Lôi Quân

Chương 14: Dâm Tặc






Trở về phòng ở sau đó, Dương Tuấn vẫn luôn tại xếp bằng tu luyện.
Hắn muốn tranh thủ thời gian sớm đột phá luyện khí tầng chín rồi sau đó thuận thế đột phá Trúc Cơ.
Trên cổ nằm lưỡi đao, Dương Tuấn không quên vị kia Chương trưởng lão đâu.
Hiện tại đối phương có lẽ chưa phát hiện nhưng sớm muộn cũng tìm tới hắn, đến lúc đó bởi vì thực lực không đủ mà bị người đánh chết thì thật oan uổng.
Trải qua thời gian dài tu luyện Lôi Thiên Chiến Quyết, Dương Tuấn phát hiện thể nội linh lực càng ngày ngày hùng hậu, dù hiện tại tu vi chỉ có luyện thể tám tầng nhưng hắn có thể khẳng định, mình linh lực so với bình thường luyện khí chín tầng tu sĩ phải nhiều hơn gấp năm lần có thừa.
-" Luyện khí tám tầng linh lực đều phát ra hùng hậu như vậy, chẳng phải đột phá luyện khí tầng chín linh lực đã có thể tiếp cận Trúc cơ, ghê gớm! "
Dương Tuấn trong lòng cảm thán, cảm thấy Lôi Thiên Chiến Quyết không hổ là thần cấp cấp loại công pháp, mặc dù phải bỏ tiền mua nhưng theo hắn thấy là đáng.
Tu luyện một mực đến nửa đêm, đột nhiên cửa sổ cánh cửa phát ra tiếng động, tiếp sau đó là một đạo bóng đen lén lén lút lút lao và trong phòng.
Dương Tuấn bình thường tu luyện đều vô cùng chăm chú, nhưng mười năm bên ngoài lăn lộn thói quen hắn vẫn không bỏ.
Đó chính là trong lúc tu luyện vẫn phân ra một phần tâm thần cảnh giác xung quanh!
Đây chính là một phần yêu tố giúp hắn có thể sinh tồn đến hiện tại, bởi nếu tu luyện lúc quá mức chăm chú, đột nhiên có người đánh đến, xong vì phản ứng không kịp mà bị người đánh chết thì quá thảm rồi.
Cho nên bóng đen vừa xâm nhập trong phòng, Dương Tuấn hai mắt lập tức choàng mở, cả thân thể lẫn tinh thần đều lâm vào chuẩn bị chiến đấu trạng thái.
Chỉ là khi thấy bóng đen chân thực bộ dáng, hắn lập tức ngẩn người.
-" Bát Cực Linh Hầu? "
Bát Cực Linh hầu bộ dáng vẫn như cũ phách lối, thấy Dương Tuấn gọi tên mình thì lập tức cười nói: -" Làm sao, thấy hầu gia trở về có phải hay không cảm động muốn khóc, thế nhưng vẫn câu nói đấy, nếu đối với ta có ý gì thì lập tức bỏ đi, hầu gia chỉ thích mỹ nữ! "

Mặc dù bị Bát Cực Linh hầu lời nói làm tức giận, Dương Tuấn vẻ mặt vẫn nở nụ cười châm chọc nói: -" Ta cũng vẫn câu nói đấy, ngươi cái này tiểu đệ nếu ngoan ngoãn nghe lời, chủ nhân sẽ giúp ngươi tìm vài đầu mẫu hầu.
"
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Tiếng lôi điện giao thoa vang lên, Dương Tuấn cùng Bát Cực Linh hầu hai mắt đối nhau, không trung theo đó không ngừng có tia lửa bắn ra.
Đương lúc này, bên ngoài đột nhiệt vang lên tiếng người hô hào.
-" Mau mau đuổi theo, ta tận mắt nhìn thấy tiểu đạo tặc chạy về hướng này! "
-" Mụ nội nó, dám trộm đồ của Vân sư muội, lão tử mà bắt được nhất định đem nó chặt làm nhân côn.
"
-" Mọi người chia nhau ra tìm, đạo tặc chắc chắn chạy chưa xa! "
Tiếp sau, Dương Tuấn cửa phòng bị người gõ vang lên: -" Huynh đệ có ở trong phòng, ta là Thanh Vân Tông đệ tử, làm phiền huynh đệ mở của có chuyện muốn thỉnh giáo.
"
-" Đến ngay! "
Thuận tay sửa lại trang phục, Dương Tuấn không tiếp tục cùng Bát Cực Linh hầu chấp nhặt, hắn chậm rãi đem của phòng mở ra, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: -" Không biết Thanh Vân Tông huynh đệ có chuyện gì muốn tìm ta? "
Bên ngoài, một vị khuôn mặt phổ thông, dáng người cao gầy, khoác Thanh Vân Tông y phục nam tử chắp tay tươi cười nói:
-" Tại hạ Thanh Vân Tông Triệu Bính, nửa đêm làm phiền xích Nhật Môn huynh đệ thật sự là có lỗi, chẳng qua cũng là bất đắc sĩ.
Chuyện là nguyệt thất chỗ Thanh Vân Tông nữ đệ tử ngoài ý muốn xuất hiện một cái tiểu đạo tặc, từ ban ngày đến đêm liên tục có nữ đệ tử bị mất đồ, ta cùng các vị đệ khác chính là đuổi theo cái kia tiểu đạo tặc đến đây.

