Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 50: Chương 50





Lộc Bảo nghe sư phụ nói thế thì trả lời Phương Xuyên Bách: “Anh Cả, sư phụ nói không cần đổi đâu, hơn năm trăm năm nữa cũng không đứt.”Phương Xuyên Bách xấu hổ sờ mũi.Lúc này, cha Phương mở quyển trục ra.
Quyển trục làm bằng gỗ, chữ trên đó được khắc tỉ mỉ, nhìn độ nhẵn bóng có thể thấy được nó đã qua tay không ít người.Đỗ Hành nhìn chữ viết trong quyển trục, vừa nhìn đã nhận ra đây là nét chữ của con trai chủ nhân.

Ông lớn lên cùng bọn họ từ nhỏ, sau đó hai người lại tự lập gia đình cho mình, còn ông vẫn luôn ở lại bên cạnh chủ nhân.
Vốn chủ nhân cũng bảo ông ra ngoài lập nghiệp đi, nhưng ông cảm thấy phiền phức nên cứ ở bên chủ nhân, vừa có ăn có uống lại nhàn nhã, tốt biết mấy!Cha Phương đặt quyển trục xuống trước mặt Lộc Bảo và sư phụ bé: “Tiền bối, tôi muốn thỉnh giáo ngài một chút.
Đây là các bước thi châm của châm pháp Quỷ thủ, chúng tôi đều dựa theo mà làm vô cùng cẩn thận nhưng vì sao bao nhiêu năm qua không thể thành công?”Đã nhiều năm trôi qua, tuy Đỗ Hành du ngoạn khắp nơi nhưng vẫn chú ý đến nhà họ Phương và nhà họ Trần, cũng biết vì sao họ lại không thành công.
Nhà họ Phương vẫn luôn nghiên cứu, còn nhà họ Trần đã khoá sách từ lâu.Dù Đỗ Hành biết nguyên nhân nhưng lại không quan tâm mấy, cũng đâu có ai nhìn thấy ông, ông xen vào việc của người khác làm gì?Nếu tiền bối nhà họ Phương biết được suy nghĩ của Đỗ Hành chắc có lẽ tức tới nỗi đội mồ sống dậy.

Đỗ Hành mà nhắc nhở vài lời chắc đã không đến nỗi thiệt hại nhiều người có thiên phú trong tộc đến vậy.Vì Lộc Bảo, bây giờ Đỗ Hành không còn kiêu ngạo thế nữa.
Giờ đây ông chỉ muốn dạy hết mọi thứ mình đã học cả đời cho bé.Đỗ Hành còn chưa thèm nhìn quyển trục cái nào nhưng Lộc Bảo lại đọc vô cùng nghiêm túc.Cái này không khác mấy với lời sư phụ đã dạy, nhưng mà sư phụ bé dạy đơn giản dễ hiểu hơn, còn cái này nhiều thứ rườm rà quá.Cha con nhà họ Phương cũng không phát ra tiếng động quấy rầy Lộc Bảo đọc.Đỗ Hành thấy bé đọc xong: “Nhóc con, con nghĩ sao?”“Sư phụ dạy đơn giản hơn, cái này dài dòng quá! Sư phụ giỏi thật, không hổ là sư phụ của Lộc Bảo!”Đỗ Hành: Đây là đang khen mình hả? Sao nghe không đúng lắm!“Quyển trục này là thật, mọi người không thể thi châm là vì học châm pháp cần phải luyện kiến thức cơ bản.
Đến nền tảng mọi người còn chưa tốt thì làm sao thành công được!”Cũng giống như sửa nhà vậy, phải làm móng thật chắc thì mới nâng đỡ được nhà!Lúc này ba cha con mới bừng tỉnh.Sau khi Lộc Bảo lặp lại cũng tò mò hỏi Đỗ Hành: “Sư phụ, kiến thức cơ bản là gì thế? Lộc Bảo đã học xong châm pháp này rồi nhưng mà con đâu có kiến thức cơ bản gì đâu.

Có phải con không thể thi châm cho mẹ không?”Bé càng nói càng lo, nhóm ba người cũng thấy lạ, chẳng phải bé đã học xong rồi à? Sao bé lại nói như mình còn chưa học kiến thức cơ bản vậy?Đỗ Hành cũng cạn lời, tức giận mắng: “Nhóc con ngốc, sao con lại không có được.
Vậy thì mỗi ngày con luyện cái gì thế? Con còn dạy cho anh Sáu của con nữa mà?”“Thầy nói thứ con dạy cho anh Sáu là kiến thức cơ bản đó hả? Làm Lộc Bảo sợ quá trời, Lộc Bảo còn nghĩ mình không có chứ!” Bé vừa nói vừa dùng bàn tay nhỏ bé vỗ ngực trấn an bản thân.Phương Quân Thiên cũng sợ cứng người, thứ anh luyện hai ngày nay chính là kiến thức cơ bản, sau này có thể học được châm pháp!“Cha, anh Cả, sau này con có thể học châm pháp Quỷ thủ rồi!” Phương Quân Thiên mừng như điên!Cha Phương và Phương Xuyên Bách cũng vô cùng kích động, bọn họ như nhìn thấy được cảnh tượng châm pháp Quỷ thủ phát sáng trong tay mình.Phương Quân Thiên vốn cực kỳ có thiên phú trong lĩnh vực y học cổ truyền, học được châm pháp Quỷ thủ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.Lộc Bảo đứng dậy ôm cổ Đỗ Hành làm nũng nói: “Sư phụ, có phải Lộc Bảo là đồ đệ đáng yêu, xinh đẹp nhất của thầy không?”“Đúng vậy!” Đỗ Hành biết bé có việc muốn nhờ vả, không vạch trần mà còn phối hợp trả lời bé..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.