Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 319: Căn phòng số 443




Tôi nghiền ngẫm lời nói của người phỏng vấn của Âm Gian Tú Tràng, nỗ lực phân tích ra thứ hữu dụng, nhưng đối phương nói chuyện rất cẩn thận, không để cho tôi phát hiện ra đầu mối gì.
“Lần livestream thứ 9 khi nào thì bắt đầu? Thăng cấp thiết bị livestream lại là có ý gì? Còn nữa nhiệm vụ hoàn thành trước đó, tôi có quyền đặt câu hỏi cho các người một lần, giờ có thể sử dụng hay không?” Tôi không biết người phỏng vấn khi nào sẽ cúp điện thoại, bèn nói tất cả nghi vấn trong đầu ra.
“Bình tĩnh chớ nóng, nhiệm vụ livestream mới tạm thời hoãn lại, hiện tại mời cậu tới đường Vô Đăng một chuyến, có vài thứ tôi muốn tận mặt giao cho cậu. Nhớ kỹ, không được mang theo bất gì vật sống nào, chỉ được phép tới một mình.” Nói xong những lời này, người phỏng vấn bèn cúp điện thoại, căn bản không cho tôi cơ hội tiếp tục hỏi dò.
“Livestream hoãn lại, giờ bảo mình đi đến đường Vô Đăng?” Trải nghiệm quỷ dị ở lần trước đến đường Vô Đăng tôi vẫn chưa quên, bà lão nhắc nhở tôi về Âm Gian Tú Tràng, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, lần này đây nói không chừng có thể sẽ vén màn bí mật của Âm Gian Tú Tràng rồi.”
Lấy chút tiền lẻ cất ở trên người, tôi để Bạch Khởi ở lại giữ nhà, một mình cầm smartphone màn hình lớn đón xe rời khỏi.
Dọc đường cũng không phải gió êm sóng lặng, xe taxi không chưa đi được bao xa, tôi bèn phát hiện mình bị người ta theo dõi.
“Người của Giang gia? Hay là cảnh sát?” Tôi được tuyên vô tội tại phiên toà sơ thẩm, thân phận bây giờ khá mẫn cảm, Giang Thành có rất nhiều ánh mắt đều nhìn tôi chằm chằm, mong tôi gặp phải chuyện không may.
Giữa chừng, tôi đổi 2 chiếc taxi để thoát khỏi những kẻ đeo bám, nên phải mười giờ tối mới đến được khu phố cổ.
Thanh toán tiền xe, tôi tiến vào những con ngõ ngoằn ngoèo của khu phố cổ. Dựa vào trí nhớ lúc trước, tôi lần lượt kiểm tra các ngôi nhà cổ, tìm được cửa hàng làm đồ vàng mã đã tới 2 lần.
Cửa hàng được đóng kín, xuyên qua khe cửa có thể thấy ánh lửa loé sáng.
Đứng ở cửa hàng, tiết trời đang bắt đầu sang thu, gió trên đường phố khá mát.
Tôi không tới quấy rối bác thợ làm đồ giấy ở bên trong, lấy cửa hàng vàng mã làm chuẩn, nhớ lại con đường đã đi lần trước.
“Phải là phương hướng này.” Loanh quanh ở trên đường Vô Đăng một lúc rất lâu, mãi đến khi tôi hoàn toàn lạc đường, mất đi phương hướng, bên tai bỗng nhiên vang lên bài đồng dao quen thuộc: “Bà lão?”
Quay đầu nhìn lại, cuối con phố không thấy một người, đi theo giọng hát, mấy toà nhà cũ nát xuất hiện ở trước mặt.
“Số 43 đường Vô Đăng, số 44 đường Vô Đăng...” Mái hiên tránh mưa tuyết cũ nát lung lay trong gió sắp đổ, tôi đẩy cửa phòng ra tiến vào phòng trong.
Tôi lấy ra smartphone chiếu sáng, khác với lần trước, lần này vừa tiến vào phòng bèn cảm thấy từng cổ khí lạnh từ lòng bàn chân tràn vào thân thể, như bước vào 2 thế giới hoàn toàn bất đồng.
“Âm Gian Tú Tràng này chẳng lẽ thật sự xây ở cõi âm sao?” Sàn nhà cũ kỹ phát ra âm thanh cót két, tôi ở trong phòng dạo một vòng tìm được lối đi thông xuống dưới lòng đất.
