Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 352: Bán công thức chế thuốc




Chủ tịch Hoàng đã nói rất rõ. Ông ấy không tin tôi có thể đánh bại nhà họ Giang bằng cách hợp tác với công ty dược Càn Đỉnh. Vị trí khác nhau nên tầm nhìn quyết định cũng khác biệt, ông ta biết rõ sự đáng sợ của Giang Đắc Thao: “Giang Thành trong 20 năm qua đã thay đổi rất nhiều, và có một bàn tay khổng lồ đứng đằng sau đang thúc đẩy tất cả mọi chuyện. Tôi nghi ngờ người đó chính là Giang Đắc Thao. Mà dù không phải ông ta thì kẻ bí ẩn kia cũng có quan hệ khăng khít với ông ta.”
Hoàng Bá Nguyên nói năng rất thận trọng. Giữa cuộc chiến thương trường đầy khốc liệt giữa hai tập đoàn, ông không chấp nhận bất cứ một sự bất cẩn nào, dù là nhỏ nhặt: “Tôi đã chứng kiến sự lớn mạnh từng bước của nhà họ Giang trong hai thập kỷ qua. Và đến hiện tại, dòng họ ấy đã phát triển thành một tập đoàn bất động sản siêu cấp liên thành thị và ảnh hưởng đến cả vùng Hoa Nam. Ở cái thời mà ông ấy, hay đúng hơn là tập đoàn ấy còn nhỏ bé, không phải là chưa từng có ai ra tay triệt hạ bọn họ. Ấy thế, chẳng hiểu sao mà các công ty ngáng đường nhà họ Giang hoặc những nhân vật chủ chốt trong mấy công ty đó đều gặp phải đủ các kiểu tai nạn.
Có người nói nhà tổ của họ Giang nằm ngay đỉnh Long mạch, dẫn đến thế hệ này nhất định sẽ hóa rồng. Người khác lại nói, nhà họ Giang là công ty đại diện của một vị đại gia nào đó ở Trung ương bên trên nên không ai dám so kè cùng. Tuy nhiên, lập luận được nhiều người quan tâm nhất lại là một lý lẽ khác: Đằng sau nhà họ Giang chính là một tông môn lánh đời vô cùng độc ác và tàn nhẫn, có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích như mong muốn. Bởi lẽ thế, bất cứ hành động nào muốn làm lung lay gia tộc họ Giang đều sẽ mở ra một cuộc trả thù vô cùng đáng sợ.”
Hoàng Bá Nguyên nhấp một ngụm trà lạnh trong cốc của mình: “Ba giả thuyết trên, cái nào cũng có khả năng là sự thật. Do đó, nếu công ty dược Điền Sản của chúng ta muốn lật đổ Bất động sản Giang Cẩm, chúng ta cần phải phòng bị hết tất cả 3 giả thuyết trên.”
“Tôi đã điều tra vấn đề này, và e rằng tất cả 3 giả thuyết trên đều là sự thật.” Nói đến đây, tôi cũng cảm thấy tình hình rất nặng nề: “Tuy rằng nhà tổ của dòng họ Giang không nằm ngay đỉnh Long mạch, nhưng công ty Thế Kỷ Tân Uyển của họ được xây dựng ngay trên Long mạch, 3 tòa building của công ty ấy hợp thành thế núi, ngăn chặn đỉnh đầu Long mạch của Giang thành. Và từ đây, công ty của họ nằm ở thế ‘rồng bay lên cao’. Xét về thế phong thủy của cả vùng đất Giang Thành, nhà họ Giang bọn chúng đã chiếm riêng hết một nửa!”
“Tôi cũng từng nghe về vụ này rồi.” Boyuan gật đầu và ra hiệu cho tôi tiếp tục.
