Lôi Quân

Chương 48: Thực Nguyên Thụ






Màu vàng đô đổ thân thể, đỉnh đầu chỉa ra ba mảnh lá màu vàng kim, thấp bé cánh tay cùng ngắn ngủn hai chân, dĩ nhiên cùng đứa bé giống nhau.
Thế nhưng nó tốc độ lại không chậm, có thể nói là nhanh đến khó tin.
Dương Tuấn cùng Bát Cực Linh hầu tại trúc cơ bên trong cũng coi là đứng đầu loại kia vậy mà đều khó mà đuổi kịp, thậm chí còn bị nó bỏ xa.
Cũng may Dược Cốc xung quanh có trận pháp bảo vệ, nếu không Địa Long Tham đã sớm chạy mất.
-" Địa Long Tham tiểu tặc đứng lại cho Hầu gia, đừng để hầu gia bắt được bằng không đem ngươi chặt thành ba mươi sáu khúc hầm canh xương.
" Bát Cực Linh hầu lúc này quát lớn, vừa quát khóe miệng vừa có nước miếng chảy ra.
Địa Long Tham bình thưởng phẩm cấp không thấp, ít nhất cũng là thất phẩm linh dược trở lên.
Trước mắt cái này Địa Long Tham không biết sống bao nhiêu năm, hơn nữa còn đã thành tinh, có thể thấy nó phẩm cấp đã sớm vượt qua đồng loại, cửu phẩm, thập phẩm hay thập nhất phẩm,...!vậy thì không người biết được.
Bị Bát Cực Linh hầu lời nói dọa sợ, Địa Long Tham lúc này trực tiếp thi triển chúng nó am hiểu thần thông thổ độn.
Chớp mắt nó bóng dáng đã biến mất, hiển nhiên là chui xuống dưới đất.
-" Chạy đi đâu! "
Thấy vậy Bát Cực Linh hầu mở miệng quát lớn một tiếng, sau đó cũng thi triển thổ độn đuổi theo.
Nhìn xem Địa Long Tham cùng Bát Cực Linh tại trước mắt biến mất, Dương Tuấn chỉ có thể ngừng lại, mặc dù cũng muốn đuổi theo thế nhưng lực bất tòng tâm a.
Hắn am hiểu không phải thổ pháp phương diện này, lặn xuống đất đuổi theo đó là không có khả năng.
Thế nhưng Dương Tuấn cũng không có từ bỏ ý định.
Thần thức mở ra, Dương Tuấn quyết định ôm cây đợi thỏ, hắn không tin Bát Cực Linh hầu có thể đuổi kịp Địa Long Tham, chỉ cần nó dám chui ra khỏi mặt đất, đến lúc đó hắn nhất định sẽ một chiêu bắt gọn.
Không để đợi lâu, từ Dược Cốc một chỗ dưới mặt đất đột nhiên bắn ra một trước một sau hai đạo bóng đen.
Dẫn trước bóng đen không phải cái gì khác chính là Địa Long Tham, theo sát phía sau cũng chính là Bát Cực Linh hầu.

Đang lúc Dương Tuấn muốn mở ra Lôi Dực đuổi theo bỗng cảm giác không đúng, chỉ thấy Bát Cực Linh hầu vẻ mặt lúc này đem theo sợ hãi, giống như là gặp phải cái gì đó đáng sợ.
-" Đây là chuyện gì xảy ra? "
Oành!
Xong không để hắn phải suy đoán lâu, mặt đất lúc này bất ngờ nổ tung.
Một đạo giống như khổng lồ xúc tu rễ cây phá vỡ mặt đất mà lên, mặc dù chỉ lộ ra một phần nhưng kích thước cũng đã có ba, bốn mươi mét lớn như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Event
-" Trời ạ! "
Dương Tuấn có chút trợn mắt há mồm, đây là cái gì dễ cây, làm sao lớn như vậy? Chẳng lẽ là Địa Long Tham cụ tổ rễ?
Xong rất nhanh hắn liền phản bác bỏ, bởi cái kia Địa Long Tham lúc này cũng đang tại chạy trối chết.
-" Trước chạy ra khỏi Dược Cốc đã.
"
Không có thời gian nghĩ nhiều, Dương Tuấn lập tức mở ra thần thông Lôi Dực đuổi theo Bát Cực Linh hầu, hắn cũng không muốn bị cái này chủ nhân rễ cây để ý tới.
