa.
“Oa…” Quân Thập Tam khó tin được, chỉ trong nháy mắt mà cả một rừng đào mới vừa nãy còn là những mảnh xanh nhạt thưa thớt, nay lại biến thành một vùng hồng phấn say đắm lòng người.
“Đẹp không?” Trạm Đóa kiêu ngạo hất cằm hỏi.
“Rất đẹp.”
Thấy nàng lại toét miệng cười rộ với một nam nhân xa lạ, Vô Cữu thoáng không vui, hỏi nàng. “Thập Tam, nàng đã từng trông thấy tuyết chưa?”
“Tuyết? Ta có nghe qua. Bà nội từng nói mỗi khi trời bắt đầu lập đông, thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết rơi, trắng tinh, rất lạnh.”
“Ta cho nàng xem thử.” Vô Cữu không chớp mắt, cũng chẳng có hành động gì, nhưng đột nhiên nhiệt độ xung quanh bỗng giảm xuống, bầu trời bắt đầu đổ mưa, nhưng khi hạt mưa rơi xuống thân thuyền lại hóa thành những bông tuyết trắng tinh.
Quân Thập Tam tròn mắt nhìn tuyết bay đầy trời, lững lờ phiêu lãng rồi chậm rãi đáp xuống lòng bàn tay nàng.
“Oa…” Bông tuyết dần dần tan ra trong tay nàng, lập tức lại có bông tuyết khác bay xuống. Màu trắng thuần trở nên trong suốt, lấp lánh, tuy lạnh buốt nhưng vẫn khiến nàng thích thú vô cùng.
“Mấy tên này, mới tháng mười một, các ngươi một người làm cho hoa đào tháng ba nở rộ, một người lại bắt trời đổ tuyết rét đậm… Chẳng lẽ các ngươi không biết như vậy sẽ làm rối loạn thời tiết nhân gian sao?” Tả Cận rốt cuộc nhịn không được, trầm giọng mắng.
Quân Thập Tam không khỏi co rúm người. Nàng phát hiện tên này không thích mình, nhưng tuy ngoài miệng nói rất ác, hình như lại không đến mức…
Ví như lần trước hắn đến hành cung một chuyến, cảm giác giống như để hù dọa nàng, nhưng thực sự lại chưa từng làm chuyện gì xấu với nàng.
Suy nghĩ một lúc, nàng đưa hai tay lên kết ấn, miệng niệm chú ngữ, song chưởng vung lên mở ra một kết giới bao phủ lấy toàn bộ rừng cây ven hồ và bầu trời đầy tuyết xung quanh.
“Như vậy đã được chưa?” Nàng cẩn thận hỏi.
Ít nhất thì làm như vậy, có thể thu hẹp phạm vi xuất hiện dị biến thời tiết, người bên ngoài sẽ không bị ảnh hưởng.
Tả Cận không khỏi nghẹn lời, khó tin nổi một phàm nhân lại có thể dùng vu thuật mở ra kết giới như thế.
Ngay cả Vô Cữu và Trạm Đóa cũng kinh ngạc không thôi.
“Những thứ không nên có thì vốn dĩ không nên tồn tại.” Tả Cận thấp giọng nói, không thèm nhìn ánh mắt chờ mong của nàng.
“Có sao đâu chứ, chỉ một vùng nhỏ thôi mà, cũng chẳng đến mức quá trầm trọng.” Trạm Đóa nhún vai, cầm bình ngọc lên tu ừng ực.
“Chỉ một vùng nhỏ cũng có thể khiến thiên hạ đại loạn.”
“Hèn chi Vô Cữu lại chê ngài hay lải nhải.” Hắn vừa ngậm hồ rượu vừa lẩm bẩm.
“Ngươi nói cái gì?” Tả Cận không vui trừng mắt.
“Đâu có.”
“Ngài mau cho trời ngừng tuyết đi.” Quân Thập Tam kéo nhẹ góc áo Vô Cữu, nhỏ giọng nói.
