Lời Mời Của Thần Linh

Chương 33: Nhà tù ác linh 4 nấu ăn




Bữa sáng và lao động cách nhau nửa giờ, đương nhiên trong nửa giờ này không được phép đi loanh quanh, người chơi được giám ngục đưa từ nhà ăn về phòng giam để nghỉ ngơi một lát chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Vì Mạnh Kình và Địch Tử Uyên bị giam ở hai tầng khác nhau, nên hai người chưa kịp thảo luận gì nhiều thì đã bị tách ra ở hành lang.
Phòng giam lần nữa bị khóa lại.
Mạnh Kình ngồi bên giường, một lát sau cô cảm nhận được đồng hồ rung lên, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện trên giao diện có một thanh tiến trình màu đỏ:
【Tù nhân số 9, thời hạn thi hành án là mười năm. 】
Ăn sáng xong lập tức bị bỏ tù mười năm.
Đương nhiên, phỏng chừng tất cả người chơi đều như thế, điều này có lẽ tương ứng với mục cuối cùng trong 《Điều lệ tù nhân》: Chăm chỉ cải tạo, tranh thủ sớm ngày mãn hạn tù.
Mặc dù hiện tại chưa biết chính xác phải làm sao mới có thể giảm thời hạn thi hành án, đủ điều kiện ra tù.
Cô nhớ lại con số 735 lúc nãy nhìn thấy dưới đáy khay cơm ở nhà ăn, mơ hồ cảm thấy nếu đây là mật mã thì cùng làm chỉ là một nửa mật mã.
Chắc hẳn mật mã có sáu số, bởi vì cô để ý thấy màu khay của bàn hai người và bàn bốn người trong nhà ăn khác nhau, rất có thể đáy khay của bàn bốn người khắc ba số khác.
Nhưng suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, cô cần tìm cơ hội để nghiệm chứng.
Kim đồng hồ của đồng hồ treo tường chậm rãi nhích đến 8:30, trong lúc đang suy tư, cô chợt cảm thấy đồng hồ của mình lại rung lên.
Lần này là lời nhắc nhiệm vụ mới:
【Tổng cộng có 44 tù nhân đang ở trong nhà tù này, số người cần thiết cho các vị trí lao động hiện tại là:
① 4 người dọn dẹp hành lang tầng 1
② 4 người dọn dẹp hành lang tầng 2
③ 4 người dọn dẹp hành lang tầng 3
④ 4 người dọn dẹp hành lang tầng 4
⑤ 4 người dọn dẹp hành lang tầng 5
⑥ 2 người dọn dẹp phòng giam số 2
⑦ 3 người chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa
⑧ 3 người giặt quần áo, giày dép và tất của giám ngục
⑨ 9 người dọn dẹp ký túc xá của giám ngục

⑩ 7 người sửa chữa bàn học trong phòng học】
【Vui lòng chọn loại lao động bạn muốn thực hiện trước khi đếm ngược kết thúc. 】
Lại nữa rồi, lại đến lúc cạnh tranh tốc độ.
Rất rõ ràng, điều này giống như chọn địa điểm làm nhiệm vụ như trong game online, một vài nhiệm vụ sau khi làm xong sẽ nhận được manh mối hoặc trang bị đánh rơi, trong khi đó, có vài nhiệm vụ ngoại trừ lãng phí thời gian thì chẳng có tác dụng gì lớn.
Bởi vậy, trực giác và phán đoán chiếm 70%, may mắn chiếm 30%.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Kình là nhấn vào lựa chọn thứ ⑥, tức là dọn dẹp phòng giam số 2.
Trước hết, mục này cần ít người nhất, đương nhiên sẽ ít người dự định chọn; thứ hai, tại sao phòng giam số 2 cần được dọn dẹp? Đủ để thấy rằng người tử vong đêm qua chính là tù nhân số 2.
Dựa theo kinh nghiệm từng trải, bất kể phân tích thế nào, xác suất nhận được manh mối trong mục ⑥ cũng tương đối cao.