Chỉ riêng một nhánh rễ cây đã khủng bố như thế, vậy chân thân hiển nhiên càng thêm kinh khủng, sợ rằng đã vượt qua Kim Đan phạm trù đi.
Mà mở ra Lôi Dực Dương Tuấn, tốc độ nhanh đến kinh người, bình thường kim đan đã khó mà đuổi kịp.
Mặc dù môn này thần thông nhanh là như vậy, nhưng là tiêu tốn linh nguyên cũng không nhỏ.
Lấy Dương Tuấn hiện tại hùng hậu linh nguyên cũng chỉ có thể duy trì hơn chục phút thời gian, nếu là vượt qua sợ rằng sẽ bị linh nguyên cạn kiệt mà rơi xuống, đây cũng là lý do hắn ít khi sử dụng tới.
Lôi Dực khẽ động, Dương Tuấn trực tiếp phá không mà lên, nháy hóa thành một đạo điện quang biến mất tại chỗ.
Lấy hắn hiện tại tốc độ, chưa tới nửa phút thời gian đã đuổi kịp Bát Cực Linh hầu.
Nhìn thấy hắn chạy tới, Bát Cực Linh hầu gấp gáp nói: -" Nhanh cản nó lại một lát, tranh thủ cho hầu gia phá trận! "
-" Con khỉ chết tiệt, ngươi đang đùa ta! " Nghe thấy vậy Dương Tuấn hai mắt trợn lên nói.
-" Tiểu tử ngươi sợ cái gì, gốc này Thực Nguyên thụ vẫn tại ngủ say, đây chẳng qua là nó thủ hộ địa bàn bản năng mà thôi, hơn nữa ngươi chẳng qua chỉ cần kéo chân nó một lát tranh thủ thời gian cho hầu gia phá trận mà thôi, làm sao, muốn cùng chết ở đây? " Bát Cực Linh hầu giải thích.
Mặc dù không biết con linh hầu nói thật hay giả nhưng Dương Tuấn vẫn cắn răng quay trở lại.
Thật giả đều như vậy, không mở ra trận pháp vậy một cái cũng đừng mong chạy thoát.
-" Lão tử liều với người! "
Dương Tuấn mở miệng quát lớn, quanh thân bạch quang lấp léo, vô số đạo lôi điện tựa như bão táp đánh về phía nhánh kia rễ cây.
Oành oành!
Mảnh vụn văng tung tóe, rễ cây trên thân bị oanh ra vô số lỗ lớn.
Tuy nhiên chỉ như vậy đối với trước mắt khổng lồ rễ cây mà nói không hề hấn, nó vẫn như cũ đuổi theo không bỏ.
Tới gần Dương Tuấn lúc, dường như cảm nhận được hắn tồn tại, khổng lồ rễ cây giống như xúc tu đột nhiên vung lên đập xuống, tốc độ nhanh kinh người, khí lưu đều bị đánh ầm ầm nổ vang.
— QUẢNG CÁO —
Event
-" Mẹ nó! " Dương Tuấn thầm mắng một tiếng, sau đó không chút chậm trễ lập tức tránh né.
Oành!
Chỉ nghe một tiếng kinh thiên động địa vang lên, một mảng linh điền bị rễ cây đánh sập, thế nhưng nó không có ngừng lại mà tiếp tục quét ngang về phía Dương Tuấn.
Rễ cây mặc dù nhanh nhưng so với Dương Tuấn mà nói vẫn còn rất chậm, mặc cho nó công kích như thế nào hắn đều có thể dễ dàng tránh đi.
Từng đạo từng đạo lôi điện từ hắn trong tay bay ra không ngừng quấy nhiễu rễ cây.
Tuy nhiên cũng chỉ là bình thường lôi điện mà thôi, Dương Tuấn sợ nếu ra tay quá mạnh sẽ dẫn đến gốc kia trong Bát Cực Linh nhắc tới Thực Nguyên thụ tỉnh lại, đến lúc đó chuyện liền vui rồi.
Mà Bát Cực Linh lúc này cũng đang cật lực phá trận, so với lúc vào càng thêm dùng sức.
Mặc dù nó không sợ gốc này Nguyên Anh Thực Nguyên thụ có thể giết được nó, nhưng nếu bị bắt lại cũng cực kỳ phiền phức, nó cũng cũng không muốn lại bị nhốt thêm mấy chục, mấy trăm năm trong gốc cây này bụng.