Hắn liếc mắt nhìn Tả Cận một cái, nhàn nhạt nói. “Tán.” Chỉ với một câu, trong nháy mắt cả một trời tuyết đã biến mất không còn gì.
“Người đó… Hắn là huynh đệ của ngài sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi, chỉ sợ mạo phạm đến Tả Cận.
“Ngoại hình của chúng ta giống nhau như đúc, không phải sao?”
“… Tình cảm giữa hai người không được tốt?” Trên cảm giác, hắn và Trạm Đóa có vẻ giống huynh đệ hơn.
“Tên đó bị tẩu hỏa nhập ma.” Vô Cữu tức giận nói, lại nhìn chằm cằm vào Tả Cận, chép chép miệng. “Thế nào, nàng có vẻ hiếu kỳ với hắn nhỉ?”
Quân Thập Tam đảo vòng đôi mắt. “… Đó là bởi vì y trông rất gống ngài.” Nàng nói qua loa, cũng không tính nói ra chuyện gặp Tả Cận ở hành cung.
“Thật ư?” Hắn lại thấy nàng có chuyện giấu diếm mình.
“Vâng, bởi vì Long thần song sinh rất hiếm thấy…” Không cần hỏi, nói dối thật thống khổ.
Tả Cận lườm nàng, không hiểu vì sao nàng lại không nói ra chuyện đã từng gặp hắn. Hay là nàng biết, nếu để Vô Cữu biết được việc này, sẽ càng thêm bất mãn với hắn.
Ai, nha đầu này, quả thật đã làm nhiễu loạn tâm trí hắn. Chỉ có điều, hắn vẫn sẽ không thay đổi quyết định.
“Đơn giản thế thôi à?”
Ngay vào lúc nàng chỗng đỡ không được muốn đầu hàng, lại nghe thấy Trạm Đóa lớn tiếng nói. Nàng len lén thở phào, cảm tạ y đã lên tiếng đúng lúc, giải cứu nàng.
“A, các ngươi nhìn kìa, có chiếc thyền hoa đang đến gần.” Uống cạn thần mật, ném luôn bình ngọc đi, y dõi mắt trông về chiếc thuyền hoa còn cách không xa, chợt nghe thấy có tiếng đàn sáo vẳng đến, mà trên sàn tàu cũng không hề thiếu các hoa nương mặc áo khoác tay rộng, tóc vấn cao. Ai nấy đều phong tình vạn chủng đứng ở mạn thuyền, không ngừng nũng nụi vẫy gọi bọn họ.
Quân Thập Tam kinh ngạc trừng to mắt, không thể tin được giữa chốn đông người lại có cô nương ăn mặc mát mẻ như vậy. Tấm áo khoác rộng thùng thình may bằng vải sa mỏng, hoàn toàn không thể che lấp được bầu ngực căng mềm đang phập phồng sinh động phía dưới.
Đôi mắt đen lóng lánh chậm rãi di chuyển rồi dừng lại trên mặt Vô Cữu, chỉ thấy hắn đang nheo mắt nhìn về phía các cô nương trên thuyền hoa.
Lẽ nào… Hắn thích cách trang điểm thế này ư?
Nhưng mà, nàng không có bộ xiêm y nào như họ cả… Không biết Bát Vân có thể vấn kiểu tóc cao cao như thế không nhỉ…
“Vô Cữu, có muốn gọi vài hoa nương đến đây góp vui một chút không?” Trạm Đóa hỏi, thuần túy trêu chọc.
Vô Cữu nheo mí mắt, đôi đồng tử co lại. Khóe mắt thoáng nhìn thấy bộ dáng thật nghiêm túc của nàng, thậm chí còn có vẻ lo lắng nhíu mày nhìn hắn, chính là loại biểu cảm không đồng ý lại không dám ngăn cản, lấy lòng hắn.