Nhưng cô nghĩ như vậy, nhất định cũng có người chơi có suy nghĩ như thế, tốc độ nhấn của đối phương nhanh hơn cô một bước.
Ước chừng chỉ chênh lệch không phẩy mấy giây, cô tiếc nuối bỏ lỡ cơ hội này.
Lựa chọn thất bại.
Để tránh hai hạng mục cuối cùng cần nhiều người và hạng mục giặt giày vớ của giám ngục, cô trực tiếp dời lên trên, trước tiên tập trung vào mục ⑦ chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa.
Chẳng có lý do gì đặc biệt cả, lấy lùi làm tiến thôi. Thứ nhất, cô cảm thấy lựa chọn này hơi đột ngột, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn; thứ hai, cô nghĩ tên ngốc Địch Tử Uyên kia có lẽ sẽ có hứng thú với thứ này.
Suy cho cùng, trong trò chơi U Linh, anh đam mê nấu ăn lắm mà.
Hệ thống thông báo:
【Người chơi số 9 được phân công [Nguyên liệu nấu bữa trưa].】
Tám giờ rưỡi, bên ngoài vang lên tiếng giày da gấp gáp giẫm xuống đất, chắc hẳn là giám ngục đã mở cửa phòng giam, áp giải người chơi đến những nơi làm việc khác nhau.
Chẳng bao lâu, cửa phòng giam nơi Mạnh Kình đang ở được mở ra, một tên giám ngục đứng ở cửa ngang ngược rống lên với cô.
“Ngẩn ngơ gì đấy? Muốn chết à? Mau cút ra đây làm việc!”
Cô lập tức đứng dậy nghênh đón hắn, khách sáo cúi người, đi theo hắn đến nhà ăn.
Trên đường đi, cô liếc nhìn chiếc chìa khóa trên thắt lưng của hắn, hình như có năm cái, năm nhân chín bằng bốn mươi lăm, chín tên giám ngục, mỗi tên phụ trách năm phòng giam, rất hợp lý, điều này chứng tỏ phòng giam bọn họ phụ trách là cố định.
Trong phòng giam cũng có ổ khóa, chỉ cần trộm được chìa khóa, thì có thể mở cửa phòng giam lẻn ra ngoài đi tìm manh mối bất cứ lúc nào.
Vấn đề là các giám ngục giống nhau như đúc, làm thế nào để xác định nên trộm của ai? Bây giờ cũng không thể nào cướp được, đúng không?

Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn mới được.
……
Hơn mười phút sau, cô được đưa đến phòng bếp của nhà ăn.
Bếp sau và sảnh chính bị một cánh cửa sắt ngăn kín không có một kẽ hở, bếp lò và dụng cụ làm bếp đều có sẵn, khắp nơi đều là cặn dầu vết bẩn, chắc đã lâu rồi không được dọn dẹp.
Không ngoài dự đoán, Địch Tử Uyên quả thật cũng ở bên trong, khuôn mặt của anh vốn đang ủ dột, nhưng ngay khi nhìn thấy cô lập tức chuyển sang vui mừng khôn xiết, tựa như nhìn thấy cứu tinh, anh vội vàng nhào về phía cô.
“Kình Kình! Sao em cũng chọn nấu bữa trưa vậy?!”
Mạnh Kình kịp thời chặn lại, đầu ngón tay đặt giữa trán anh, khiến anh cách mình một khoảng.
Cô bình tĩnh nói: “Tôi không chọn được mục mình muốn chọn, cho nên đành phải hoãn lại.”
“Ồ ồ ồ, vậy thì trùng hợp thật!”
“Còn anh, sao lại chọn mục này?”
Địch Tử Uyên không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tôi biết nấu ăn nên cảm cái này hợp với mình nhất, hơn nữa em cảm thấy cơm bọn họ nấu không ngon, tôi nghĩ nếu có thể nắm giữ quyền chủ động nấu cơm, ít nhất em sẽ ăn nhiều một chút.”
“Bỏ một hai bữa chẳng sao cả, lúc rảnh rỗi anh lo nghĩ đến chính sự đi, chẳng hạn như nơi nào có thể có manh mối.”