“Tin đồn thứ hai liên quan đến việc nhà họ Giang được một vị quan chức cao cấp nào đó chống lưng cho cũng là sự thật. Vào cái đêm mà tôi bị truy nã, lệnh truy nã cấp độ A đã được ban hành tại Giang Thành và các quận xung quanh chỉ trong vòng 8 giờ sau khi vụ việc xảy ra. Không những thế, nhà họ Giang đã điều động một số lượng lớn các cảnh sát vũ trang để phối hợp điều tra. Và trong suốt thời gian kiện cáo tại tòa án, không có bất cứ một ai trong số các công ty luật nội thành dám bào chữa cho tôi. Với khả năng như thế, trông không giống với năng lực của một tập đoàn tài chính. Tôi chắc chắn 60% rằng, có một vị quan chức cao cấp nào đó đã nhúng tay. Lý do mà bọn chúng liều mạng ép tôi vào đường chết không phải vì cái chết của Giang Long, mà rất có thể là do sợ tôi tiết lộ những bí mật sâu kín, thứ mà Giang Long âm thầm cất giấu bấy lâu nay. Bởi lẽ đó, chúng muốn giết tôi để diệt khẩu mà thôi.
Dĩ nhiên, điều bí mật quan trọng nhất mà Giang Long đang cất giữ, tôi e rằng, nó có liên quan đến tin đồn thứ ba mà ông từng đề cập: Một tông môn lánh đời đứng sau lưng nhà họ Giang. Sau khi điều tra trong khoảng thời gian này, tôi chắc chắn rằng tông môn này có tồn tại, và nó còn là một môn phái hoàn toàn tà ác! Chúng dùng trẻ con để luyện thành tiểu quỷ, sử dụng cơ thể của người chết làm vật liệu để thông linh đến thế giới âm tà. Bọn chúng cực kỳ lợi hại!”
Nói xong, tôi nhìn Hoàng Bá Nguyên, để rồi chẳng biết ông ta đang suy nghĩ điều gì với sắc mặt bình tĩnh như hiện tại.
Tôi không muốn giấu diếm ông ấy bất cứ chuyện gì. Trên thực tế,m không dễ dàng gì để đối phó nhà họ Giang. Thay vì khiến Hoàng Bá Nguyên hối hận khi mọi chuyện đã vỡ lỡ, tốt hơn hết là nói ra tình hình thực tế của nhà họ Giang thì hay hơn. Hiện tại đang là nhà họ Giang suy yếu nhất, nhưng lạc đà gầy vẫn khỏe hơn một con ngựa rất nhiều. Nên lựa chọn thế nào, ắt hẳn lão cáo già Hoàng Bá Nguyên đã thừa biết.
“Tôi nghĩ đây là một cơ hội, và chúng ta không nên để vuột mất.” Hoàng Lam mở lời; đôi mắt cô ánh lên như những vì sao: “Vị trí của Giang Thành quá đặc biệt. Nó nối liền miền hai khu vực Hoa Nam và Hoa Trung. Nếu chúng ta muốn mở rộng chuyện làm ăn sang các lĩnh vực khác, dốc mạnh vốn vào, đầu tư hoành tráng, chắc chắn sau này sẽ va chạm lợi ích với nhà họ Giang và xung đột là không thể tránh khỏi. Hơn nữa, thay vì định vị ở mục tiêu bước lên top 1 trong danh sách các tập đoàn tài chính ở Giang Thành, tôi lại bị năng lực huy động vốn của nhà họ Giang hấp dẫn.”
Tôi đang đề cập đến rủi ro khi chiến đấu với nhà họ Giang, trong khi Hoàng Lam lại xét đến lợi ích thu hoạch được sau khi thành công lật đổ gia tộc bọn chúng.
Hoàng Bá Ngyên xoay chén trà trong tay: “Chiến tranh thương mại không phải là một trò đùa! Tôi buộc phải suy nghĩ cẩn thận.”
