Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 30: Ngày giáng sinh bão tố




Edit: Wis | Beta: Yue
Cùng lúc đó, tại thiên hà Azur.
"Con làm cái trò gì thế hả?"
"Con đã đổ hết vốn lưu động cho một vai phụ, giờ lại muốn dốc cả tài nguyên của gia đình ra để chơi? Greed, ba không mong con phải giống như các anh của con, nhưng cũng đừng có thích thì vứt sạch mặt mũi nhà Grimm xuống đất mà giày xéo!"
Greed cầm vòng tay trí não rồi im lặng nghe dạy dỗ, cậu ta không ngạc nhiên khi thư phụ biết vụ sao kê ngân hàng của cậu ta.
Bất cứ gia tộc nào có hoạt động giao dịch vượt quá 10 triệu trong một ngày cũng phải xem đó là một việc đáng cảnh giác.
Đặc biệt là khi phát hiện ra nguồn tiền chi không hợp lý, đương nhiên chủ nhà Grimm sẽ tức giận.
50 triệu không phải số tiền lớn với một một nhân vật có máu mặt như chủ nhà Grimm, nhưng nếu 50 triệu bị ném qua cửa sổ mà chẳng mua được gì giá trị, ông vẫn phải trợn mắt quở trách cách làm và suy nghĩ của cậu con út.
"Bên công ty có nói với ba rằng con còn muốn ký hợp đồng xuất bản sách giấy à?" Chủ nhà Grimm nghe lời giải thích của trợ lý, hiểu ra bản chất của sự việc xong bèn cười khan.
"Hàng năm! Hàng năm! Năm nào cũng có hơn 100 chuyên gia tình cảm từ các hành tinh cấp cao xuất bản sách kỹ năng hẹn hò dựa trên các bộ phim tình cảm trùng đực, cái thị trường này vừa bão hòa vừa rẻ rúng!"
"Vậy mà con lại đầu tư toàn bộ vốn lưu động của mình vào một ngành công nghiệp sắp lụi tàn! Hành tinh cấp thấp chẳng cần sách kỹ năng, hành tinh cấp trung có trùng đực cấp C, sách kỹ năng hẹn hò cùng lắm cũng chỉ là một cuốn sách cần thiết trước kỳ thi thôi. Mà đến khi thực hành thực tế, ai mà cần tới mấy cái giả thuyết hư cấu về một ngài cấp F trong phim lãng mạn chứ?"
"Con còn là con nít 3 tuổi à? Còn tin rằng mấy trùng đực cấp F đóng phim cũng giống như trùng đực cấp cao trên Mắt Mèo?! Streamer mà con đầu tư vào thậm chí còn chẳng phải một ngài trùng đực! Trời ơi là trời! Greed! Con khiến ba thất vọng quá!"
Chủ nhà Grimm nổi giận đùng đùng bên kia vòng tay trí não, nhưng cậu con út vẫn im lặng không lên tiếng. Ông quát mắng: "Con có muốn nói gì với ba không hả!"
"Lần đầu tư này, con không ghi tên dòng họ nhà mình đâu." Greed bình tĩnh đáp lại.
Chủ nhà Grimm: "Nên con vẫn muốn thực hiện khoản đầu tư kiểu gì cũng thất bại này à?"
Greed nở nụ cười mỉm vui vẻ như thường lệ, nói với thư phụ của mình: "Dù sao thì con đâu phải mấy anh, lần này chỉ thử thăm dò sâu cạn thôi, nên đừng mất công lo cho con làm gì!"
Đầu bên kia trí não, chủ nhà Grimm không lên tiếng hồi lâu, khi mở miệng lần nữa, thái độ cũng đã lạnh hẳn: "Nếu con nhất quyết muốn làm thế."
"Cuối năm nay, nếu con không làm được cái gì ra hồn, ba sẽ cân nhắc việc cho con đến Mắt Mèo."
"Đi làm chân chạy vặt cho anh con đấy, Gwen." Chủ nhà Grimm gọi tên ở nhà của con trai út mà giọng lạnh như tiền.
Anh hai của Greed là trùng đực, từ khi sinh ra đã lên Mắt Mèo, mỗi năm về nhà hai lần nên chẳng có tình cảm mặn nồng gì với anh em trong nhà, nhưng tính tình cũng không đến nỗi tệ.
Nếu Greed bị đưa lên đó để theo hầu, cơ bản là cậu ta sẽ phải giã từ cuộc sống cậu ấm để trở thành chân sai vặt cho một quý tộc. Nếu xui thì suốt cả quãng đời còn lại phải làm một quan chức ghi chép hoặc quan nghi lễ.