Không nghĩ đến đối phương không chỉ thân pháp cực nhanh mà còn vô cùng giảo hoạt, chúng ta một đường đuổi theo đến đây đã bị mất dấu, không biết Xích Nhật Môn huynh đệ có nhìn thấy người nào bộ dáng khả nghi chạy qua hay không? "
-" Đạo tặc? " Dương Tuấn trong lòng kinh ngạc, hắn không nghĩ đến lại có kẻ dám ở Thanh Vân Tông trộm đồ, xem ra không phải tài cao gan lớn thì cũng là người có bản lĩnh.
-" Thật sự là gan lớn, không biết đạo tặc là ăn trộm vật gì? " Dương Tuấn tò mò hỏi.
Nghe hắn hỏi đến, Triệu Bính sắc mặt đột nhiên nghiêm nghị, hắn đảo mắt nhìn trái nhìn phải sau đó ghé sát lại Dương Tuấn tai thì thầm: -" Nghe nói là một cái tiểu tặc biến thái, trộm chính là các vị nữ đệ tử cái yếm! "
Hử!
Dương Tuấn có chút trợn mắt há mồm, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, hắn không nghĩ đến đường đường đứng đầu ba tông Thanh Vân Tông lại xuất hiện loại này biến thái tiểu tặc.
Đột nhiên nghĩ đến lúc đầu tiến vào phòng lén lút bộ dáng Bát Cực Linh hầu, hắn trong lòng lại có chút có suy đoán.
-" Hừ! Lại có loại này tiểu tặc, thật sự là đáng chém! " Dương Tuấn gằn giọng, khuôn mặt tràn đầy tức giận, một bộ ghét ác như cừu, hận không thể đem đạo tặc phanh thây.
Nhưng rất nhanh hắn lại thở dài một hơi tiếc hận nói: -" Đáng tiếc tại hạ không phát hiện đạo tặc bóng dáng, bằng không nhất định thông báo Thanh Vân Tông các vị huynh đệ.
"
Nhìn xem Dương Tuấn biểu cảm, Trần Bình trong lòng liền đã tin tưởng, hắn tin người nào gặp phải loại này đạo tặc cũng nhất định hận không thể xông lên chém giết.
-" Đã huynh đệ không phát hiện đạo tặc manh mối, ta cũng không tiếp tục làm phiền! "
Nói xong, Triệu Bính vội vã rời đi, thân pháp khởi động rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.
Trở lại trong phòng, Bát Cực Linh hầu đang tại ngoáy lỗ tai, bộ dáng giống như không muốn rời đi.
Nhìn chằm chằm nó, Dương Tuấn nhếch miệng cười lạnh hỏi: -" Thanh Vân Tông đạo tặc có phải hay không chính là ngươi? "
Dù không phải một trăm phần trăm khẳng định đạo tặc chính là Bát cực linh hầu, nhưng Dương Tuấn chắc chắn con khỉ này không thoát được dính dáng, dù sao nó lúc tới đây bộ dáng lén lút cực kỳ khả nghi, giống như sợ người nào phát hiện.
-" Cái gì? Ngươi đang nói cái nào đạo tặc, hầu gia không biết, đừng có ngậm máu phun khỉ! "
Bị Dương Tuấn hỏi, Bát Cực Linh hầu tỏ ra vô cùng tức giận, bộ dáng giống như bản thân đang chịu oan khuất.
Thế nhưng có quỷ mới tin con khỉ này lời nói, Dương Tuấn lại tiếp tục hỏi: -" Vậy cả ngày hôm nay ngươi đi đâu, đừng nói với ta là ra ngoài đi dạo.
"
-" Đúng đấy, hầu gia chính là ra ngoài đi dạo, làm sao? Định cắn hầu gia? "
Khuôn mặt đỏ bừng, Bát Cực Linh hầu hai tay chống nạnh, một bộ lợn chết không sợ nước sôi.
-" Hắc Hắc! Bị ta đoán đúng nên thẹn quá hóa giận! " Nói đến đây Dương Tuấn cười lạnh, giọng điệu châm chọc: -" Ngươi ở tiên giới có phải hay không cũng bởi ăn trộm chiến cung nữ tử cái yếm nên mới chọc giận nhà bọn hắn lão bất tử đem ngươi đánh thành trọng thương! "
Giống như bị thiên lôi bổ trúng, Bát Cực Linh khuôn mặt cứng lại, giọng nói lắp bắp:
-" Làm sao ngươi biết? "
Ách!
Nhận ra bản thân lỡ lời, Bát Cực Linh sắc mặt càng biến trở nên hung dữ:
-" Đừng có đem lời bịa đặt, Hầu gia ta đường đường là tiên giới bát đại linh hầu một trong, làm sao có thể làm mấy chuyện hạ đẳng như vậy được, nếu còn nói lời sỉ nhục ta nhân phẩm, đừng trách Hầu Gia trở mặt.
"
Bát cực linh hầu làm sao có thể thừa nhận, chuyện này nếu để người khác biết là nó làm chẳng phải là cười đến rụng răng.
Biết con khỉ này kiên nhẫn tới giới hạn, Dương Tuấn cũng không tiếp tục trêu trọc nó, bằng không thật để nó cùng hắn liều mạng lên thì đúng là không tốt thu xếp.

