Long Đồ Án

Chương 186: Khiêu khích




Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đưa Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương về nhà trước, vốn cũng chuẩn bị đến Kim Đỉnh sơn một chuyến, thế nhưng lúc này Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng đã về.
Đám ảnh vệ cũng cầm theo xẻng, xem ra thật đúng là đào mộ trở về. Cái này cũng quá làm khó bọn họ, dù sao thì cũng là giữa ban ngày ban mặt đi đào trộm mộ nhà người ta.
“Thế nào rồi?” Triển Chiêu chạy vào hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ chỉ chỉ Công Tôn đang trong phòng nghiệm thi, nói: “Còn đang nghiệm thi đây, Thư ngốc kia nói, Sầm viên ngoại đó chết rất kỳ lạ.”
Tiểu Tứ Tử muốn chạy vào xem phụ thân nghiệm thi, thế nhưng Triệu Phổ kéo cổ áo bé lại, nói: “Trước tiên để phụ thân ôm con một cái, vừa nãy uống trà ngon không?”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt mà chui vào ngực Triệu Phổ, Triệu Phổ lấy điểm tâm mua trên đường cho bé ăn, thuận tiện cũng đưa cho Tiêu Lương một phần.
Mọi người cũng cảm khái ——– Triệu Phổ quả thật rất thích tiểu hài nhi, đừng nhìn bên ngoài hắn uy vũ như vậy, thế nhưng hắn lại chính là vị cha hiền. Lại nghĩ tới chuyện Triệu Trinh tối ngày đều ẵm Hương Hương kia, có lẽ mấy vị Triệu thị nhân gia này đều là hài tử nô a.
Triển Chiêu thấy trong sân bày ra một chiếc quan tài đầy đất, nghiêng đầu nói: “Người nhà của Sầm viên ngoại thực sự chịu cho người ta đào thi thể ra sao? Ta còn tưởng không có chịu chứ?”
“Có lẽ là không đồng ý đâu.” Triệu Phổ uống nước, thờ ơ mà tới một câu: “Không có hỏi, trộm đó.”
“Khụ khụ …” Bạch Ngọc Đường đang uống trà liền bị sặc, vừa ho khan vừa vỗ ngực, vẻ mặt rất bội phục mà nhìn Triệu Phổ.
Mấy ảnh vệ cũng chỉ biết lắc đầu.
Triển Chiêu há to miệng: “Các ngươi … đi trộm mộ sao? Giữa ban ngày ban mặt đi đào trộm thi thể sao?!”
Đang lúc nói chuyện thì Bao Chửng cùng Bàng Cát đều đi vào.
Thái sư nháy mắt mấy cái, Bao Chửng lại ngoáy tai, sau đó lại tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Bàng thái sư: “Ai nha, sắc trời hôm nay thật tốt a.”
Khoé miệng Bàng Cát giật giật, ý là — Bao Hắc, ngươi đừng có giả điên.
Triệu Phổ cảm thấy càng hứng thú lên, nháy mắt với Triển Chiêu mấy cái: “Tối đến sẽ cho người đem hắn chôn lại a, thần không biết quỷ không hay, dù sao như vậy cũng không làm tổn thương hoà khí.”
Triển Chiêu cảm thấy có chút sắp ngất rồi, ngộ nhỡ buổi chiều người ta đi tảo mộ thì sao? Như vậy chắc không phải phát điền rồi chứ.
Lúc này, Công Tôn đi ra, vừa ôm Tiểu Tứ Tử trong tay Triệu Phổ ra hôn một cái, vừa nói cùng bọn Triển Chiêu: “Sầm viên ngoại kia bị vỡ tim mà chết.”
Tất cả mọi người nhịn không được mà cau mày.
“Bệnh gì a, sao lại chết thảm như vậy?” Triệu Phổ bĩu môi.
“Dĩ nhiên không phải bị bệnh chết.” Công Tôn nói: “Cũng không phải chết vì trúng độc.”
“Vậy làm sao mà chết?” Mọi người cùng tò mò.