Nếu may tí thì vài năm sau, gia đình sẽ làm đơn xin đón cậu ta về, coi như là đi khổ tu một chuyến.
Các ngài trùng đực ở Mắt Mèo không hề có quan hệ gì với mấy tôi tớ, quan ghi chép và quan lễ nghi. Trừng phạt này là một kiểu biến tướng việc bị đày và mài giũa tính cách với Greed.
Chủ nhà Grimm nói xong thì cúp máy.
Greed ngồi xuống, cơ bắp cả người căng ra. Cậu ta im lặng nhìn xuống sàn nhà trước mặt cho đến khi mắt đau nhức nhối.
Cậu ta điều chỉnh lại cảm xúc, quay lại kênh phòng livestream, đúng lúc thấy @Fate viết tiếp:
[...
Đêm đó Fate đã nói gì nhỉ? À (cười).
Thực ra tôi nghe xong cũng không hiểu, nhiệt độ cao khiến suy nghĩ của Fate loạn cả lên. Cậu ấy nói lung ta lung tung, có cả tiếng lóng xen lẫn thành ngữ tục ngữ, còn xen cả mấy câu chửi thề.

Song tôi có thể cảm nhận được cậu ấy đang đấu tranh, mong mỏi dựa vào ý chí và lòng dũng cảm của mình để đánh bại khó khăn đang ập tới trước mặt mình lần nữa.
Nhưng lòng dũng cảm chỉ là một điểm tựa nhỏ trên thế giới, không thể đả động tới cơn nóng sin/h lý, cũng chẳng thể bác bỏ những quy định nghiêm ngặt của Ottowen, bởi có quá nhiều thứ không thể phá hủy được. Thế nhưng, trái tim tôi lại run lên vì điều này.
Nếu tôi kề bên cậu ấy, nắm tay cậu ấy, vậy cậu ấy sẽ giành được thắng lợi vang dội trước cuộc chiến vốn định sẽ thua này.
...
]
Khi nói đến việc hợp tác, ban đầu Greed chỉ coi đó là trò đùa nho nhỏ để thử nghiệm thôi, vì rủi ro quá cao mà cũng quá bất ổn.
Nếu muốn in thành sách giấy thật rồi lấy số lượng đè chất lượng, gửi ấn phẩm gửi đến mười quân đoàn lớn thì bết bát lắm cũng phải tốn một triệu.
Nếu lợi nhuận không đủ bù vốn thì chắc chắn còn thảm hơn bệnh thiếu máu nữa, nhưng sau khi nói chuyện với Fate, Greed thấy mình như đang ngồi trong một chuyến tàu lượn siêu tốc xông xồng xộc về phía trước.
Sự phản đối, khinh rẻ và thờ ơ của thư phụ khơi dậy cơn nóng giận trong lòng Greed, thậm chí còn khiến cậu ta để bụng.
Nên cậu ta phải làm, nhất quyết phải làm cho bằng được, mà còn phải làm sao cho thật huy hoàng, rạng danh sử sách!
Greed đăm đăm nhìn dòng chữ ấy như bị hút mất hồn.
"Nếu tôi kề bên cậu ấy, nắm tay cậu ấy, vậy cậu ấy sẽ giành được thắng lợi vang dội trước cuộc chiến vốn định sẽ thua này."
Dòng chữ này suýt nữa làm Greed run lên, cậu ta nghĩ tới lời của Fate.
Câu chữ có sức mạnh đấy, Gwen.
Cậu ta có thể khổ tới mức nào chứ? Lên Mắt Mèo thì lên Mắt Mèo, dù gì thì cậu ta cũng đi hầu anh ruột mình thôi.
Greed hít sâu, bắt đầu xem qua danh bạ mạng xã hội của mình. Thư phụ không cho cậu ta số bản quyền thì kệ thư phụ, đâu phải cậu ta không quen mấy trùng làm trong cơ quan chính phủ chứ!
Cứ chờ đi Fate, chờ anh viết xong rồi thì tôi cũng chuẩn bị xong mọi thứ!
[...
Ngày hôm sau, trùng bảo vệ tôi giám thị cậu ấy.
Bọn họ rất khắt khe với những việc có thể làm bại lộ thân phận của tôi.
Bọn họ theo dõi Fate cả ngày, chỉ cần cậu ấy dám ho he tí nào thì bọn họ sẽ nhảy ra bắt cậu ấy ngay giữa đám đông.
