Loạn Thế Giang Hồ

Chương 60: Chật vật rồi chết




Trong địa đạo tối như mực đưa tay không thấy được năm ngón chỉ có tiếng xột xoạt tiếng đào đất cùng tiếng Thệ Thủy Niên Hoa thỉnh thoảng phiền não thúc giục vọng lên phá lệ sự vang dội này.
“Mấy người đào mau lên! Động tác chậm quá, đợi đến khi toàn quân bị diệt cũng không biết chuyện gì xảy ra!”
“Nhanh lên một chút, không phải là đào một cái địa đạo thôi sao sao lại lâu như vậy? Thật là một lũ ngu ngốc!”
“Này? Làm sao dừng lại rồi? Nhanh lên một chút! Chớ có biếng nhác!”
“…”
Bị Thệ Thủy Niên Hoa chỉ huy bang chúng Thệ Thủy thật sự không ngừng kêu khổ. Đào một buổi sáng bọn họ miệng lưỡi khô héo, mệt mỏi toàn thân đau nhức, y phục đã sớm bị ướt đẫm mồ hôi. Om sòm thế làm cho người ta cảm thấy phiền chán nhưng bởi vì tình thế cấp thiết cho nên cũng không có người nào dám phản bác một câu.
Nói về, Thệ Thủy Niên Hoa người này thật đúng là kẻ ngu ngốc, người trong bang có kỹ năng đào không gọi, đi phái những người cao thủ đứng đầu gọi đi đào đất!
Bọn bang chúng này mặc dù cả đám đều cao thủ kiếm hệ tinh thông, đao hệ tinh thông nhưng bọn hắn không phải là kẻ yinh thông đào đất! Thệ Thủy Niên Hoa hiển nhiên không biết đào đất cũng là một loại kỹ năng …. nhưng hắn vẫn không hiểu còn một bộ “Trừ ta không ai hiểu”, sau đó rất ngạo mạn mà đem nhóm cao thủ trong bang này cũng triệu tập lại… Cho nên, hắn khư khư cố chấp đem đào đất cho cao thủ, còn cho người cấp thấp đẩy ra chiến trường có thể không chậm sao? Hắn không biết chiến thuật như vậy là mầm mống của thất bại hay sao…

Vừa đào hồi lâu, hầm ngầm vẫn là đen một mảnh. Thệ Thủy Niên Hoa cảm xúc càng ngày càng phiền não, đang khi hắn không chịu nổi đang muốn chửi mắng đám bang chúng kia tay ngừng lại thì một người cao hứng phấn chấn từ phía trước truyền đến
“Phó bang chủ! Nhìn thấy ánh sáng!”
Thệ Thủy Niên Hoa cả kinh cũng không có kịp phản ứng:
“Cái gì?”
“Ta thấy ánh sáng! Hầm ngầm… Hầm ngầm đào xong…”
Lời còn chưa dứt Thệ Thủy Niên Hoa đã chẳng phân biệt thực hư mà mọi người nghe thấy xong hai mắt sáng lên dường như vọt tới trước. Cho nên một khắc kia trong địa đạo tràn ngập tiếng mắng ai oán.
“Ai u, người nào đem ta đẩy thế?”
“Cái tên hỗn đản nào d ẫm đầu của ta?”
“Á! Người thần kinh à, sao không bước đi ? “

Thệ Thủy Niên Hoa giống như không có nghe thấy tiếng kêu rên bất chấp tất cả túm lên trước lấy cái xẻng của người đào đầu tiên xúc mạnh đâm ra chỗ có ánh sáng
Rầm!
Bị đào bùn đất thoáng cái tản ra, lộ ra một cái lỗ lên lớn
Thệ Thủy Niên Hoa vui mừng quá đỗi không chút suy nghĩ cứ như vậy ngoi đầu ra ngoài!
Nhưng là…
Không đợi hắn thấy rõ ngoài cảnh vật, đầu đã bị cái vật cứng gì hung hăng đập một cái! Ngay sau đó đỉnh đầu vang lên một giọng nữ mang theo nghi vấn ôn nhu:
“A? Lạc Anh tỷ tỷ… Làm sao em cảm thấy được dưới chân có một đồ gì mềm mại?” Chủ nhân của thanh âm sửng sốt một chút tiếp theo phát ra một tiếng thét chói tai
“Trời ơi! Đầu người!”
Thệ Thủy Niên Hoa chỉ cảm thấy đầu bị cùng một vật hung hăng đập nhiều làm một trận đầu váng mắt hoa! Không đợi hắn biết rõ chuyện gì xảy ra hắn tựu rõ ràng phát hiện thanh máu đã hết trong lòng ngạc nhiên mắng một tiếng “KAO”, hắn cũng đã bị tử vong truyền tống đến ngoài chiến trường!
Đây là chuyện gì xảy ra?