“Là bị người ta đánh một chưởng mà chết.” Công Tôn thiêu mi: “Điều chắc chắn nhất là, hắn bị mưu sát.”
Mọi người cùng cau mày —– Qủa nhiên là bị mưu sát.
“Một chưởng có thể đánh nát tim sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Vậy thì nội lực cũng không thấp, tim mạch có bị tổn thương không?”
“Điểm mấu chốt chính là tuy rằng tim bị vỡ nát, thế nhưng xương, gân mạch toàn thân và những nội tạng khác lại không có hề hấn gì hết.” Công Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, ý vị thâm trường nói: “Kỳ quái nhất chính là, Sầm viên ngoại không có mất mạng, không bị hộc máu, thất khiếu cũng không có chảy máu, mà phải đến tối khi trở về nhà mới phát bệnh mà bỏ mình, vì vậy những lang trung cùng ngỗ tác khác căn bản đều không thể nghiệm ra được nguyên nhân cái chết của hắn, chỉ cảm thấy hắn chết rất kỳ quặc hoặc cho là bị đột tử mà thôi.”
Tất cả mọi người cùng cau mày suy nghĩ —- Trên giang hồ lại có người có công phu cao như vậy sao? Mà để làm được chuyện này cũng không có dễ dàng gì, một mặt nội lực phải cao cường, mặt khác còn cần phải tương đối có kinh nghiệm nữa.
Triển Chiêu sờ cằm, vừa nghĩ vừa đi vòng vòng tại chỗ.
Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh trầm mặc không nói, ngẩng đầu lên nhìn Công Tôn một cái, sau đó lại cúi đầu, hình như nghĩ đến cái gì nhưng lại do dự không nói.
“Có phải là Ngũ gia nhớ đến chuyện gì không?” Hình như Công Tôn cũng chú ý đến vẻ khác thường của Bạch Ngọc Đường, hoặc là đã sớm dự đoán Bạch Ngọc Đường sẽ có phản ứng này cho nên mới hỏi như vậy.
Bạch Ngọc Đường chần chừ một chút, nhìn Công Tôn.
Triển Chiêu có chút khó hiểu mà nhìn dáng vẻ của Bạch Ngọc Đường —— Làm sao vậy?
Công Tôn thấy Bạch Ngọc Đường do dự, liền nói: “Còn nhớ vì sao ta lại biết Bạch huynh đi?”
Triển Chiêu gật đầu một cái: “Lô đại ca bị bệnh đến nhờ ngươi chữa trị, sau đó Ngọc Đường ở chỗ của ngươi chờ thật lâu, thuận tiện trông Tiểu Tứ Tử giúp ngươi.”
Công Tôn gật đầu, nói: “Bệnh năm đó Lô đại ca bị chính là loại này.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường sầm mặt xuống, gật đầu.
Triển Chiêu kinh ngạc: “Năm đó không phải Đại ca bị mắc quái bệnh mà là bị người ta đả thương sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triệu Phổ không hiểu: “Vậy tại sao lại giấu giếm?”
Bạch Ngọc Đường chần chờ một lát, nói: “Năm đó Đại ca ta bị thương ở Dược Vương cốc.”
Mọi người đều biết, Dược Vương lão gia tử là phụ thân của Đại Tẩu Mẫn Tú Tú của Bạch Ngọc Đường, thì ra là chuyện liên quan đến nhạc phụ mình cho nên năm đó Lô Phương mới muốn giấu giếm a?
Cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng mở miệng, nói: “Năm đó Đại ca cùng Đại tẩu đến chúc thọ cho lão gia tử ở Dược Vương cốc, đúng lúc như thế, năm đó ta lại không đi … Ngay đêm hôm đó, có người vào Dược Vương cốc trộm dược, bị Đại ca ta phát hiện. Lúc Đại ca giao thủ cùng đối phương liền bị đánh một chưởng, lúc đó cũng không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng đến nửa đêm lại phát bệnh, suýt nữa thì bỏ mạng. Thật may là Đại tẩu của ta cùng Dược Vương lão gia tử giúp hắn kéo dài tính mệnh, nhưng sau đó cũng trị không hết mới đưa đến chỗ của Công Tôn.”