Nghe thế, anh nhất thời trở nên chán nản: “Tôi cảm thấy ở đây nhất định có manh mối, bởi vì nó hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.”
“Khác thế nào?”
Anh muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự, cuối cùng không nói gì, mà chỉ vén tấm rèm sau lưng.
…… Sau tấm rèm là một thi thể nam.
Thi thể bị lột da, chỉ còn lại những thớ thịt đẫm máu.
Hóa ra đây chính là nguồn gốc của mùi lạ khi vừa bước vào.
Thi thể treo ở đó giống như một miếng thịt lợn phơi khô, hơi lắc lư, da mặt vẫn còn nguyên, biểu cảm cứng ngắc dừng lại ở khoảnh khắc kinh hãi không gì sánh bằng, rõ ràng không phải quỷ nam lột da tối qua.
Vậy thì chỉ có thể là người chơi số 2 đã chết.
Địch Tử Uyên liếc nhìn thi thể rồi mau chóng dời tầm mắt đi.

Anh nhỏ giọng nói: “Ban nãy giám ngục phân phó, bảo chúng ta làm một món thịt, một món rau và một món canh. Lượng thịt phải đủ, canh phải được nấu bằng nước hầm từ xương của thi thể.”
“......”
“Kình Kình ơi, mấy lát thịt xào mà chúng ta ăn hồi sáng ấy, chẳng lẽ được cắt từ thi thể người? Còn canh nữa, tôi cảm thấy canh kia hơi tanh.”
Mạnh Kình đi đến trước thi thể, có vẻ ngửi thấy mùi máu tươi nên cô giơ tay bịt mũi, sau đó kiểm tra từ đầu đến chân.
Địch Tử Uyên núp sau lưng cô, nắm lấy vạt áo của cô, hơi thở của anh phả vào tai cô, khiến cô dần mất kiên nhẫn, đẩy đầu của anh ra.
“Anh sợ cái gì? Đã tham gia nhiều trò chơi như vậy mà vẫn chưa quen sao?”
“Tuy tham gia nhiều ván nhưng tôi chưa từng mổ xẻ thi thể, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ nấu ăn theo phương pháp này!”
“Né ra coi.”
Lúc Mạnh Kình nói chuyện với anh, đại não vẫn luôn hoạt động, cô nhạy bén nhận ra, vẻ mặt của thi thể tuy rằng vặn vẹo đáng sợ, nhưng hàm răng lại nghiến chặt một cách dị thường, đã chết nửa ngày rồi, vậy mà vẫn chưa buông lỏng.
Cô vươn tay nhéo vào hàm dưới của thi thể, thử thăm dò dùng lực.
“Lại đây.” Cô ra hiệu với anh: “Mở miệng của thi thể ra.”
Cho dù trong lòng Địch Tử Uyên vẫn còn sợ hãi, nhưng chỉ cần Mạnh Kình ra lệnh, anh sẽ lập tức lao về phía trước mà không chút do dự.
Anh không hề do dự kẹp chặt hàm của thi thể, cả hai tay cùng dùng sức, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, anh tháo khớp hàm của thi thể xuống.
Miệng khép kín của thi thể được mở ra, bên trong có một mảnh giấy dầu không thấm nước gấp thành mảnh nhỏ, sau khi mở ra, đó là một dòng chữ máu nhỏ được viết bằng ngòi bút đặc biệt:
【Đùi phải của trưởng ngục bị tàn tật.】
Địch Tử Uyên dùng giẻ lau lau tay, tò mò ghé sát lại: “Cái này có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là trong chín tên giám ngục, có một kẻ là trưởng ngục.”
“Lúc bọn họ tập quân thể quyền, có ai què không?”
Chuyện này thật sự không đáng chú ý, dù sao lúc đó tất cả mọi người đều chỉ chú ý đến vấn đề đổ cơm.
Mạnh Kình chưa kịp nói thêm gì thì cửa nhà bếp lại mở ra, giám ngục dẫn người chơi số 33 bước vào.