Tay vịn bằng gỗ đứt gãy này chắc phải cũ kỹ lắm rồi, ánh mắt những khe hở trên nền nhà nứt nẻ, phía dưới chôn đầy xác côn trùng mà tôi không thể biết tên của chúng, hình dáng quái dị, số lượng rất nhiều.
Xuống tới tầng 4 tầng hầm, xung quanh đen kịt một màu, nguồn sáng duy nhất chính là ánh sáng mờ ảo toả ra từ màn hình smartphone của tôi. Tôi như một cô hồn cầm đèn lồng đi trên hoàng tuyền lộ, nhìn không rõ phía sau, cũng không nhìn thấy con đường phía trước.
Dùng tay sờ vào cánh cửa phòng mục nát, tôi dán mắt vào biển số nhà để kiểm tra: “441, 442, 443...”
Tôi còn chưa đi đến phòng số 444, tay chỉ là xẹt qua cửa phòng 443, không ngờ cửa của phòng này lại không khóa, hơi dùng lực, cánh cửa bèn để lộ ra một kẽ hở nhỏ.
“Phòng này ngay sát phòng của Âm Gian Tú Tràng, liệu bên trong có ẩn giấu khác bí mật nào khác hay không.” Tôi cầm smartphone bước tới gần cửa, dí sát khe cửa chiếu vào bên trong, trong phòng chỉ toàn màu đen, mơ hồ có tiếng gió thổi qua, dường như có rất nhiều cái bóng đang đi tới đi lui.
“Thảm mốc, bàn ghế, giá sách lớn, trên tường còn có những bức vẽ xấu xí, đỏ như máu?” Tôi cố gắng điều chỉnh góc độ, cố gắng nhìn bức tranh trên tường, cánh tay dùng sức, cửa phòng bỗng dưng bị đẩy ra rộng chừng một ngón tay.
Giơ lên smartphone chiếu sáng, tôi mới vừa ló mặt tới, phía sau cửa bỗng nhiên lộ ra một gương mặt người giấy!
Gò má trắng bệch, mang theo nụ cười bất biến của người giấy.
Hắn xuất hiện quá đột nhiên, tôi lúng túng, lùi về phía sau mấy bước, smartphone cũng rơi trên mặt đất.
Gương mặt đó dính sát khe cửa nhìn tôi, mặt nạ người giấy che đi biểu tình chân thật của hắn. Hắn giãy dụa duỗi một tay ra khỏi cửa phòng, cánh tay màu xám nhạt dường như là bị bệnh vì quá lâu không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Hắn dùng năm ngón tay siết chặt cánh cửa, có vẻ cố hết sức muốn chạy ra khỏi căn phòng kia, rất nhanh cổ của hắn cũng đưa được ra ngoài. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, khoảng chừng một hai giây sau, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ xuất hiện.
Vài đôi tay dài ngắn không giống nhau vươn ra từ trong phòng, cầm lấy cơ thể của người này, kéo trở về phòng, người nọ cố sức giãy dụa, phản ứng của thân thể và nụ cười trên mặt của mặt nạ người giấy chênh lệch rất lớn, trông vô cùng quỷ dị.
Cuối cùng người này cũng không chạy thoát, nhưng vào lúc đầu của hắn bị kéo trở về phòng. Kẻ này biết không còn cơ hội, chủ động thả cánh tay đang nắm chặt cửa phòng, ném một mẩu giấy ra ngoài.
“Thình thịch!”
Cửa phòng đóng lại, trong phòng không còn truyền ra tiếng động lạ gì nữa, cứ như điều mà tôi vừa mới nhìn thấy đều là ảo giác.
Cầm smartphone, tôi lại thử đẩy cửa, lần này cửa phòng bị khóa cứng.
“Vừa rồi dường như hắn ném ra vật gì đó?” Tôi cẩn thận tìm kiếm, ở bên cạnh xác của một con côn trùng, tìm thấy một mẩu giấy nhàu nát. Vì tò mò nên tôi đứng ở trong hành lang, mở mẩu giấy ra.
“Phía trên có chữ viết?”
Nét chữ khá đẹp khiến tôi chú ý, nhưng viết khá xiêu vẹo, cứ như là nhắm mắt lại viết, một số nét còn viết chồng lên nhau.
“Cứu tôi Hạ Trì cứu tôi.”