Mọi người cùng suy nghĩ một chút, cái này cũng không phải là chuyện gì khó nói a, tại sao lại giấu.
Công Tôn cau mày hỏi một câu: “Người đó trộm dược gì a?”
Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người một chút nói: “Long huyết ngân lan.”
Tất cả mọi người cùng ngẩn người, Công Tôn cũng hít vào một ngụm khí lạnh: “Dược Vương cốc có trồng Long huyết ….”
Bạch Ngọc Đường hơi ra hiệu, ý bảo —– Ngươi nhỏ giọng chút.
Công Tôn kinh ngạc không thôi, ngay sau đó liền theo bản năng mà nhìn Bao Chửng cách đó không xa, Bao đại nhân còn đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết có nghe được hay không.
Bàng thái sư lại bưng cái ly, vẻ mặt rất vô tư mà gật đầu.
Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Long huyết ngân lan … Hình như nghe qua ở đâu rồi.”
“Đó là loại cấm dân gian lưu trữ.” Triệu Phổ nói: “Ngay cả trong cung cũng có rất ít.”
“Hình như có nghe qua a ….” Tất cả mọi người cùng suy nghĩ, có điều hình như là chuyện của Tiền triều thì phải, những năm gần đây cũng không có nghe qua, còn tưởng rằng đã tuyệt tích rồi chứ.
Bao đại nhân vẫn còn đang nhắm mắt, thế nhưng hắn có nghe thấy hết, từ ban nãy hắn đã phát hiện Bạch Ngọc Đường có gì đó kiêng kỵ không nói, bây giờ coi như đã hiểu cả rồi, khó trách tại sao Lô đại gia lại muốn che giấu, thì ra là có chuyện như vậy.
Công Tôn nói: “Long huyết ngân lan là một loại thảo dược cực kỳ độc, có khả năng gây ảo giác cực mạnh, người sau khi dùng rồi sẽ trở nên vô cùng cuồng loạn, tác dụng còn lớn hơn bất cứ loại mê dược nào trên đời này! Vào thời của Tiên hoàng có xuất hiện người sử dụng loại thảo dược này để chế đan dược, sau đó liền điên cuồng mà hành hung lung tung, giết người vô số cho nên mới hạ lệnh cấm dân gian lưu trữ trồng trọt, nếu như bị phát hiện thì đó chính là tử tội.”
Mọi người đều đã hiểu, thì ra là như vậy.
Công Tôn suy nghĩ một chút: “Thật ra thì Long huyết ngân lan chẳng qua là bị người có ý đồ xấu lạm dụng mà thôi, nếu như sử dụng thích đáng loại cỏ này thì có thể cầm máu trấn đau, dùng để trị bệnh phong thấp cùng ngoại thương rất tốt.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Lão gia tử trồng để trị bệnh phong thấp của mình.”
Mọi người gật đầu một cái.
Triệu Phổ liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy hoa đó có bị trộm đi không?”
Bạch Ngọc Đường lại chần chừ một chút, nhìn Bao Chửng bên cạnh.
Lúc này, Bao Chửng lại đột nhiên ngáp một cái mà duỗi người: “Ai nha, ngủ ngon, ngủ ngon a.”
Mọi người đồng loạt ngẩn người.
Bao Chửng ngẩng đầu, hỏi: “Các ngươi trò chuyện thế nào rồi? Án kiện có đầu mối không?”
“Ách ….” Triển Chiêu há miệng.
Bao đại nhân đi tới, vỗ vỗ vai Triển Chiêu: “Hung thủ lần này vô cùng hung ác, cần sớm bắt hắn đem về quy án, ngoài ra mấy người các ngươi cũng cần phải cẩn thận!” Nói xong ngoắc tay với Bàng Cát, ý là —– Tiếp tục đến thư phòng tra án đi!