Trước đó không lâu…
Mộ Khinh Hàn đi theo lời chỉ dẫn của 1 thành viên bang Lưu Nguyệt Tinh Tiễn thuận lợi đi tới nơi mà nghe nói là Thệ Thủy Niên Hoa đang đào, đang suy tư nên như thế nào tìm kiếm được chính xác chỗ Thệ Thủy Niên Hoa đâò lại nghe thấy phía sau truyện tới một giọng nữ vui mừng:
“Lạc Anh tỷ tỷ, thật trùng hợp! Tỷ tại sao lại ở chỗ này…”
Mộ Khinh Hàn quay đầu nhìn lại, thân ảnh màu xanh biếc đập vào mi mắt. Một thiếu nữ đứng cách nàng không xa trong tay của nàng cầm một bích tiêu trong suốt, trong mắt tràn đầy vui mừng khi gặp lại bạn tốt sau bao ngày xa cách gặp lại.
“Á? Vân Ảnh? Em cũng ở nơi đây?” Mộ Khinh Hàn có chút kinh ngạc.
“Dạ…” Vân Ảnh Tiêu Sanh gật đầu lộ ra vẻ có chút ảo não,
“2 anh em tên kia đem hồi thành phù của em dùng, em cứ vậy đi… Không không không ..là chính mình đi thật lâu rốt cục trở lại gần trong thành. Không nghĩ tới vừa mới đến cửa hàng mua hồi thành phù nghe thấy tin tức thành chiến sau đó thành ra trong thành…”
“Thì ra là như vậy.”
Vân Ảnh Tiêu Sanh lại hỏi: “Kia… Lạc Anh tỷ tỷ còn tỷ?
Mộ Khinh Hàn ánh mắt ở chung quanh thành tường quét nhìn, nghe Vân Ảnh Tiêu Sanh hỏi như vậy thuận miệng đáp:
“Chị á? Đang nghe nói Thệ Thủy Niên Hoa mang theo một nhóm người đi đào hào cho nên chị đang chờ đám này đi ra ngoài…”
“Nga, ra là như vậy.” Vân Ảnh Tiêu Sanh nghe vậy hai mắt tỏa sáng, có chút mong đợi hỏi
“Có cần em hỗ trợ hay không?”
Nhiều người thêm một phần lực lượng như vậy đối phó với đám Thệ Thủy Niên Hoa kia cũng dễ dàng một chút, Mộ Khinh Hàn dĩ nhiên sẽ không từ chối, cho nên rất sảng khoái đáp ứng:
“Tốt.”
“Dạ, nhưng em đây là như thế nào làm…” Lời còn chưa dứt Vân Ảnh Tiêu Sanh đột nhiên cảm thấy dưới chân thật giống như có cái gì mềm mại động đẩy chân của nàng làm cho nàng thấy cảm giác vô cùng không thoải mái.
“Á? Lạc Anh tỷ tỷ… Làm sao em cảm thấy dưới chân có đồ gì mềm mại?” Nàng cau mày nghi ngờ nói, vừa cúi đầu hướng dưới chân nhìn lại, đang tiếp xúc đến đồ trên mặt đất kia gương mặt thất sắc hét ầm lên
“Á!!! Đầu người!”
Kinh hoảng quá nên Vân Ảnh Sanh Tiêu cũng chẳng quan tâm gì cứ hướng về phía đầu đột nhiên từ trên mặt đất nhô ra mãnh liệt đạp! ! !
Sau khi nàng đập mạnh mười mấy lần chân sau dưới chân của nàng đột nhiên toát ra một bạch quang của tử vong, đầu người kia biến mất…
Chuyện gì xảy ra? Tử vong?
Vân Ảnh Tiêu Sanh sửng sốt từ từ trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, hậu tri hậu giác tự nhủ:
“Cái gì chứ? Em mới vừa thật giống như giết chết một người?” Định thần nhìn lại rõ ràng phát hiện dưới chân của mình mép có một cái lỗ thủng to!
“Lạc Anh tỷ tỷ, mau nhìn!” Vân Ảnh Tiêu Sanh chỉ vào chỗ kia thét chói tai nhảy ra.
Mộ Khinh Hàn trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhanh chóng đi lên trước, ánh mắt ngắm xuống dưới nhất thời vừa mừng vừa sợ:
“Thì ra là bọn mấy tên ọc đào đất ở chỗ này.”
Lại nói đến đám người đang mồ hôi đầm đìa trong hào kia là bị Thệ Thủy Niên Hoa giẫm phải chân bị hắn hung hăng đẩy ngã ở một bên, không đợi bọn họ biết rõ chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy trong hào đột nhiên sáng lên một đạo sáng ngời dị thường bạch quang của người tử vong, làm bọn họ nhất thời mắt mở không ra!
Mấy tên bang chúng Thệ Thủy thất kinh chờ trước mắt bạch quang biến mất không thấy gì nữa bọn họ mới rõ ràng phát hiệnđã có 1 cô gái ở trên cửa hào đang cười đến ngọt như Đường Quả.
