Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?




Dịch: Bụt Thánh Thiện
***
Mọi người đều im bặt trong đại sảnh, chẳng ai hé răng chữ nào.
Từng mạng người ngã xuống liên tục, tựa như lời nguyền của các vị Pha-ra-on ngày xưa. Chỉ cần là người bước vào tòa nhà này, thế là chẳng bao giờ trốn thoát được.
Tôi bước đến bên cạnh thi thể của thai phụ. Lúc này, tim cô ấy đã ngừng đập được một lúc. Tôi trông thấy một quyển sách đang nằm chêm bên dưới đầu của cô ta. Nhìn kỹ lại, đó là một quyển Thánh kinh. Tôi cuối xuống, lật ra, trông thấy một dòng chữ viết tay nghuệch ngoạc bằng máu:
"Mày chắc chắn phải chết!"
Trong cái sảnh này, chỉ có mỗi mình tôi đi tới đi lui, khám nghiệm thi thể. Do đó, rõ ràng câu này được ghi xuống để cho chính bản thân tôi xem.
"Cao Kiện, trong đó ghi gì vậy anh?" Trong phòng lại chết thêm một người, Giang Phi liền theo sát sau lưng tôi, một tấc cũng không rời.
"Có người muốn anh chết." Tôi cầm quyển Thánh kinh trong tay, ngẫm nghĩ.
Trước đó, tôi từng xem xét qua quyển sách này, rồi tiện tay đặt xuống bên cạnh Thập tự giá. Chỉ trong vòng vài phút, thế mà hung thủ có thể ra tay giết chết thai phụ, rồi thong dong ghi lại dòng chữ trong sách. Chắc chắn kẻ đó phải ở gần hiện trường xảy ra án mạng, thậm chí là...
Tôi nhìn về nhóm bệnh nhân trong đại sảnh: "Thậm chí đang giấu trong mỗi người chúng ta."
Cô gái tóc ngắn tên Ô Mai kia đã vung vẩy con dao giải phẫu ngay lần gặp mặt đầu tiên. Bản thân cô ấy chính là đối tượng mang nhiều hiềm nghi nhất.
Người đàn ông trung niên mang biệt danh là lão G có ánh mắt nham hiểm, xét về tướng mạo, luôn khiến người nhìn có ác cảm.
Hàn Nhạc mắc chứng tinh thần phân liệt. Mọi tin tức mà tôi có được đều từ trong miệng gã mà ra. Nếu gã vẫn luôn cố ý nói dối tôi, cung cấp tin tức giả tạo cho tôi, vậy tôi cũng không thể nào nhận ra được. Huống chi, việc bệnh viện tâm thần này có một bệnh nhân kỳ lạ như thế, đã rất kỳ quái rồi.
Trương Trung Hữu lại là một ông cụ lớn tuổi bị si ngốc, trầm mặt, kiệm lời, có vẻ là một cá nhân không có gì nguy hiểm. Thế nhưng mà, ai dám đảm bảo là ông ấy không phải giả vờ đâu cơ chứ?
Bốn người bệnh, từng người đều toát ra vẻ đầy hiềm nghi hơn những người còn lại. Trong khi đó, tôi nắm giữ manh mối quá ít, thời gian lại khẩn cấp, không biết khi nào ánh đèn trên đỉnh đầu sẽ chợp tắt lần nữa.
"Ơ... ánh đèn..." Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi: "Đúng rồi! Hung thủ luôn tắt đèn để giết người. Nếu gã muốn tắt điện trong cả tòa nhà này, nhất định phải đi đến Phòng cấp phát điện, hoặc Phòng điều khiển điện năng.
"Hàn Nhạc, anh có biết vị trí của Phòng cấp phát điện trong tòa nhà này không?"
"Lên tầng hai, quẹo trái, căn phòng bị khóa cuối cùng."
"Tầng ba cũng có một phòng điều khiển, có thể khống chế nguồn điện trong cả khu kiến trúc này."
"Hay để tao dẫn mày đi?"
"Không, để tao dẫn mày đi."
Sau khi nghe xong, tôi gật đầu: "Vậy anh đi trước dẫn đường đi. Giang Phi, Tống Tiểu Phượng, hai người cũng lên lầu tới anh nhé."
Tôi quyết định chủ động tấn công. Tôi không quen biết gì với mấy người bệnh nhân này cả. Có lẽ hung thủ lẫn trong số họ. Vì thế, tôi không cần thiết phải bảo vệ bọn họ mà đặt mình vào trong vị trí cực kỳ nguy hiểm.
"Nếu muốn vừa tắt đèn, vừa giết người, ít nhất cần phải có hai cá nhân thực hiện." Vừa đi trên bậc thang, tôi vừa nhớ lại biểu cảm dị thường của nhóm bệnh nhân vừa rồi: "Ai mới là hung thủ đây?"
Sẽ chẳng có gì đáng sợ nếu có một sát thủ giấu bên trong bốn người bệnh nhân ấy. Nhưng mà, chuyện còn đáng sợ hơn nếu bốn kẻ đó đồng loạt là sát thủ. Từ đó, bọn họ sẽ là thế lực đang hưởng thụ quá trình nhìn con mồi dằn vặt khi bị săn giết.