Song, không có gì xảy ra cả.
Trời ạ, bạn không thể tin được đâu.
Trên đường đến lớp cậu ấy cứ mất hồn mất vía, mà sau khi vào phòng thực chiến thì sự chú ý của cậu ấy bị người tình cơ giáp của cậu ấy bắt lấy ngay, giúp cậu ấy tập trung vào thực chiến.
Cũng vì tối hôm qua cậu ấy bị đánh dấu tạm thời nên nội tiết tố của cậu ấy rất ổn định, trong buổi học hôm nay thì trạng thái của cậu ấy rất tốt, chỉ mất 30 phút để đánh bại tận 6 nhóm đối thủ.
Rồi sau giờ học, tâm trí và linh hồn cậu ấy lại bay mất.
Theo lời của trùng bảo vệ, suốt quãng đường về cậu ấy đi một chốc rồi lại dừng, tự soạn ra mấy đoạn đối đáp tình huống dưới đình nghỉ mát vắng vẻ, khi thì nghiêm túc, khi thì cố gắng lý luận.
Mấy trùng bảo vệ nói không hiểu sao hôm nay hình như đầu óc của Fate Wynne không được bình thường, có thể do chơi thuốc nâng cao tinh thần quá liều.

Song, tôi biết tại sao.
Ha ha, nhưng tôi thích cái vẻ khù khờ đấy của cậu ấy.
...
Khi chúng tôi tạm biệt, cậu ấy ngơ ngác, loạng choạng lùi ra khỏi cửa, xong xoay người lại tông sầm vào đó luôn.
Tôi từng nói cái này chưa nhỉ? Cậu ấy khỏe lắm.
Cậu ấy ủi cửa phòng ký túc xá đến nỗi biến dạng.
Đêm đó chúng tôi đã chuyển sang ký túc xá khác.
Cậu ấy không biết bên cạnh tôi có trùng đi theo bảo vệ, không dám cách tôi quá xa, cũng không dám đến gần tôi, cậu ấy ước gì có thể trói bản thân dính cứng ngắc vào cột giường luôn.
...
Có rất nhiều điều vui để nói, chúng tôi đã sống một cuộc sống rất tốt đẹp suốt một thời gian dài.
Tốt đẹp đến nỗi tôi suýt thì quên mất mình là Saint mà trở thành Carol Sue thực sự.
...
Có một số việc tôi cuối cùng cũng phải giải quyết.
Sau khi tôi ở Ottowen được một năm, ngày hẹn đã cận kề, tôi phải quay về Mắt Mèo để giải quyết những việc cần thiết.
Khi ấy tôi cũng không nói cho Fate biết câu chuyện phức tạp đằng sau chuyện này, tôi chỉ nói rằng tôi phải về nhà để giải quyết một số việc quan trọng.
Thế nhưng Fate, chàng ngốc đáng yêu của tôi lại rất nhạy cảm và bốc đồng.
Cậu ấy im lặng một chốc, rồi hỏi thẳng tôi có quay lại không.
Tôi muốn trêu cậu ấy nhưng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi lại chẳng nỡ lòng.
Cậu ấy cố chấp nhìn tôi đăm đăm, đôi mắt cậu ấy sáng ngời, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt cậu ấy chầm chậm lướt qua mắt, sống mũi và môi của tôi.
Tôi cảm giác như lúc này tôi đã biến thành một cuốn sách trước mặt cậu ấy. Mà đúng thế thật, cậu ấy đang cố vẽ thật nhanh để khắc sâu dáng vẻ của tôi vào tâm trí cậu.
Chẳng mấy chốc, cậu ấy cười đùa cợt nhả nói với tôi rằng: Hai ta đã là trùng trưởng thành rồi, yên tâm! Cậu yên tâm!
Fate làm động tác kéo khóa miệng, sau đó hí hửng hỏi: Tối nay có muốn nhậu không?
Cậu ấy đang cười.
Một nụ cười xót xa làm tim tôi như thắt lại.
Chúng tôi lên chỗ cũ là sân thượng, ngồi trên chiếc áo khoác đồng phục, uống bia và ngắm trăng.
Lúc đó, không ai trong chúng tôi chủ động gợi chuyện.
Tôi ôm một bầu tâm sự trong lòng. Sau khi trở về Mắt Mèo có quá nhiều việc phải giải quyết, việc nào cũng là một ngọn núi mà tôi phải cố gắng leo lên và trả giá đắt mới có thể vượt qua.

Khi chúng tôi đã nốc cạn mười lon bia, Fate say khướt gợi chuyện.