Nghe ông ta nói vậy, tôi biết Hoàng Bá Nguyên dần nảy sinh lòng tham. Ông ta phải đứng top 2 trong suốt 20 năm qua rồi. Miễn là người có dã tâm, chắc chắn kẻ đó sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
“Mình nên tăng thêm một liều thuốc an thần nữa.” Tôi cười nhạt, lấy công thức đan dược trong lòng bàn tay ra: “Chủ tịch Hoàng, tôi có một công thức đan dược rất quý giá ở đây. Tôi muốn tăng thêm hạng mục hợp tác với các ông.”
“Bán công thức bào chế thuốc à?” Hoàng Bá Nguyên bật cười. Ông ta từng bắt đầu sự nghiệp kinh doanh bằng nghề bán công thức bào chế thuốc cách đây 20 năm “Thời hiện tại không thể so sánh với thời xưa được. Tôi không muốn thấy mấy công thức tầm thường thế này đâu, tình cảm là tình cảm, kinh doanh là kinh doanh...”
Cầm lấy công thức chế thuốc trong tay, sau khi đọc xong, vẻ mặt Hoàng Bá Nguyên từ từ trở nên nghiêm túc: “Cố Bổn Bồi Nguyên đan à?”
Ông ta thông thạo Trung y, biết tất cả các loại dược liệu và dược tính: “Dường như công thức đan dược của cậu hơi thổi phồng thì phải? Tóc bạc chuyển sang màu đen à? Da mặt từ nhăn nheo thành căng bóng à? Rồi còn không kiêng kỵ nóng lạnh nữa ư? Nếu thực sự làm được điều vừa nói, đây không gọi là thuốc bắc nữa, mà kêu bằng thuốc tiên thì đúng hơn.”
Hoàng Bá Nguyên trả công thức lại cho tôi, tỏ vẻ không mấy hứng thú.
“Ông không thử xem hiệu quả thế nào thì làm sao xác định là tôi có đang thổi phồng hay không? Giờ ông có thể yêu cầu cấp dưới đi lấy vật liệu làm thử, nấu ra một viên đan dược hoàn chỉnh xem thế nào?”
“Cậu chắc chứ?” Dường như vừa có một đốm sáng nhỏ lóe lên trong mắt Hoàng Bá Nguyên vậy, “Cậu không sợ chúng tôi lén copy lại công thức chế thuốc này, rồi đơn phương chiếm dụng bản quyền luôn à?”
Ta cười thản nhiên, nói: “Tôi đã dám lấy ra viên thuốc này, dĩ nhiên là vì nó không quá quan trọng đối với tôi. Nhớ lại xem, như rượu Đồng Tiên ngày trước, tôi còn rất nhiều các công thức ủ rượu và điều chế thuốc như thế này.”
Có Âm Gian Tú Tràng đứng sau, những công thức cấp thấp không cần quá nhiều điểm hối đoái. Dĩ nhiên, tôi có đủ tư cách để nói điều này.
Nhắc đến rượu Đồng Tiên, Hoàng Bá Nguyên không do dự nữa, lập tức gọi người mang công thức thuốc đi thử nghiệm: “Nếu loại thuốc này thực sự hiệu quả như công dụng được ghi, công ty dược Càn Đỉnh của tôi sẽ hợp tác với cậu bằng tất cả nguồn lực.”
Tôi chỉ mỉm cười, chờ đợi kết quả thử nghiệm.
Khoảng 2 tiếng sau, thư ký Trương và một nhân viên xông vào; nhân viên này đang cầm một chiếc bát thủy tinh trong suốt có nắp đậy trong tay.
“Thế nào? Kết quả ra sao? Có tác dụng phụ gì không?” Hoàng Bá Nguyên và Hoàng Lam đều tò mò nhìn người nhân viên kia. Tôi cũng xem qua thẻ nhân viên của người đó, anh ta là chủ nhiệm Trung tâm Nghiên cứu và Phát triển Tân dược.
