Lời Mời Của Thần Linh

Chương 30: Nhà tù ác linh 1 quán cà phê




Sau khi hoàn thành ván game chủ đề zombie, Mạnh Kình thật sự nhận được một khoảng điểm cực kỳ khả quan.
Để bù đắp lượng dinh dưỡng thiếu hụt khi chỉ gặm bánh mì với khô bò trong game, cô đã nghỉ ngơi thả ga một tuần, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ ngủ bù thì chính là ra ngoài tìm các quán ăn ngon, thuận tiện mua hai đôi giày thể thao mới. Đam Mỹ Cổ Đại
Sau kỳ nghỉ, cô hoàn thành hai ván game, ván cuối cùng gần như không tiêu hao nhiều nơron thần kinh nhưng lại khá tốn thể lực, vậy nên cô cho mình thêm một tuần nghỉ ngơi nữa.
Có lẽ vì mùa đông sắp đến, thời tiết càng lạnh, càng khiến người ta trở nên lười biếng.
Cộng thêm mấy ván gần đây, những lá bài của Thần mà cô nhận được đều bị lặp lại, thế nên tâm trạng của cô không tốt lắm.
Ai ngờ chỉ mới hai ngày, có một điều thú vị xảy ra.
Hôm đó cô định ra ngoài để hoàn thành buổi học bắn súng mà mình đã thanh toán trước đó, nhưng ngay khi cửa thang máy mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Một người đàn ông trẻ tuổi ưu nhã lịch sự mang gọng kính màu vàng, vừa chỉnh lại cổ tay áo, vừa bước ra khỏi thang máy.
Nhận ra trước mặt có người, anh ta dừng bước, năng mắt lên đối diện với cô.
“...... Cô Mạnh?”
“Anh Hoa.”
Hai người từng là đồng đội trong trò chơi U Linh, lúc đó từng hợp tác rất vui vẻ, cũng rất tán thưởng năng lực của nhau, cho nên đều để lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương.
Không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
“Thật trùng hợp.” Hoa Việt mỉm cười: “Cô Mạnh cũng ở chung cư Bạch Hải sao?”
“Đúng thế, tôi sống ở tầng này, anh cũng vậy à?”
Anh ta gật đầu: “Mấy ngày trước mới chuyển đến đây, rõ ràng, tầng 12 có view đẹp nhất.”
“Đúng vậy.”
Dù sao hai người cũng không thân lắm, Mạnh Kình cũng không phải kiểu người thích xã giao, cho nên nói chuyện phiếm vài câu cũng không tránh khỏi lạnh nhạt.
Thoạt nhìn tâm trạng của Hoa Việt khá tốt, anh ta thân thiện giơ tay trước mặt cô.
“Xem như chúng ta có duyên, cho nên trước kia làm đồng đội hiện nay là hàng xóm, hôm nào tôi sẽ mời cô Mạnh một bữa cơm.”
Cô bắt tay anh ta một cách tượng trưng: “Được, mong chiếu cố nhiều hơn.”
Hai người lướt qua nhau, Mạnh Kình bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng trệt.

Có lẽ bởi vì vô tình gặp Hoa Việt, gợi lại ký ức của xưa kia, trong đầu cô tự nhiên nhớ lại một vài chi tiết của ván game ấy.
Những người chết, những người may mắn sống sót, trong đó có cả tên ngốc họ Địch kia.
…… À, đúng rồi, cuối ván game zombie, cô đã từng nói với Địch Tử Uyên rằng có thể sẽ có cơ hội gặp lại cô ở quán cà phê Đức Hải đúng không nhỉ?
Nhưng thật ra, gần một tháng rồi cô không hề đến đó.
Hôm nay phải đi học, nên tất nhiên cũng sẽ không đến đó.
……
Nhưng mà nói thì nói như thế, Mạnh Kình quên mất trên tuyến đường đến trung tâm khóa học cô sẽ đi ngang qua quán cà phê Đức Hải.
Khi cô trở về thì trời đã tối, mặt trời lặn xuống khiến cả con đường phủ một màu vàng mỏng.
Trên tấm bảng chữ vàng của Cafe Đức Hải, họa tiết 3D của những dây leo hoa hồng quấn vào nhau trông đặc biệt tinh tế dưới ánh chiều tà đan xen sáng tối.