Cậu ấy không nói điều gì khiến tôi khó chịu hay nẫu nề mà nói về sự chuyển động của các thiên thể, hành tinh, thủy triều của mặt trăng.
Mỗi hành tinh có một vòng quay riêng, hành tinh này quay quanh hành tinh khác, chúng sẽ xếp thành một đường thẳng tại một thời điểm nhất định, mà chúng cũng sẽ tách ra tại một thời điểm nào đó. Có một số hành tinh quay trong 24 giờ, số còn lại kéo dài tới tận 24 năm, thậm chí còn dài hơn nữa.
Fate hào hứng nói, chẳng biết sao cậu ấy lại trích một mớ từ sách giáo khoa. Chúng tôi vẫn thao thức mãi đến hừng đông, cậu ấy nói giữa chừng thì giọng cũng ngày càng trầm, càng nhỏ. Tôi tưởng cậu ấy đã ngủ rồi nhưng đến khi mặt trăng lặn về phía Tây, tia nắng nhàn nhạt dần ló dạng ở bên kia thế giới, cậu ấy mới khẽ nói với tôi một câu: Hẹn gặp lại, ánh trăng của tôi.
...]
[Có thể chia sẻ sách mà Fate Wynne đã đọc trong lúc còn đi học hay không? Tôi chỉ tò mò thôi!]
[Giờ tôi mới biết mình có thể trích tài liệu từ sách giáo khoa ở trường để tỏ tình. Tôi phục rồi, Fate Wynne cũng rất gì và này nọ đấy.]
Đoạn mới nhất này thậm chí còn đấm trường phái Carol một cái, phải gần mười phút sau mới có một bình luận mới của trường phái Carol vọt vào khu bình luận.
[Coi như cậu ta thức thời.]
[Tự hiểu lấy mình.]
[Xàm lìn quá! Trùng cấp trung này chắc đang thả con săn sắt để bắt con cá rô đây chứ đâu!]
Vì cách miêu tả cuộc chia ly khá lãng mạn, tiếng mắng chửi ở khu bình luận đã khúm núm hơn nhiều.
Có điều nhóm chủ lực combat của trường phái Carol đang ăn mừng vì một trùng làm quan cả họ được nhờ, đoạn truyện mới nhất đã ám chỉ áp lực thực tế mà Carol sắp phải đối mặt.
Phe đắm chìm có cơm thì ăn ngay, đâu có nghĩ nhiều như vậy.
Do bị mấy tài khoản nổi tiếng của trường phái Carol đuổi theo táp, nên họ cũng mặt dày mày dạn đáp trả bằng cái kết HE của câu chuyện, nhưng do áp lực hiện thực mù mờ trong đoạn truyện mới nhất mà đòn phản công của họ không hề gây đau ngứa gì cho trường phái Carol cả.
Nhưng không sao cả! Vì Streamer Fate sẽ ra tay!
@Fate:
[...
Sau đó chúng tôi đã không gặp nhau trong 2 năm.]
[Hả?]
[Từ từ??]
[Gì zợ!?]
Khu bình luận lập tức bị sốc trước bước ngoặt này.
[...
Trải nghiệm 2 năm ở Mắt Mèo chắc chắn còn kí.ch thích bấp bênh hơn 20 năm qua của tôi.
Tôi rất may vì trong số các thầy của tôi có những trùng yêu thương tôi thật lòng.
Tôi vững tâm, mạnh mẽ và kiên quyết hơn trước.
Tôi đã làm được rồi.
Dù thành công này đồng nghĩa với việc phải ký vào vô số thỏa thuận, nhưng tôi đã thành công.
...
Hai năm sau, Fate rời khởi cơ sở thứ 3 của Ottowen, chuyển tới cơ sở thứ hai với thành tích cơ giáp rất xuất sắc, mười quân đoàn đứng đầu cũng gửi lời mời cho cậu ấy.
Một trùng cái thuộc tầng lớp trung lưu, đạt thành tích nổi bật, từ xuất sắc đến đứng hàng top, cậu ấy trở thành sinh viên trường quân đội nổi tiếng nhất khóa đó.
Suốt 2 năm qua, theo báo cáo của trùng bảo vệ, Fate Wynne đã trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.

Dường như cậu ấy đã biến thành một trùng khác.
Trùng bảo vệ nói, cậu ấy trông hơi giống một trùng cấp cao.
Trầm lặng, giỏi né tránh nguy hiểm, bắt đầu học cách xem xét tình hình và ẩn nấp.
Tôi không sợ điều đó.