“A? Cười mỉm nghĩa là đồng ý? Tốt lắm, ta tìm vài hoa nương đến đây trợ hứng.” Trạm Đóa làm bộ như muốn vẫy tay, lại vụng trộm theo dõi phản ứng của Quân Thập Tam.
“Đừng…” Nàng phun ra một từ tối nghĩa.
“Đừng cái gì?” Trạm Đóa nhếch miệng cười, chờ nàng nói hết.
“Đừng chọc nàng ấy.”
“Ta đâu có? Ta đang chờ xem ý tứ nàng thế nào mà. Tốt xấu gì nàng cũng là một cô nương, muốn tìm thêm mấy cô đến đây trợ hứng, dù sao cũng phải chờ nàng gật đầu mới được, miễn cho nàng xấu hổ.”
“Trạm Đóa…” Vô Cữu nhìn y không chớp mắt, không khỏi lắc đầu hết cách.
“Không đúng sao? Hoa nương ấy, có thể bồi rượu trợ hứng, có thể ca hát, có thể đánh đàn, còn có thể…”
Y nói còn chưa dứt lời, Quân Thập Tam đã đoạt lấy chén rượu trước mặt Vô Cữu, hào khí ngút trời đưa lên uống cạn, trừng mắt nhìn về phía Trạm Đóa. “Ta cũng có thể bồi rượu trợ hứng.”
Nàng nói xong, trong miệng vừa hay nếm được mùi vị thơm ngon của mật hoa, nhịn không được liếm liếm môi. Quả đúng là mật ngon, một chút mùi rượu cũng không có. Chả trách Trạm Đóa lại có thể cầm cả bình lên mà tu ừng ực như thế.
“Nàng!” Vô Cữu kinh ngạc, vội đoạt lại chén rượu
“Rượu này nàng không thể uống.”
Nói xong, liếc ngang trừng mắt về phía Trạm Đóa nghịch ngợm kia.
“Vì sao không thể? Ta uống vào sẽ có vấn đề gì?” Nàng bĩu môi hỏi.
Nàng chẳng có cảm giác khác lạ nào cả, nhiều lắm thì chỉ có chút lâng lâng nhè nhẹ, có chút choáng váng vui sướng, lại còn rất vui vẻ, vui đến mức nàng muốn cất tiếng hát.
“Nàng…”
“Ha ha ha, thật sự giống nhau nha!” Trạm Đóa cười gập người trên bàn. “Cảm giác giống như Thập Phiến vẫn còn tại thế, thời gian quay lại mấy trăm năm.”
Thật ra mục đích cuối cùng của y chính là, muốn lừa Thập Tam uống thần mật.
“Tên tiểu tử ngươi!” Vô Cữu khẽ mắng, khổ thay chính mình cũng có cảm giác như thế.
“Ai là Thập Phiến?”
Trạm Đóa đang định nói lại bị ánh mắt sắc bén của Vô Cữu trừng cho không mở miệng ra được.
Vô Cữu vô cùng buồn bực.
Hắn không muốn gợi lại chuyện kiếp trước. Hắn thà rằng duyên phận giữa nàng và hắn chỉ bắt đầu từ kiếp này.
Bởi vì kiếp trước Thập Phiến chưa từng yêu hắn! Không muốn nàng nhớ lại, không muốn nàng lấy lại những ký ức không có hắn, không muốn quay trở lại những ngày tháng làm cách nào cũng không thể bước chân vào trái tim nàng.
“Cô ấy cũng đâu có nhớ được.” Trạm Đóa thấp giọng lẩm bẩm.
Phàm là con người, đã uống canh Mạnh Bà thì sẽ quên hết chuyện trong quá khứ, không biết Vô Cữu đang khẩn trương cái gì.
“Câm miệng!” Hắn trừng mắt lạnh.
“Ai? Rốt cuộc là ai? Mau nói đi.” Nàng cười, muốn rót rượu uống tiếp lại phát hiện không thấy chén rượu đâu nữa. “Rượu đâu? Chén rượu đâu rồi?”