“Chủ tịch Hoàng! Thuốc này có vấn đề!” Nhân viên kia xúc động đặt chiếc bát thủy tinh lên bàn của Hoàng Bá Nguyên. Thấy phản ứng của anh ta kịch liệt như vậy, tôi khẽ nhíu mày, thầm nhủ: Đồ vật xuất xứ từ Âm Gian Tú Tràng đều là hàng xịn mà. Chẳng lẽ có một quy tắc ngầm trong vận mệnh, ví dụ như không thể lan truyền vật như thế này ra khắp thế gian hay sao?”
Trong lúc tôi đang đoán già đoán non, người nhân viên kia đã mở nắp của chiếc bát chứa thuốc - một mùi hương thuốc thoang thoảng bay ra từ trong bát: “Tôi làm ngành dược đã hơn 10 năm, và đây là lần đầu tiên phát hiện ra rằng, thuốc bắc không những không đắng mà còn tỏa ra mùi thơm dịu sau khi nấu xong đấy.”
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong phòng, tôi cũng hoàn toàn bất ngờ. Tôi từng bào chế thử loại Cố Bổn Bồi Nguyên Đan này - vị thuốc đắng kinh khủng, nhưng tại sao thuốc do người khác làm lại tỏa ra một mùi thơm tinh tế như vậy: “Hay do mình dùng sai công cụ trong lúc nấu thuốc? Chẳng lẽ không được dùng nồi cơm điện để nấu thuốc à?”
Hoàng Bá Nguyên cũng vô cùng kinh ngạc. Ông ta nếm thử một chút, sau đó cảm giác chấn động từ tận cõi lòng, sắc mặt chậm rãi trở nên hồng hào hơn: “Thuốc này quả nhiên có tác dụng, nhưng tại sao lại là dạng loãng? Không phải trong công thức thuốc có ghi rằng, cuối cùng dung dịch sẽ cô đặc lại thành một viên thuốc sao?””
“Có thể là quá trình đun nấu có vấn đề. Chúng tôi đã lọc sạch nó bốn lần và thử mọi cách nhưng vẫn không thể cô đặc lại thành một viên thuôc được.
“Từ bây giờ, cậu điều động bộ phận của mình cố gắng hết sức để phát triển loại thuốc này, tìm ra các đặc tính và tác dụng phụ rồi đưa nó vào sản xuất càng sớm càng tốt.” Đây là một loại thuốc chưa bao giờ xuất hiện trên thị trường trước đây, và hiệu quả của nó cực kỳ tuyệt diệu. Một khi được phát triển, chắc chắn sẽ là một cú thúc mạnh vào thị trường.
Hoàng Bá Nguyên thảo luận với người chủ nhiệm R&D rất lâu. Sau khi quyết định xong, ông ấy mới sức nghĩ đến tôi, bèn quay sang với một gương mặt phơi phới đến nỗi khiến tôi có hơi ngượng ngùng: “Cao Kiện, nghe nói cậu có những đơn thuốc và phương pháp ủ rượu tương tự, nhỉ? Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Sự hợp tác giữa chúng ta không phải một hai lần. Dược phẩm Càn Đỉnh của chúng tôi rất đáng để cậu tin tưởng. Nhân đây, thư ký Trương, đi lấy cổ tức doanh số của rượu Đồng Tiên giao cho Cao Kiện đi.”
Ông ta vẫy tay ra hiệu cho thư ký Trương; không lâu sau, thư ký Trương đưa thẻ ngân hàng cho tôi: “Cậu Cao, mật khẩu là sáu số 1, tổng cộng là 15 triệu NDT cổ tức của tháng này. Thị trường chưa mở hoàn toàn, cổ tức ước tính sẽ tăng gấp đôi vào tháng tới.”
Cất thẻ ATM vào túi, tôi lấy ra một tờ giấy ghi công thức thuốc khác; nhưng thay vì đưa cho Hoàng Bá Nguyên, lần này tôi lại giữ nó trên tay: “Chủ tịch Hoàng, tôi không bán công thức điều chế thuốc cho ông để lấy tiền. Thứ mà tôi muốn chính là một đồng minh đáng tin cậy, có gan đối đầu với nhà họ Giang.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.