Mặc kệ nó, Dương Tuấn lại tiếp tục xếp bằng tu luyện, bởi vì giường đá đã bị hắn đánh vỡ trong lúc cùng Bát Cực Linh hầu giao thủ nên hiện tại chỉ có thể ngồi đất.
Đang lúc hắn đi vào nhập định, Bát Cực Linh hầu giọng nói lại vang lên.
-" Hazz! Đại gia không chấp tiểu nhân, ai bảo hầu gia là người rộng lượng, không những không tính toán với ngươi mà còn định cung cấp cho ngươi một cọc cơ duyên đây.
"
Thế nhưng để nó tức giận là Dương Tuấn vậy mà không để ý nó, mặc dù một bụng khó chịu nhưng vì lợi ích lâu dài nên nó đành phải nhịn xuống tiếp tục nói:
-" Chậc chậc, Kim Đan tu sĩ để lại bảo động, bên trong linh thạch, đan dược, linh thảo, công pháp, linh khí,...!nhiều không kể xiết đi.
"
Nói đến đây, Bát cực linh hầu đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Dương Tuấn đã theo nhập định tỉnh lại, con ngươi quang mang lấp lánh hỏi:
-" Ngươi nói là thật? "
Bát Cực Linh Hầu khóe miệng nhếch lên nói: -" Hầu gia làm sao phải lừa ngươi, Kim Đan tu sĩ để lại động phủ nhưng cũng chỉ miễn cưỡng vừa mắt ta mà thôi! "
Mặc dù không biết tại sao con khỉ này đột nhiên lại tốt như vậy nhưng Dương Tuấn trong lòng vẫn quyết định thử một lần.
-" Hiện tại chưa thể đi được, đợi ngày mai đại hội diễn ra lúc chúng ta xuất phát! "
-" Hầu gia không ý kiến! "
Thống nhất sau đó, Dương Tuấn lại tiếp tục nhập định tu luyện, Bát Cực Linh hầu một bên ngồi trên cột nhà nhắm mắt đi ngủ.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.