-" Phá cho hầu gia! " Bát Cực Linh hầu gầm lên một tiếng.
Đồng thời hai con hoàng kim đồng cũng bắn ra hai đạo kim quang, đây chính là Cực Nhãn Kim Tinh Phá Nguyên quang, có thể vỡ không gian, xuyên thấu cửu u,...
Thời kỳ toàn thịnh lúc, Phá Nguyên quang vừa ra, ngay cả tiên trận cũng bị nó dễ dàng phá hủy.
Oanh! long! long!
Trận pháp ban đầu còn có thể chống đỡ nhưng rất nhanh liền vỡ ra một đường thông đạo.
-" Đi! " Quát lớn một tiếng nhắc nhở Dương Tuấn, Bát Cực Linh hầu không chút chần chừ trước tiên nhảy đi vào.
Đang tại cùng rễ cây dây dưa Dương Tuấn thấy vậy lập tức thoát ly bay tới.
Khi đến sát trận vị trí, hắn lập tức dựa theo lúc vào trí nhớ bắt đầu vòng qua, sau đó dùng tốc độ cực nhanh xông vào đang tại tự động khép lại thông đạo.
Ngay khi thông đạo chuẩn bị hoàn toàn khép lại lúc, một gốc mọc ra tay chân linh dược cũng theo đó nhảy vào.
Nó chính là Dương Tuấn cùng Bát Cực Linh hầu vội vã mà bỏ qua Địa Long Tham.
Tại Dương Tuấn hai người đang khổ lực lúc, gốc này Địa Long Tham vẫn luôn trốn ở một gốc chờ đợi.
Sống từ thượng cổ tới bây giờ linh dược, nó linh trí có thể nói là không thấp, thậm chí cực cao, nếu không phải thân linh dược nên thực lực thấp, bằng không há có thể chỉ biết chạy trốn như vậy.
Gốc kia ngủ say Thực Nguyên thụ cũng chính là nó cố ý dẫn dụ Bát Cực Linh hầu trêu chọc.
.
.
— QUẢNG CÁO —
Event
-" Tức chết Hầu gia rồi.

"
Thoát ra Dược Cốc, Bát Cực Linh hầu lúc này không nhịn được chửi ầm lên.
Nó cũng không phải kẻ ngu, làm sao không biết gốc kia Địa Long Tham là cố ý dẫn nó tới Thực Nguyên thụ địa bàn.
-" Đừng để Hầu gia bắt được người, bằng không nhất định sẽ băm thành ba mươi sáu khúc hầm canh xương.
"
Nhìn xem Bát Cực Linh hầu, Dương Tuấn khẽ lắc đầu.
Nó bộ dáng hiển nhiên là bị cái kia gốc linh dược lừa gạt, xem ra có thể thành tinh linh dược linh trí đều không thấp.
Hừm!
Thế nhưng vào lúc này, vẫn luôn cảnh giác Dương Tuấn lông mày đột nhiên nhíu lại, hắn phát giác được một cỗ khí tức ba động.
Chỗ này ngoài hắn cùng Bát Cực Linh hầu vậy mà còn người thứ ba.
Thần thức mở ra, năm mươi mét phạm vi bên trong đều bị Dương Tuấn nắm rõ trong lòng bàn tay, thế nhưng lại không phát hiện được ai ngoài hai người bọn hắn khác bóng dáng.
Càng như vậy Dương Tuấn càng thêm cảnh giác, kẻ đến ẩn thân lâu như vậy không ra, hiển nhiên là không có ý tốt.
-" Đừng làm rộn, cẩn thận, có người theo dõi chúng ta.
" Dương Tuấn lúc này truyền âm cho Bát Cực Linh hầu.
Nghe vậy Bát Cực Linh hẫu cũng không có gì kinh ngạc, giống như là đã sớm phát hiện, nó chỉ ngáp dài rồi khinh thường nói: -" Đã sớm biết, hạ giới các ngươi chít tiểu thủ đoạn mày há có thể qua mắt Hầu gia.
"
Nói rồi nó quay đầu nhìn về một hướng, khóe miệng nhếch lên, tay phải khẽ vung lên, một đạo quang cầu bắn ra.
-" Chơi đùa đủ rồi, cút ra đây cho Hầu gia! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.