Bàng thái sư cười mà lắc đầu, lại vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường.
Sau khi đuổi kịp Bao Chửng đi ra ngoài, Bàng thái sư còn cười hắn: “Hắc Tử, biểu tình của ngươi cứng ngắc, một chút cũng chẳng tự nhiên chút nào.”
Mọi người thấy bóng dáng Bao đại nhân đi ra ngoài, nhìn cái này …. Đại nhân diễn đúng là vô cùng cứng ngắc.
Bạch Ngọc Đường thấy Bao Chửng có vẻ không muốn truy cứu chuyện này cũng cảm thấy an tâm, hắn chỉ sợ mang đến phiền phức cho Đại ca thì thật không tốt, có điều lần này tình huống đặc biệt.
Mọi người lại không hề lo lắng, dù sao thì đây cũng là luật lệ tiền triều, hiện nay triều đình cũng không có quy định nào nói không cho phép trồng trọt thứ đó. Lão nhân gia nếu như muốn trồng cái gì để trị phong thấp thì cứ trồng, có thể gây ra được hoạ gì.
Triển Chiêu khoanh tay đụng tay Bạch Ngọc Đường một cái, thiêu mi với hắn: “Không cần sợ, đến lúc đó bảo Dược Vương lão gia tử chết cũng không thừa nhận là được! Nếu như thật sự có người hỏi đến thì cứ nói là lúc trồng nó là lan dại, lớn rồi mới biết là Long huyết a.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười mà nhìn Triển Chiêu.
Công Tôn nói: “Thật ra thì cấm một mình Long huyết ngân lan là cách làm rất thiển cận, điều chế mê dược có rất nhiều cách làm, không cấm những thứ khác mà chỉ cấm có một loại này thì thật là chẳng khác nào việc làm vô nghĩa. Hơn nữa, Long huyết ngân lan lại là một loại dược liệu rất tốt.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu.
Triển Chiêu thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường vẫn không mấy khởi sắc, liền hỏi: “Ngươi nghi ngờ người giết Sầm viên ngoại lần này chính là người đả thương đại ca ngươi năm đó sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, sau đó mọi người cùng nhìn Công Tôn.
Công Tôn cũng đồng ý: “Rất có thể! Lúc ta nghiệm thi cũng đã phát hiện rất giống. Có điều nội lực của Lô đại ca tương đối thâm hậu cho nên mới có thể chống cự được, còn Sầm viên ngoại thì bị thương nặng đến không trị được mà chết đi.”
Mọi người đều lặng lẽ mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, quả nhiên … Hai hàng lông mày của Ngũ gia đều nhướng lên, sát ý rất nồng.
Mấy vị ca ca tẩu tẩu của Bạch Ngọc Đường chính là người thân thiết nhất của hắn, có người đả thương Lô Phương đến độ suýt nữa bỏ mạng, hắn đương nhiên là phải báo thù năm đó rồi.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút: “Vậy bây giờ xem lại, người của Kim Đỉnh sơn có hiềm nghi lớn nhất.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy, chuyện này Kim Đỉnh sơn chắc chắn không thể thoát khỏi quan hệ được.
“Hắt xì ….”
Chính lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng hắt xì, lại còn có cả tiếng Bàng Dục kêu ai ái nữa.
Mọi người vừa mới nhìn ra cửa, đều vui vẻ.
Lại thấy Bao Duyên đỡ Bàng Dục đi vào trong, lúc này trông Tiểu hầu gia cũng quá chật vật, tóc tai rối bù, y phục rách nát, cả người ướt nhẹp như mới bị ném xuống nước bò lên, giầy cũng bị rớt mất một cái, chân thấp chân cao mà khập khiễng đi vào, còn vừa đi vừa hắt xì.
Tất cả mọi người cùng kinh ngạc.
Triển Phúc cũng chạy theo vào, phân phó bọn nha hoàn cầm y phục mới đến, đừng để bị lạnh.
“Ai, thật đau a …” Bàng Dục vừa xoa đầu vừa kêu lên.
