Loạn Hoa

Chương 5:




Đại khái bởi vì Nguyên Chí Dân biểu hiện quá xuất sắc, dù Hồ Văn Mặc hay Giang Yến Thu cũng rất hài lòng với anh. Không bao lâu sau, anh nhanh chóng thăng chức lên vị trí phó giám đốc 《 Hỗ Thuyết 》tại chi nhánh Hàng Châu.
Sau đấy, chúng tôi dọn ra khỏi căn nhà nho nhỏ cũ rích kia, chuyển tới một biệt thự kiểu hoa viên độc lập kiểu Tây, khu nhà mới bỗng có thêm nhiều người hầu, nhiều tài xế và cả thợ làm vườn.
Dần dà, Nguyên Chí Dân không còn viết tiểu thuyết nữa. Anh luôn luôn bận rộn, thường đi công tác ở Thượng Hải, thường xuyên được Hồ Văn Mặc mời đi uống rượu, đánh bài, xã giao. Nên trời khuya khoắt anh mới trở về nhà.
Tôi cũng chả nhàn nhã như trước nữa. Từ buổi vũ hội hôm đó, ngay sáng hôm sau tôi lập tức nhận được bức thư xin lỗi và cả lời mời tham dự tiệc trà của phu nhân Kumamoto. Do vậy tôi liên tục đến nơi đám quân Nhật cư trú làm khách, chèo thuyền, ngắm cảnh, cắm hoa, thưởng thức thơ nhạc… Hàng Châu vẫn là một nơi với những màn mưa bụi phiêu phiêu và vô vàn toà nhà lầu cao chọc trời.
Đã thật lâu rồi, chúng tôi không nói chuyện, không ăn cơm cùng nhau, cũng chẳng tản bộ với nhau.
“Cứ tiếp tục như vậy là không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.” Người người chung quanh khuyên tôi nghỉ việc, dù sao thì bây giờ cuộc sống của tôi không cần phải suy nghĩ chi li những thứ vụn vặt. Tôi cảm nhận được khoảng cách giữa và anh ngày càng xa, nhưng tôi tin tưởng vào cái duyên số đời mình, tôi không muốn cưỡng cầu những thứ không thuộc về bản thân tôi.
Chúng tôi vẫn suốt ngày bận rộn như cũ. Trong lòng tôi hiểu rõ chính mình, vì thế tôi bắt đầu chờ anh trở về nhà mỗi ngày. Mà anh thì cả ngày vội vội vàng vàng, đôi khi xuyên đêm không về….
Đồng hồ điểm qua 12 giờ, tôi nằm trên giường thao thức mãi không thôi. Nghe thấy tiếng cửa mở ở dưới lầu, còn loáng thoáng tiếng của tài xế Tiểu Phổ:
“Tiên sinh, ngài cẩn thân một chút…”
Tôi vồn vã chạy đi mở cửa, liền nhìn thấy Nguyên Chí Dân say đến mức quên trời quên đất đang bước lên bậc thang từng bước một. Mấy ngày nay, tài xế Tiểu Phổ gặp anh nhiều hơn cả tôi.
Tôi không kịp nghĩ gì, rảo bước tiến lên đỡ lấy anh.
Anh mặc bộ âu phục màu trắng được cắt may khá vừa vặn, chúng hẳn rất đắt tiền, ngắm sườn mặt của anh, anh vẫn đẹp trai như vậy. Nhưng anh lại có thêm ít điểm khác lạ, mái tóc chải tỉ mỉ bằng dầu hoa quế gọn gàng sạch đẹp, tuy rằng vài sợi rũ xuống trán vì anh say rượu, trên người anh nồng nặc hương thuốc lá, tôi nhớ trước đây anh chưa hút thuốc lần nào hết.
Tôi dùng toàn lộ sức lực của bản thân để đặt anh xuống cái ghế sô pha giữa đại sảnh, đuổi Tiểu Phổ đi, tôi thở hổn hển, xem ra hôm nay cũng là một đêm vô ích. Sao có thể nói chuyện phiếm cùng người say cơ chứ?”
“Chí Dân, khi nào anh rảnh chúng ta đi Cô Sơn thả diều nhé?” Tôi khảy khảy vầng trán của anh, dưới ánh đen mờ nhạt, tôi bị bóng đêm mê hoặc.
Anh rên rỉ một tiếng, tránh thoát khỏi ngón tay tôi, xoay người úp mặt vào ghế sô pha.
Tôi thở dài, ngồi ngâm giữa thảm lặng lẽ ngắm hình bóng của anh.
Đêm lạnh như nước, mà anh, vẫn ngủ say.
Sáng sớm tinh mơ, Nguyên Chí Dân lập tức đi công tác ở Thượng Hải, còn tôi, lại bỏ lỡ cơ hội tâm sự với anh.
Chúng tôi gặp nhau ít hơn, thậm chí anh chẳng thèm về nhà. Biết bao chuyện của chồng tôi lại là người khác báo tôi biết: Bây giờ Nguyên Chí Dân ở Thượng Hải, Nguyên Chí Dân và Hồ quân trưởng đánh bài, hôm nay Nguyên Chí Dân ăn cơm cùng Phó tướng Tùng Nguyên… Phần lớn trong đó chính là Giang Yến Thu.
Rốt cuộc tôi nhận ra, anh cố ý xa cách tôi, tôi vô cùng mông lung, chẳng lẽ do ngày đó ư?
Tôi bắt đầu từ chối mọi cuộc chơi, viết đơn nghỉ việc. Cả ngày ngồi lì ở phòng khách đợi anh trở về, tôi suy ngẫm lại hàng ngàn hàng tỷ thứ, căn nhà áp mái ọt ẹt, khuôn mặt tràn nhập ý cười khi nghe tiếng ấy, tôi ngày càng chán ghét ngôi nhà rộng lớn trống trải này, tôi chán ghét bản thân tôi cô độc, chán ghét cảnh bình minh hoàng hôn dài vô tận.
Anh đã rất lâu, rất lâu không về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.