Cô bảo tài xế dừng xe, sau đó xuống xe định mua một ly cà phê mang về nhà.
Không ngờ, vừa lên đến nửa cầu thang, phía sau đột ngột vang lên một giọng nam trong trẻo quen thuộc, giọng điệu gấp gáp, vừa vui mừng vừa khó tin.
“Kình Kình? Có phải Kình Kình không?”
Bước chân của Mạnh Kình hơi khựng lại, sau đó lập tức hơi bất ngờ quay đầu lại.
Quả thật là Địch Tử Uyên.
Anh mặc thường phục mà xám tro, mái tóc ngắn mềm mại xõa trước trán, dáng người cao gầy vốn vừa thẳng tắp vừa cao ráo, đứng ở đó trông như ngọc thụ lâm phong (*).
(*) Miêu tả vẻ đẹp của một chàng trai mạnh mẽ như cây tùng bách.
Nhưng dù đẹp trai đến đâu thì phía sau anh như có một cái đuôi lông xù, từ lúc nhìn thấy cô, nó bắt đầu vẫy qua vẫy lại.
Anh vẫn như thường lệ, vui sướng chạy về phía cô.
“Kình Kình, quả thật là em!”
Không thể không thừa nhận, Mạnh Kình cũng cảm thấy rất khó tin, đã qua lâu như vậy rồi, hôm nay cô mới đến mua một ly cà phê, ấy thế mà lại gặp anh.
“Ừm, thật trùng hợp.”

“Thật ra không phải ngẫu nhiên.” Địch Tử Uyên ngượng ngùng xua tay: “Cả tháng nay ngoại trừ tham gia hai ván game, gần như ngày nào tôi cũng đi loanh quanh trước quán cà phê này, cuối cùng bây giờ đã chờ được em rồi.”
“...... Mỗi ngày đến một lần?”
“Đúng vậy.”
“Anh có thể vào trong chờ mà, sao lại chỉ lảng vảng ở cửa chứ?”
Tai của anh nhất thời đỏ lên, anh ngập ngừng như thể rất khó nói.
“Ờm…… Chi phí ở khu D thật sự quá cao, một ly cà phê ở đây thật sự quá đắt, tôi không nỡ.”
Mạnh Kình hạ ánh mắt xuống, sau đó phát hiện trong tay anh cầm một túi bánh quy chocolate nhỏ, không ngờ anh lảng vảng ở đây như một kẻ lang thang.
“Anh thập thò lén lút trước quán cà phê, không sợ người qua đường nghĩ anh là kẻ tâm thần sao?”
“Đúng là có người từng nói như thế.”
“Ai nói?”
“Là cái người mặc áo sơ mi ngựa vằn ấy, anh ta vừa bước vào.” Địch Tử Uyên chỉ vào người đàn ông ngồi bên cửa sổ qua cửa kính của quán cà phê, vẻ mặt ấm ức: “Anh ta nói nghèo kiết xác thì đừng mò đến đây để mất mặt xấu hổ, một ly cà phê cũng không mua nổi, chắc chắn là một kẻ vô tích sự, sớm muộn gì cũng chết đói, không có ai nhặt xác cho.”
Một thiếu gia nhà giàu ở thế giới thực, ở đây bị người ta chế nhạo không chút kiêng kỵ, là ai thì cũng khó chịu thôi.
Mạnh Kình lười biếng nhìn về hướng anh chỉ, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Ồ, anh ta đang ngồi ở chỗ của tôi.”
“Chỗ của em?”
“Khi tiêu điểm đến một con số nhất định ở quán cà phê Đức Hải, sẽ được nâng cấp lên thẻ VIP vàng, có thể giữ chỗ cố định trong một khoảng thời gian dài. Nếu tôi không đến, khách khác có thể ngồi một chút, nhưng chỉ cần tôi đến, anh ta phải lập tức nhường chỗ.”
Nghe thế, Địch Tử Uyên lập tức hưng phấn: “Vậy em có thể bắt anh ta lập tức nhường chỗ sao? Anh ta đáng ghét lắm, tôi chỉ đi loanh quanh gần đây thôi, chứ có chọc gì đến anh ta đâu!”