Tôi nhanh chóng xóa tan cái ý nghĩ đau đầu này, vì đèn trong đại sảnh lại tắt ngấm lần nữa.
"Còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa là đến hừng đông, hung thủ đã đẩy nhanh nhịp điệu giết người rồi. Gã khiến mình không còn nhiều thời gian nữa." Đến phòng cấp phát điện ở tầng hai, quả nhiên cửa phòng không hề được khóa lại. Tôi còn trông thấy vết máu bên trên nắm đấm cửa.
"Giả thần giả quỷ! Tao đã từng gặp ác quỷ thật sự luôn rồi! Bọn mày định hù tao à?"
Nhìn vào căn phòng đen kịt, điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng trở thành nguồn sáng duy nhất. Tôi bèn xem xét tỉ mỉ vết máu trên cánh cửa, nơi đó in hằn một dấu tay máu: "Vân tay khá to, đây chắc chắn do một gã đàn ông lưu lại."
Ra hiệu cho Giang Phi đến gần, tôi thủ con dao giải phẫu trước ngực, đẩy cửa mà vào.
Phòng cấp phát điện rộng khoảng vài mét vuông, nhưng để đầy máy móc. Ngoại trừ bộ công-tơ điện, tôi còn thấy hai bộ máy vi tính.
Khi tôi vào, máy vi tính vẫn chưa tắt. Một trong hai cái máy kia, có một màn hình đang hiển thị hình ảnh bên trong đại sảnh.
"Thì ra là có camera, hèn chi hung thủ canh thời cơ chuẩn đến vậy." Tôi bèn đóng cửa phòng, bảo nhóm người Giang Phi đứng yên đó.
Tôi bắt đầu thao tác trên hai bộ máy vi tính. Bộ máy bên trái kết nối với camera bên ngoài, trong khi bộ máy bên phải bảo lưu một số thông tin khác,
Trên desktop, tôi trông thấy có khoảng mười thư mục, bên trong bao gồm hàng loạt tập tin video và hình ảnh.
Tôi tùy tiện mở đại một file ra, chỉ vừa xem khoảng 10 giây, tôi đóng lại ngay lập tức.
"Trời đất ơi, gớm quá anh!" Người vừa lên tiếng là Giang Phi. Cô ấy và Tống Tiểu Phượng đã kịp trông thấy những hình ảnh vừa rồi. Sau khi xem, bọn họ cảm giác như muốn ói mửa, dạ dày cuồn cuộn sóng trào, vẻ mặt tái mét.
Hình ảnh từ video trong máy vi tính vừa rồi được thể hiện bằng góc nhìn thứ nhất quay lại cảnh hành hạ một người nào đó đến chết. Bệnh nhân tâm thần mặc đồng phục của bệnh viện bị trói trên một chiếc bàn gỗ, bị kẻ khác sát hại tàn nhẫn. Trong quá trình bị hành hình, nạn nhân ngất đi mấy lần nhưng đều bị tiêm thuốc khiến người đó bị cưỡng ép tỉnh táo chịu đựng sự tra tấn man rợ ấy.
Tiếng kêu gào thảm thiết, tan nát cả cõi lòng kia khiến người xem như lạc vào một thế giới kỳ lạ, trải nghiệm một sự tuyệt vọng cùng cực, phi thường.
Ngay cả tôi là một streamer của Âm Gian Tú Tràng từng trông thấy rất nhiều cảnh tượng chết chóc ở ba nhiệm vụ trước đó cũng phải nổi da gà khi xem đoạn video này.
"Không biết cô có từng nghe nói về thể loại phim ngắn sát nhân chưa?"
"Đó là loại phim được dàn dựng bởi nội dung kịch bản hành hạ ai đó đến chết. Chỉ có những người thân quen mới trao tay nhau loại phim ngắn ngoài luồng ấy. Có người nói, thậm chí những bộ phim ngắn thể loại này ra đời chính là do hung thủ quay lại cảnh giết người thật sự của chính bản thân gã.
Dường như Hàn Nhạc nhớ ra một chuyện gì đó nên cười một cách thần bí, rồi giảng giải thông tin vừa rồi cho Giang Phi nghe.
Nghe xong lời của gã nói, tôi cảm thấy nó rất quen thuộc. Thật giống như tại một nơi nào đó, có ai đó từng nói những câu y hệt thế này cho tôi nghe.
Rốt cuộc là tôi từng nghe thông tin này ở nơi nào?
Trong khoảnh khắc, tôi không thể nào nhớ ra được. Cảm giác này vô cùng khó chịu.
"Máy vi tính có thể chạy bình thường, nhưng toàn bộ đèn đuốc tắt ngắn. Điều này chứng tỏ hung thủ đang ở tầng ba, dùng thiết bị điều khiển điện năng để thực hiện thao tác tắt đèn rồi."
Vì không rõ thân phận chính xác của bọn bệnh nhân, tôi không định đi ra bên ngoài. Nhưng không lâu sau, bỗng có tiếng đập cửa đùng đùng vang lên.