Giọng nói của nàng vốn đã nhỏ nhẹ dịu dàng, lúc này càng giống trẻ con, mang theo cảm giác làm nũng rất tự nhiên. Bàn tay mềm mại không ngừng quơ chụp trên mặt bàn, giống như đứa trẻ đói bụng đòi ăn.
“Thập Tam, nàng say rồi.” Vô Cữu nắm hai tay nàng, chỉ sợ nàng tự làm mình bị thương.
“Say hồi nào đâu chớ.” Nàng hí mắt lườm hắn, nghe thấy tiếng đàn sáo đã ép đến thân thuyền, không khỏi trừng mắt liếc xéo qua, sau đó ngoái đầu nhìn lại, đưa hai tay nâng mặt hắn lên, buộc hắn nhìn vào mình.
“Nàng đang làm gì vậy?” Hắn bị nàng làm cho tức cười.
Thật ra hắn cũng rất thích nhìn thấy nàng say như thế này, hành động không theo khuôn phép. Những động tác này, kiếp trước nàng chưa bao giờ làm, chưa từng dựa vào người hắn gần đến thế.
“Không được nhìn.” Nàng lừ mắt cảnh cáo.
Hắn nghi hoặc nhướng mi, thoáng nhìn thấy các hoa nương trên thuyền hoa đang bước xuống, chuẩn bị kéo sang bên này, mới hiểu ý, khóe môi lập tức cong lên.
Nàng đây là, ham muốn chiếm hữu ư?
Nếu vậy, hắn cũng sẽ độc hưởng.
“Ta nói cho ngài nghe, ta cũng biết đánh đàn.” Quân Thập Tam bất ngờ nói. “Mang đàn đến đây, ta cho ngài thấy sự lợi hại của ta.”
Hắn cười híp mắt, rất thích bộ dáng làm càn không cần quy củ của nàng.
“Có đây!” Trạm Đóa không biết lấy đâu ra một chiếc đàn cổ, đặt lên mặt bàn. “Mau mau mau, cho ta xem sự lợi hại của cô đi.”
“Hừ, tốt xấu gì ta cũng học rất nhiều năm.” Buông Vô Cữu ra, nàng điều chỉnh đàn cổ. Một tay ấn phím, một tay chọn dây, tiếng đàn lại rõ ràng đi chệch tông.
Trạm Đóa rất không khách khí, cười to.
“Ta chỉ đang thử thanh thôi.” Nàng sẵng giọng nói.
“Chỗ ta có móng gẩy đây, đeo vào trước đã.” Trạm Đóa cố nín cười, đưa chiếc móng tay giả gẩy đàn làm bằng bạc ra.
“Không cần, cầm sư chân chính không cần móng gẩy.” Nàng nói xong, nghiễm như tạo hình thành tư thế tựa như một cầm sư chân chính, vừa ấn phím vừa gẩy dây đàn, ngón tay bay lượn trên mặt đàn như cưỡi mây lướt sóng. Thế nhưng, âm điệu vang lên lại sai nhịp chệch tông đến mức nghiêm trọng, còn thảm hại hơn cả con nít nghịch loạn.
Trạm Đóa đã cười đến nỗi bò lăn bò ngửa lên mặt bàn, ngay cả Tả Cận cũng không nhịn được, khóe môi giật giật liên hồi.
Cuối cùng, Vô Cữu không đành lòng nhìn nàng biến thành công cụ cho người khác mua vui, bèn lên tiếng ngăn cản. “Đủ rồi.”
Quân Thập Tam chỉ ngây ngốc trợn tròn mắt nhìn cây huyền cầm, một lúc lâu mới ngẩng lên.
“Đàn này hỏng rồi.” Nàng nói rất nghiêm túc.
“Đúng đúng đúng, đàn hỏng rồi, không cần đàn nữa.” Trạm Đóa cười ha ha, ném đàn cổ ra phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.