“Được chứ.” Cô đáp lại, sau đó thản nhiên xoay người bước lên bậc thang: “Đi thôi.”
*
Trong quán cà phê, một thanh niên mặc áo sơ mi in hình ngựa vằn, tạm thời gọi anh ta là chàng trai ngựa vằn, đang trò chuyện hăng say với một người chơi nữ.
“Tục ngữ có câu nam nữ phối hợp làm việc không mệt, chỉ cần em tổ đội với anh, từ này về sau em có thể nằm yên trong game, anh có thể đưa em vượt ải. Hay là lát nữa em dọn đến chỗ của anh đi, phòng trọ của em vừa chất lượng thấp vừa tồi tàn, anh sống ở tiểu khu Thái An, nơi tiết kiệm chi phí nhất khu D, môi trường xanh cực kỳ tốt, hai chúng ta ở chung thì mỗi ngày có thể chăm sóc lẫn nhau……”

Anh ta nói đến mức nước miếng văng tứ tung, nhưng một giây sau, anh ta nghe thấy một giọng nữ vang lên từ phía sau, cười mà như không cười.
“Tiểu khu Thái An nơi tiết kiệm chi phí nhất? Chẳng bằng anh nói đó ngôi nhà rẻ nhất khu D, cũng chính là nơi duy nhất anh mua được.”
“....... ĐM, cô là ai?” Chàng trai ngựa vằn thẹn quá hóa giận: “Chúng tôi đang nói chính sự, cô xía vào làm gì?”
“Muốn nói chính sự thì cứ nói đi, bộ tôi khâu miệng của anh à?” Mạnh Kình nói: “Tôi chỉ muốn bảo anh nhanh rời đi đi, đừng chiếm chỗ của tôi.”
“Chỗ của cô? Có viết tên không mà là chỗ của cô?”
Ngón tay của cô đặt lên góc bàn, khẽ gật đầu: “Anh có thấy bông hồng được đóng ở đây không? Mã số khách hàng VIP của tôi được khắc ở dưới đấy, vậy ra đây là lần đầu tiên anh uống cà phê ở đâu sao, thế nên mới không biết quy tắc này?”
“.......”
“Nghèo kiết xác thì đừng ra vẻ ở đây.”
Chàng trai ngựa vằn bị mất mặt trước mặt bạn gái, suýt nữa chửi ầm lên, nhưng anh ta chưa kịp mắng chửi thì nhân viên phục vụ của quán cà phê đã đến.
Tất cả NPC phục vụ trong thành phố của Thần đều mặc đồng phục màu xanh trắng, không có cảm xúc, chỉ hành động theo quy tắc, cũng tuân theo cơ chế trừng phạt được thiết lập, nếu phát hiện người chơi vi phạm quy tắc của thành phố của Thần, hình phạt sẽ được thực hiện ngay lập tức.
Đương nhiên nhân viên phục vụ này cũng không ngoại lệ, nó lặp lại từng câu từng chữ bằng giọng máy móc: “Mời hai vị khách tự tìm chỗ ngồi khác, đừng ảnh hưởng đến quyền và lợi ích hợp pháp của khách hàng có thẻ vàng VIP của chúng tôi.”
Chàng trai ngựa vằn không phải kẻ ngốc, anh ta biết mình không thể cưỡng ép, cho nên chỉ có thể căm tức đứng dậy.
Ban nãy anh ta chỉ lo cãi nhau với Mạnh Kình nên không chú ý đến Địch Tử Uyên đứng sau cô, lúc này anh ta mới muộn màng nhận ra.
“Hóa ra cô trút giận cho tên tiểu bạch kiểm này?”
“Chuyện đấy là chuyện riêng, không liên quan đến việc anh có xứng ngồi ở đây hay không.” Nói xong Mạnh Kình nghiêng đầu liếc nhìn người chơi nữ đối diện với anh ta: “Cô gái, khuyên cô một câu, đừng mong đợi đàn ông dẫn cô vượt ải, hiện tại anh ta chỉ h@m muốn vẻ đẹp của cô, điều này không có nghĩa trong game anh ta không đâm sau lưng cô, cho nên đừng nên tin những lời ma quỷ của anh ta.”