"Mọi người bình tĩnh!" Tiếng gõ cửa rất gấp gáp. Tôi không biết đó là ai, nên rất e dè.
"Có khi nào là hung thủ không?" Tôi cầm dao, tay kia chầm chậm mở cửa.
Cửa phòng vừa nhích ra, liền bị một lực mạnh đẩy vào. Tôi tái mặt, suýt nữa đâm một dao thẳng tới.
"Không phải tôi! Không phải tôi!"
Người chen ngay khe cửa chính là cô gái tóc ngắn. Cô ta cầm một con dao nhuốm máu, miệng la hét không ngừng.
Bên ngoài đang trong cảnh tối lửa tắt đèn, làm sao tôi dám mở rộng cửa cho cô ấy?
Tôi dùng thân người chịu lực cửa phòng, bảo Giang Phi và Hàn Nhạc dời bàn gỗ qua đây chắn cửa. Phòng này khá là bừa bộn, vừa chuẩn bị di chuyển bàn thì ánh đèn ngoài hành lang bỗng sáng lên.
Cô gái tóc ngắn vẫn kêu gào, khiến lòng người bàng hoàng. Đừng nói là Giang Phi, ngay cả tôi nghe cô ấy thét thảm như vậy, cũng cảm thấy sởn cả gai ốc.
"Thôi đi, để cô ấy vào."
"Không được! Cô ấy cầm dao kìa anh, nguy hiểm quá." Giang Phi liều mạng lắc đầu, trong khi người phụ nữ tóc ngắn này đang lên cơn điên loạn, có lẽ do tái phát bệnh chứng.
Tôi im lặng một hồi: "Cho ả vào đi. Lát nữa đèn tắt, mà để cô ta ngay đó, không chừng còn phiền phức thêm."
Tôi chậm rãi mở cửa phòng, cô gái tóc ngắn cầm dao xông vào. Tuy vậy, cô ấy không hề chém ai cả, chỉ là vung loạn con dao trong tay, miệng hô lớn: "Không phải tôi! Không phải tôi!"
Trên con dao có dính máu, mặc kệ hung thủ có phải là cô ấy hay không, bên ngoài chắc chắn có kẻ xảy ra vấn đề.
Giang Phi và Hàn Nhạc đứng cách cô gái tóc ngắn khá xa, chỉ có mỗi Tống Tiểu Phượng nhìn cô ta chằm chằm, dường như đang suy đoán đây có phải là mẹ của mình hay không.
Tôi đóng cửa lại, khống chế cô gái tóc ngắn này, đè cô ta xuống bàn. Hiện tại, tôi không thể để lòng dạ đàn bà chiếm lấy tư tưởng trong đầu mình. Vì sự an toàn của mọi người, tôi đoạt lấy con dao của cô ta, rồi ném tại góc phòng. Sau đó, tôi túm mớ dây điện, trói chặt hai tay cô ta lại.
"Em coi chừng cô ấy, anh chạy xuống lầu xem thử." Quay lại nói với Giang Phi một câu, thừa lúc đèn chưa tắt, tôi tranh thủ chạy xuống tầng một.
"Người đâu hết rồi?"
Chỉ còn mỗi tượng Chúa trên chiếc Thánh giá treo ngược và thi thể người phụ nữ mang thai trong đại sảnh rộng lớn. Dường như khoảnh khắc tắt đèn vừa rồi, chẳng có ai chết cả.
"Lão già kia cùng gã đàn ông trung niên đi đâu rồi? Chẳng lẽ..." Tôi xoay người, chạy nhanh về tầng hai.
...
Trong phòng cấp phát điện, cô gái tóc ngắn bị trói chặt hai tay, lúc lắc đầu, tự nói chuyện với bản thân một cách điên loạn. Giang Phi tránh xa cô ấy ra, đứng bên cạnh máy vi tính.
Bỗng nhiên, tay của cô ấy vô tình chạm vào con chuột trên bàn. Giang Phi liền nghĩ đến những hình ảnh máu tanh mà mình vừa xem ban nãy.
"Tại sao lại có thứ người kinh tởm như vậy trên thế giới? Bọn chúng đúng là đồ ma quỷ mà!" Ngón tay thon thả, tím tái nhấn vào một cái thư mục, trong đó vẫn là hàng chục video clip tương tự, cùng rất nhiều file ảnh kèm theo.
Giang Phi ngó sơ qua một lượt, bỗng nhận ra một người quen trên những tấm hình đó.
Cô ta liền phóng ta tấm hình kia lên. Đó là một người trẻ tuổi mặc áo khoát đẫm máu, tay đang kéo lê một cái xác người.
Người trẻ tuổi này có thần thái như ánh ban mai, nhìn vào màn ảnh cười tươi rạng rỡ, rất rạng rỡ, y hệt tên của gã vậy.
"Hàn Nhạc!"
Nỗi sợ hãi như cơn thủy triều dâng lên dồn dập. Giang Phi sợ điếng người, ngồi yên lặng tại chỗ, không dám xoay đầu lại phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.