Tôi từng ôm cậu ấy cùng nhau chịu đựng tới bình minh, cậu ấy từ nóng hừng hực chuyển sang âm ấm trong lòng tôi, dù có hormone trợ giúp, cậu ấy cũng chẳng từ bỏ ý chí chiến đấu.
Tôi tin tưởng cậu ấy.
Tôi chớp lấy thời cơ, lợi dụng quyền lực của mình mà can thiệp vào cơ sở thứ hai của Ottowen lần nữa.
Tôi bảo họ rút mã số ID của Fate Wynne, sắp xếp cậu chàng vào một khu ký túc mới xây. Vì nơi đó mới bắt đầu xây dựng nên chưa hoàn thiện, chỉ mới sơn được một nửa số ký túc xá, điện nước đều được cung cấp ngay trong ngày.
Cả khu ký túc xá mới cách xa khu vực giảng dạy chính, sau khi xây dựng xong, gần đó sẽ mở một sân vận động lớn nhưng nó vẫn chỉ là kế hoạch. Ở đây rất yên tĩnh, cửa ký túc xá hé mở, tôi ngồi bên cửa sổ, kiên nhẫn lắng nghe tiếng bước chân dần xuất hiện.
Rồi nhịp bước nặng nề ấy càng lúc càng gần, hình như chủ nhân của nó rất tức giận, như thể bước nào cũng muốn giẫm nát gạch lát sàn.
Tôi kiên nhẫn đợi đến khi cánh cửa va vào tường phát ra một tiếng ầm rền vang.
Tong chốc lát, ngay cả tiếng thở bên kia cửa cũng ngưng bặt.
Tôi quay lại thì thấy Fate đứng đó, xách theo túi hành lý, miệng há hốc, vẻ tức giận vẫn còn đọng lại trên mặt trông rất đỗi hài hước.
Tôi thừa nhận, lúc đó tôi rất đắc ý, thậm chí còn nở nụ cười tình mà tôi thích làm nhất năm 16 tuổi, vờ ngạo mạn hất cằm về phía cậu ấy.
Sau đó, tôi chỉ vào lon bia trên bàn bèn nói: Cậu chậm quá đấy, lên sân thượng uống bia không?
...
Cậu ấy phát điên như lần đầu tiên hợp tác trong dự án AI, lần đầu tiên đạt được chiến thắng ấy.
Cậu ấy lao tới, ôm lấy tôi xoay mấy vòng, la to oang oang trông chẳng giống một sinh viên quân đội nổi tiếng chút nào. Nước mắt của cậu ấy vương đầy bộ đồng phục sinh viên của tôi, khi hôn tôi chút râu lún phún của cậu ấy làm tôi hơi ngứa.
Trùng cấp cao? Trùng bảo vệ đánh giá cậu ấy cao quá.
Fate không hỏi gì cả, tôi cũng không nói gì.
Mãi cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp, đến tận khi tôi cầu hôn cậu ấy, cậu ấy mới lại há hốc mồm, lộ ra cái vẻ ngu ngu khờ khờ kia. Trong tích tắc, tất cả khí chất của một quân thư nổi tiếng tan biến sạch, cậu ấy trở lại dáng vẻ lần đầu tiên đôi ta gặp nhau.
...
Tôi là Carol Superi và đây là câu chuyện của tôi.
Tôi đã tìm được miền đất lành thuộc về tôi, tôi rất hạnh phúc.
Cảm ơn bạn đã phỏng vấn.]
Sau khi Thời Tấc Cẩn viết xong chữ cuối cùng, anh đặt chiếc vòng tay trí não xuống, miết nhẹ vào giữa trán, ngả người ra sau để thả lỏng đốt sống cổ. Anh nhìn thời gian thì thấy cũng đã muộn rồi. Hôm nay anh đã live 5 tiếng, vừa live vừa đọc tài liệu, chẳng trách anh cảm thấy cổ mình căng cứng.
Tạm nghỉ một hồi, Thời Tấc Cẩn nhấn vào ib để kiểm tra tin nhắn riêng thì thấy Heart vừa gửi email hợp đồng cho anh.
[---đính kèm hợp đồng. zip---]
Lần này Thời Tấc Cẩn thả lỏng hẳn ra, ngả người vào ghế sô pha, anh nói với hệ thống: "Chuẩn bị công bố link bán trước, ghi chú là bổ sung thêm 10.000 từ về 30 chủng tộc cho ngoại truyện của sách giấy."
Sóng gió chỉ mới bắt đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngủ ngon.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.