Bao Duyên cũng bất đắc dĩ, đỡ tay hắn nói: “Ngươi đi chậm một chút, cẩn thận a.”
Tất cả mọi người đều chẳng hiểu gì cả.
Triệu Phổ ngoẹo đầu nhìn một chút, chỉ thấy mặt mày Bàng Dục còn sưng vù, buồn bực hỏi: “Hoắc, đây là bị người đánh hay sao?”
“Chính là bị người đánh.” Bao Duyên trưng ra vẻ mặt đưa đám.
Mọi người theo bản năng mà nhìn phía sau hai người, không phải còn có Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương cùng ảnh vệ đi theo hay sao, vậy mà vẫn bị đòn sao?
Bao Duyên đỡ Bàng Dục xong, liền tố cáo cùng Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia ngài đắc tội bao nhiêu người a? Sao lại có nhiều cừu nhân đến vậy?”
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, Triển Chiêu nghe cũng không hiểu: “Có ý gì?”
Công Tôn tiến đến kiểm tra cho Bàng Dục, Tiểu hầu gia bị thương không nhẹ, trên người chỗ xanh chỗ tím đan xen chằng chịt.
“Ai đánh ngươi?” Chân mày Triệu Phổ cũng nhướng lên, dù gì thì Bàng Dục cũng là Hoàng thân quốc thích, sao lại có thể để cho lưu manh đánh được a?
Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy hình như là có quan hệ tới mình cho nên hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Bao Duyên liền nói: “Ta cùng Tiểu Bàng giải này dùng thân phận ngươi nói ra ngoài làm việc, ở tửu lâu tận lực phô trương. Lại không nghĩ đến đối tượng cần gặp lại chưa gặp được thì đã đụng phải cừu nhân của ngươi rồi! Ngươi xem, bọn họ đánh Tiểu Bàng giải thành như vậy rồi! Ta với hắn chạy hết mấy con phố mới chạy về tới, cuối cùng Bàng Dục còn bị người ta đạp xuống sông nữa, nếu như không phải là có bọn Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương ở đó, hai chúng ta nhất định xui xẻo lớn rồi.”
Bạch Ngọc Đường buồn bực: “Cừu gia của ta sao? Là ai a?”
“Không biết a, thật kỳ quái, suốt cả một đường đều có hết a!” Bao Duyên nói: “Vốn dĩ chúng ta ở trong tửu lâu, hắn còn đang diễn trò, đột nhiên có người đi ra hỏi chúng ta có phải là thân thích của ngươi không, Bàng Dục vừa gật đầu liền bị ăn đòn, cũng may là có Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa hỗ trợ cho chúng ta chạy trước. Nhưng mà chúng ta vừa mới ra đến cửa, mới đi được mấy bước lại có người ra hỏi chúng ta có phải là thân thích của ngươi không, chúng ta gật đầu, lại bị ăn đòn! Cũng may có ảnh vệ giúp ngăn cản, sau đó Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa lại đuổi theo. Về sau, cứ một lát lại có người tới, lần này đến hỏi cũng không thèm hỏi nữa, mở miệng nói chúng ta là thân thích của ngươi xong là liền động thủ luôn ….. Nhờ có Tiểu Bàng giải vẫn luôn giúp ta ngăn cản họ nên ta mới không bị đòn, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng không có kịp cứu chúng ta, bảo chúng ta nhanh chóng về Triển phủ, chỉ khi về đến đây mới không bị sao nữa.”
“Người vẫn còn đang ở bên ngoài sao?” Bạch Ngọc Đường muốn đi ra ngoài.
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng chạy vào.
Lâm Dạ Hỏa vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường liền hỏi: “Ta nói Bạch Lão Ngũ a, ngươi đắc tội bao nhiêu người a? Cái này được rồi, lại còn toàn là cao thủ nữa.”
Trâu Lương cũng gật đầu: “Ta có đếm qua, có đến mười mấy người.”
“Mười mấy sao?” Triển Chiêu cau mày: “Là những ai?”