“Ba người bọn mi có thể bắt đầu nấu nướng, phải hoàn thành trước 11 giờ 30 phút, nếu không thời gian thi hành án sẽ gia tăng!”
Ba người nhìn nhau.
Người chơi số 33 là một người đẹp tóc đỏ với thân hình gợi cảm, tướng mạo long lanh diễm lệ, nhưng có vẻ hơi quá mức diễm lệ, so sánh, rất giống với nữ phụ rắn rết trong phim thần tượng, thoạt nhìn trông không tử tế lắm.
Người đẹp thoạt nhìn không tử tế này mở miệng cứ như gầm lên ở mức decibel cao.
“U là trời, cái gì đây? Ai chết vậy?!!”
Mạnh Kình bịt tai lại: “Chị em à, yên tĩnh chút đi.”
Địch Tử Uyên cẩn thận quan sát đối phương một chút, anh hơi bất ngờ.

“Ủa? Có phải cô từng đóng phim, ờm…… web drama ấy, đóng vai bạn thân của nữ chính sau đó phản bội người ta, còn bắt cóc người ta nữa, cuối cùng bị kết án rồi nhà tan cửa nát không?”
Mắt của đại mỹ nữ sáng lên: “Anh từng xem phim tôi đóng à? Hóa ra anh từng xem phim của tôi? Không sai, bộ phim đó chính là 《Tình yêu thầm lặng của thiếu gia ác ma》!”
“Đúng thế đúng thế! Tôi nhớ ra rồi!”
“Đó là bộ web drama duy nhất của tôi có lượt xem khá cao, tôi tên Nhan Vi!”
“Đúng thế đúng thế! Tôi nhớ ra rồi!”
Mạnh Kình đứng ngoài quan sát cảnh tượng khí thế ngất trời này: “......”
Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc là phản ứng duy nhất của cô sau khi vào phòng bếp trưa nay.
Cô không ngờ sẽ gặp một minh tinh tuyến 18 trong Hệ thống Thần Linh, càng không ngờ rằng Địch Tử Uyên — con nhà giàu hàng thật giá thật ở thế giới thực, vậy mà sở thích lúc nhàn rỗi lại là xem phim Mary Sue máu cún.
Quên đi, duyên phận, đều là duyên phận.
May mà Địch Tử Uyên chỉ buôn chuyện nửa phút, sau đó lập tức nóng lòng nói chuyện chính với Nhan Vi, anh giải thích một cách đơn giản thẳng thắng.
“Cô Nhan, thi thể này là nguyên liệu nấu bữa trưa của chúng ta.”
Nhan Vi khiếp sợ: “Vậy mấy lát thịt xào mà chúng ta ăn……”
“Đại khái là vậy đấy.”
“Ọe……!!!”
Cô ấy ọe một lúc lâu nhưng vẫn không nôn ra được, sau đó khôi phục vẻ mặt bình thường, bình tĩnh đứng thẳng người lên.
“Được rồi, tôi hiểu, dao đâu? Đừng lãng phí thời gian, bắt đầu liền đi.”
Mạnh Kình và Địch Tử Uyên: “......”
Tốt lắm, khả năng xây dựng tâm lý khá tốt, chắc hẳn là người chơi già dặn kinh nghiệm.
Trên bếp có hai con dao, một con dao chặt xương và một con dao phay.
Điều này có nghĩa là một người mổ xẻ thi thể, một người cắt thịt.
Nhan Vi quả quyết cầm dao phay: “Tôi có thể cắt thịt, không thành vấn đề, còn anh trai có thể chặt xác được không?”
Ở đây chỉ có một chàng trai duy nhất, chính là Địch Tử Uyên.
Đúng vậy, thoạt nhìn anh tuấn tú uy vũ, dường như chặt xác không có vấn đề gì.
Nhưng mà……
Một giây sau, Mạnh Kình đẩy Địch Tử Uyên đang sững sờ ra, lạnh lùng nhặt con dao chặt xương lên.
“Hiểu lầm rồi, chuyện này do tôi làm.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.