Phòng tuyến của chàng trai ngựa vằn hoàn toàn bị cô phá vỡ, phẫn nộ làm mờ lí trí của anh ta, anh ta vô thức muốn đánh cô, nhưng mau chóng bị Địch Tử Uyên chặn lại.
Mạnh Kình chậm rãi nói: “Không sao, cứ để anh ta đánh đi, hậu quả của hành vi bạo lực ở thành phố của Thần, mọi người đều biết rõ mà.”
Trong trò chơi cho phép mọi hành vi độc ác bẩn thỉu, nhưng ở trong thành phố của Thần, việc phá hỏng trật tự và ẩu đả bạo lực đều bị cấm tuyệt đối.
Người chơi vi phạm quy định, nhẹ thì bị trừ điểm thành 0, tịch thu thẻ bài, nặng thì bị xóa tên khỏi hệ thống.
Không ai có thể gánh vác nổi những hậu quả như vậy.
“......”
Chàng trai ngựa vằn không chiếm được ưu thế ở bất cứ mặt nào nên hậm hực buông tay xuống, thấp giọng chửi bới vài câu rồi quay lại giải thích với người chơi nữ kia, ai ngờ người nọ trực tiếp cầm túi xách bỏ đi, không hề ngoành đầu lại.
Anh ta vội đuổi theo, nhưng bị nhân viên phục vụ bắt lại yêu cầu trả tiền, anh tức đến mức muốn nhảy dựng lên.
Đáng tiếc không ai quan tâm đ ến anh ta.

Bàn này nhanh chóng được phục vụ dọn sạch, Mạnh Kình ngồi xuống, sau đó bình tĩnh ra hiệu bảo Địch Tử Uyên ngồi.
“Muốn uống gì thì order đi, tôi mời.”
Địch Tử Uyên thụ sủng nhược kinh: “Vậy có được không? Cà phê ở đây đắt lắm.”
“Đối với anh nó rất đắt, nhưng đối với tôi, cũng tàm tạm thôi.”
“...... À à.”
Xin lỗi, anh không nên dùng thực lực tài chính của mình để so với người ta, dù sao cô uống cà phê ở đây cũng chẳng khác gì anh mua một chai nước suối.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng bứt rứt của anh, Mạnh Kình cảm thấy thích thú.
“Theo góc nhìn của anh, tôi để anh chờ nhiều ngày như thế một cách vô ích, mời anh một bữa đắt tiền chẳng phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?”
“Sao có thể thế được? Em vốn không ước hẹn thời gian với tôi mà.” Địch Tử Uyên nói mà không hề nghĩ ngợi: “Em chỉ nói nếu có cơ hội tình cờ gặp gỡ, là tôi bằng lòng chờ đợi, bây giờ gặp được em là do tôi may mắn, nếu tôi oán trách em, chẳng phải tôi là người không biết điều hay sao?”
Ưu điểm lớn nhất của người đàn ông này là biết mình biết người, tuy hơi ngốc nghếch nhưng lại rất thấu đáo.
Đương nhiên Mạnh Kình khá hài lòng với câu trả lời của anh, cô hơi gật đầu.
“Ừm, anh chọn món đi.”
“Vậy…… tôi muốn một tách cà phê núi tuyết, không đường.”
“Được.”
Địch Tử Uyên dò hỏi: “Tôi có thể gọi thêm một miếng bánh ngọt không? Món bánh dừa ngàn lớp này thoạt nhìn ngon lắm.”
“Cũng khá ngon, chốt đi.”
“Còn bánh quy hương vani này……”
“Chốt.”
Địch Tử Uyên cực kỳ cảm động, anh thực sự rất dễ bị lay động, đặc biệt là khi đối mặt với cô.
Anh chân thành nói: “Kình Kình, em đối với tôi tốt như vậy, tôi nên báo đáp em thế nào đây? Hay là tôi với em tổ đội vào game, tôi làm trâu làm ngựa cho em nhé?”
Mạnh Kình nâng mắt nhìn anh: “Tôi có lòng tốt mời anh, vậy mà anh lại muốn làm khó tôi?”
“?”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch bản của tổng tài bá đạo, có thể nói Kình Kình đã hiểu hết rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.