“Ngươi…Ngươi các ngươi…” Bọn cao thủ này đào lâu như vậy đã sớm hữu khí vô lực nhìn thấy Mộ Khinh Hàn một khắc kia,thế nhưng đã quên chuyện chạy trốn, sắc mặt trắng bệch!
Mộ Khinh Hàn hướng về người phía trong hào vẫy vẫy tay, vẻ mặt vô hại cười:
“Này, đào đất tư vị rất thoải mái nhỉ? “
“Không xong! Mọi người chạy mau!”
Trong hào không biết là người nào la một tiếng,người ở bên trong mới chợt tỉnh ngộ lại thất kinh hướng cửa ra vào đằng kia chạy trốn đi!
Bọn bang chúng Thệ Thủy này quay đầu bỏ chạy, Mộ Khinh Hàn bất ngờ. Nàng vốn là cho là bọn họ từ trong đó nhảy ra cùng nàng vật lộn một phe, không nghĩ tới…
“Bọn tiểu quỷ nhát gan! Lại trốn!” Mộ Khinh Hàn tức giận tới mức dậm chân, bất đắc dĩ cửa kia thật quá nhỏ nàng không cách nào trui mà đuổi theo.
Đang khi nàng vừa vội không có thời điểm nhẫn nại một tiếng tiêu du dương truyền vào trong tai của nàng.
Mềm như nước chảy mây trôi tiếng tiêu tựa như nhẹ nhàng du dương lắng đọng rất dễ nghe làm cho Mộ Khinh Hàn trong nháy mắt có loại cảm giác tựa như lâm vào thế ngoại đào viên
Tiếng tiêu này…
Nàng men theo tiếng tiêu nhìn lại mới phát hiện người thổi tiêu dĩ nhiên là Vân Ảnh Tiêu Sanh! Nhìn nhìn lại đám người kia mọi người ngưng chạy trốn đứng tại chỗ lộ một bộ dáng đầu váng mắt hoa.
Kĩ năng gây choáng váng!
Mộ Khinh Hàn sửng sốt đợi nàng nhớ được tiêu trong tay Vân Ảnh Tiêu Sanh thêm vào hiệu quả choáng váng trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng.
“Vân Ảnh, tiêucủa em thật là lợi hại!” Nàng tự đáy lòng cảm thán nói.
“Ha ha, không tính thế, là làm phiền Lạc Anh tỷ tỷ lần đó đưa ta.” Vân Ảnh Tiêu Sanh dừng lại thổi tiêu, bởi vì bị người khác khích lệ mặt khẽ đỏ lên. Đột nhiên nàng giống như là nhớ ra cái gì đó, vừa vội vàng nói:
“Đúng rồi, thời gian kéo dài chỉ có một chút như vậy mà hiệu quả định thân cũng rất dài, Lạc Anh tỷ tỷ nhớ căn chuẩn thời gian!”
“OK!” Mộ Khinh Hàn gật đầu, không chần chừ mở túi đựng thú cưng, kéo tiểu hồ ly ra ngoài, quơ quơ đem nó lay tỉnh.
“Sao thế này? Hu hu đùi gà của tôi…” tiểu hồ ly mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng, tiểu móng vuốt xoa mắt buồn ngủ mông lung còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ. Nó bất mãn lắc lắc đầu nghiêng một cái, vừa muốn ngủ thiếp đi.
Mộ Khinh Hàn bất đắc dĩ chỉ đành phải dùng sức lắc lắc nó:
“Tỉnh đi, tiểu Thần! Nhanh lên một chút phóng hỏa đem trong mấy người kia đốt nào!”
“Sao?” Tiểu hồ ly giơ lên mí mắt còn năng trịu mơ hồ “Nha” một tiếng, kéo cái đuôi lông mềm như nhung từ từ đi tới trước cửa hào sau đó cứ như vậy mơ mơ màng màng hướng trong đó phun ra một ngụm tam vị chân hỏa!
Ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt đem hào nhỏ hẹp lan rộng, cả hào thành 1 biển lửa! Nghe bên trong không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết Mộ Khinh Hàn hài lòng vỗ vỗ tiểu hồ ly:
“Tiểu Thần… làm rất khá!”
“Dạ… Vậy con có thể tiếp tục ngủ chưa?” Tiểu hồ ly ngáp 1 cái, buồn ngủ hỏi, cái đuôi ở phía sau không ngừng lay động.
“Có thể, đi ngủ đi.” Mộ Khinh Hàn vừa dứt lời,tiểu hồ ly cũng đã một cái lắc mình bò lại vào trong làm cho nàng lại là một trận im lặng.
Thệ Thủy Niên Hoa đã chết vậy chắc đây là những tinh anh! Tướng lĩnh đã mất lưu lại một bầy người ô hợp không có người lãnh đạo như vậy tấn công coi như xong đi, còn có cái ý nghĩa gì chứ?
Cho nên với thành chiến mà nói một khi công thành tướng lĩnh tử vong ý nghĩa là công thành thất bại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.