Lâm Dạ Hỏa xua tay một cái: “Loại nào cũng có, hình như cũng không muốn tham chiến, chỉ là muốn đánh Bàng Dục mà thôi, lại còn vừa đánh vừa nói ‘Ai bảo ngươi là thân thích của Bạch Ngọc Đường.’”
Hai hàng lông mày của Triển Chiêu cũng xoắn lại, có một loại dự cảm không tốt.
Trâu Lương lắc đầu một cái: “Qủa thực là loại nào cũng có, động tác rất nhanh, hơn nữa hỏi tên cũng không có nói, chỉ nói bảo Bạch Ngọc Đường đến Tiên Khách Cư, nếu không lần sau thấy Bàng Dục một lần là sẽ đánh một lần.”
Triển Chiêu vẻ mặt cực kỳ không thoải mái: “Tiên Khách cư …”
Bạch Ngọc Đường ngược lại cũng không cảm thấy lo lắng, hỏi Bàng Dục: “Bị thương thế nào?”
“Cũng … không sao …. Ái ….” Bàng Dục chợt cả kinh hét lên.
Tiểu Tứ Tử dùng lòng trắng trứng luộc xoa xoa cho hắn má cho hắn, còn cảm thấy thậ đau lòng a.
Công Tôn kiểm tra xong rồi nói: “Cũng không quá nặng, chỉ là bị thương ngoài da, có điều chịu không ít khổ cực đi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đưa tay nhẹ nhàng mà vỗ bả vai Bàng Dục, không nói gì thêm nữa.
“Ách … Ta ra ngoài một chút a.” Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu một cái, không ngăn cản cũng không hỏi nhiều.
Triển Chiêu vẻ mặt đen thui, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Lúc này có đến Tiên Khách cư không?” Tiêu Lương cảm thấy có thể Triển Chiêu muốn đi đánh nhau, cho nên muốn đi theo.
Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái, vừa định hỏi, Bạch Ngọc Đường đã nhẹ nhàng xua tay chặn lại, hỏi Bàng Dục: “Khách điếm các ngươi đi đầu tiên là gì?”
“Bách Tiên cư náo nhiệt nhất thành kia.” Bàng Dục nói.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, hỏi Triển Phúc: “Tiên Khách cư cùng Bách Tiên cư cách nhau xa không?”
“Rất xa a.” Triển Phúc nói: “Một ở thành Nam một ở thành Bắc.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cầm đao đi ra ngoài.
Vừa mới đi đến cửa, hình như Bạch Ngọc Đường lại nhớ ra điều gì, gọi Giả Ảnh lại nói với hắn mấy câu.
Giả Ảnh gật đầu một cái liền chạy đi.
Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng hai mặt nhìn nhau, những người khác cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ trong chốc lát, Giả Ảnh đã quay lại, mang cho Bạch Ngọc Đường một cái dây thừng.
Tất cả mọi người còn thật buồn bực …. một sợi dây thừng dài như vậy, Bạch Ngọc Đường muốn trói cái gì sao?
Bạch Ngọc Đường cầm sợi dây, chắp tay sau lưng, tiêu tiêu sái sái mà đi ra ngoài.
Triệu Phổ đột nhiên kéo Công Tôn chạy ra ngoài.
“Làm gì?” Công Tôn không hiểu nhìn Triệu Phổ.
“Đi theo a!” Triệu Phổ nói: “Có thể có trò hay để xem!”
“Trò hay gì?” Công Tôn tò mò.
Triệu Phổ thiêu mi: “Người ta cũng đạp lên cả đầu Lão Ngũ rồi, cái này được gọi là khiêu khích a! Triển Chiêu có lẽ đã bị dẫn ra ngoài rồi, cho nên lúc này hẳn là có thể được xem Bạch Ngọc Đường một mình tư đấu! Nhanh đi xem!”
Mọi người trố mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng xách theo ghế ngồi cùng đồ ăn vặt, chuẩn bị chạy đi xem hảo hí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.