6 chữ vô cùng đơn giản, ở giữa cũng không có dấu câu, sau khi đọc xong tôi cảm thấy da đầu tê dại: “Hạ Trì? Anh trai của Hạ Tinh Chi, không phải hắn đã mất tích sao? Lẽ nào vẫn bị nhốt ở nơi này?”
Tôi thử cho 6 chữ này dấu câu, cho ra 2 ý nghĩa khác nhau.
Loại thứ nhất, người nọ đang cầu cứu với bên ngoài, hắn biết Hạ Trì có thể cứu mình, cho nên trong thư cầu cứu đặc biệt viết ra 2 chữ Hạ Trì.
Còn ý còn lại là, người nọ chính là Hạ Trì, hắn biết trong thư cầu cứu viết ra tên của mình, sẽ có người tới cứu hắn.
Tôi giấu kỹ mẩu giấy trong người, tạm thời không có kế hoạch cứu hắn, giờ vạch mặt với Âm Gian Tú Tràng, không khác gì tìm chết.
Đứng ở trên hành lang trống vắng đen tối, tôi rùng mình một cái, đẩy ra cửa phòng 444.
Trang trí trong phòng không có bất kỳ biến hóa nào, tôi nhìn mấy chữ lớn Âm Gian Tú Tràng đã bị bong tróc nước sơn, hít sâu một hơi tiến vào phòng.
Nhiệt độ trở nên thấp hơn, phía sau cánh cửa này chính là nơi mà tôi bắt đầu livestream.
“Cậu Cao, 8 hạng sát hạch đều đã thông qua, chúc mừng cậu chính thức trở thành Streamer của Âm Gian Tú Tràng.” 3 vị giám khảo đeo mặt nạ người giấy ngồi song song bên chiếc bàn chữ thọ.
Đây đã là lần thứ hai tiếp xúc với bọn họ, nên tôi đã có thể bảo trì sự bình tĩnh nhất định, quan sát thật kỹ, muốn từ trên ngoại hình quần áo của họ tìm ra được kẽ hở: “Nói đi, lần này hoãn nhiệm vụ livestream, rồi gọi tôi tới để làm gì?”
“Sau khi sát hạch livestream hoàn thành, tương lai cậu sẽ gặp phải điều gì, chúng tôi cũng không thể nào biết được, rất nhiều hạn chế đối với cậu cũng sắp bị phá vỡ.”
“Hạn chế? Có ý gì?”
Giám khảo ngồi ở chính giữa nhẹ nhàng đỡ chiếc mặt nạ người giấy: “Ví dụ như lúc livestream kết thúc.”
Bên cạnh một vị khác giám khảo bắt đầu bổ sung: “Trong khi sát hạch livestream, cậu chỉ cần bảo đảm bản thân sống sốt trữ đến rạng sáng, livestream sẽ thuận lợi kết thúc. Nhưng sau khi chính thức bắt đầu livestream, nếu như cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ ủy thác, như vậy livestream sẽ không kết thúc, dù là ngày, hay đêm, lúc nào cậu cũng có thể bỏ mạng.”
“Vừa lên đã gặp tin xấu.” Tôi nhíu mày trầm tư: “Giả như ủy thác của livestream lần này chưa hoàn thành, nhưng tôi vẫn sống cho đến khi livestream lần sau bắt đầu, như vậy 2 lần livestream có thể chồng chéo lấy nhau hay không?”
“Rất tiếc phải nói cho cậu biết, cho dù cậu có thể may mắn trụ được đến khi bắt đầu lần livestream thứ hai. Ủy thác của lần livestream trước đó cũng sẽ không dừng lại, cậu phải đồng thời tiến hành 2 nhiệm vụ ủy thác livestream, cho đến khi chết, nhiệm vụ mới có thể ngưng hẳn.” Giọng nói lạnh lùng của giám khảo kết hợp với nụ cười trên mặt người giấy, có vẻ hơi đông cứng quỷ dị, điều này làm cho tôi nghĩ tới người quản lý ngân hàng.
Dự cảm tồi tệ trong lòng chậm rãi biến thành sự thật, tôi ép buộc chính mình tỉnh táo: “Còn có thay đổi gì khác không?”
Người phỏng vấn nhẹ nhàng gõ đầu, từ dưới mặt bàn chữ thọ lấy ra một cái hộp: “Đồ bên trong là thiết bị livestream hoàn toàn mới mà chúng tôi cung cấp cho cậu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.