Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 191: Đầu người yêu (Trung)




Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di

***
Tôi không hy vọng xa vời rằng âm mưu vụng về này có thể gạt được Lưu Huyên. Tôi chỉ hy vọng có thể mượn cơ hội này thu hẹp khoảng cách giữa tôi và cô ta. Chỉ cần cô ta vào trong phòng kiểm tra, rời khỏi sự bảo vệ của đại thể, tôi liền có cơ hội khống chế cô ấy.
Ngón út tự động run rẩy, dao giải phẫu đặt trong ống tay áo, tôi ép buộc bản thân phải bình tĩnh. Lúc này, tôi mới là gã thợ săn.
Đứng ở giữa đám xác chết biết đi, Lưu Huyên cẩn thận từng li từng tí đi tới cửa. Thứ đầu tiên cô ta nhìn thấy chính là Trương Giai Kỳ nằm ngất trên đất.
"Giai Kỳ?" Lưu Huyên gọi khẽ nhưng không ai đáp lại. Cô ưu tiên gọi hai vị đại thể bò vào trong phòng, sau đó bản thân mới dám đi vào.
Lưu Huyên kiểm tra hai bên, chợt phát hiện hai kẻ bị Khiên Ti Cổ khống chế nằm trên bàn mổ lại thiếu đi một.
"Hắn chạy ra ngoài bằng cách nào, vì sao mình không nghe được bất cứ tiếng động nào nhỉ?" Cô ta xoay người, đi ra ngoài cửa, tìm thấy cây kim gây mê mà tôi vứt lại: ”Thi thể bị Khiên Ti Cổ khống chế sẽ trở nên chậm chạp dưới ánh sáng. Lẽ nào hắn đã mượn cơ hội này để chạy trốn?”
Cánh cửa đi lên mặt đất đang mở ra. Vừa rồi, sau khi chú bé chạy ra ngoài cũng chưa đóng cửa. Lưu Huyên không thể xác định rốt cuộc có người thoát ra ngoài hay không. Trong lòng cô ta mơ hồ cảm thấy bất an, phòng thí nghiệm bí mật trong lòng đất tuyệt không thể để người khác biết. Nghĩ thế, cô càng bực bội: “Khiên Ti Cổ lại xảy ra vấn đề, nhưng mình đã thí nghiệm trên nhiều người và các loại động vật khác nhau gần trăm lần rồi mà.”
Rơi vào đường cùng, cô ta lại giơ dao phẫu thuật tự cắt tay mình. Từng sợi dây nhỏ màu trắng bò ra khỏi da, chui vào trong đám đại thể xung quanh: “Ra ngoài tìm, thằng đó chắn chắn chạy không xa.”
Khiên Ti Cổ - tên như ý nghĩa*, trúng cổ độc sẽ biến thành con rối bị kẻ thi thuật giật dây, Khiên Ti trong tay, có thể sai khiên đối phương làm bất cứ chuyện gì.
(Chú thích: Khiên (牵): Dắt, điều khiển.
Khiên Ti Cổ là cổ trùng hình tơ có thể điều khiển người/động vật khác. Tương tự, ở Trung Quốc có một loại hình nghệ thuật là Khiên Ti Hí, kiểu kịch hí điều khiển con rối bằng những sợi tơ)

Chỉ có điều, loại cổ độc này sợ ánh sáng, yêu cầu nuôi dưỡng rất hà khắc, nên cực kỳ hiếm thấy.
Đây cũng là điểm khiến tôi cảm thấy khó hiểu nhất. Lưu Huyên là một giáo viên nghiên cứu Tây y, sao cô ta có thể hiểu rõ cổ độc Miêu Cương. Hai thứ này tồn tại ở hai thế giới khác biệt, trong này nhất định có một kẻ giật dây.
Đại thể đã đi được hơn phân nửa dãy hành lang chật chội, Lưu Huyên mang theo đám đại thể còn lại tiến vào phòng. Ánh mắt của cô ta nhanh chóng lướt ngang cơ thể tôi, vừa đi vừa ngẫm nghỉ. Kế đó, dường như phát hiện chỗ nào đó không đúng, cô nhìn về phía tủ lạnh chứa thuốc.
"Có nước thuốc chảy ra, thuốc thử bên trong vỡ rồi?" Cô ta từ từ đến gần, tay nắm cửa tủ lạnh, giật mạnh ra.
"Thình thịch!" Gã bảo an lùn thân thể sắp bị đông cứng ngã cái rầm, Lưu Huyên nhanh chóng lui lại một bước: “Sao tên này lại chui vào tủ lạnh?”
Tôi áp dao giải phẫu vào, lưỡi dao lạnh như băng, tựa như một con rắn độc nhe răng nanh ra, chậm rãi bò lên trên cổ Lưu Huyên. Tôi nắm lấy cổ tay của cô ta, cảm nhận được ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới.
"Bởi vì tôi chính là người nhét thằng đó vào trong tủ." Một đêm kinh hồn đã dừng ở đây, cuối cùng tôi đã chiếm được chủ động.
"Đứng yên!" Dao giải phẩu cứa thẳng vào thịt. Ngay thời điểm này, tôi cũng không thương hương tiếc ngọc chi cả. Một khi Lưu Huyên giãy dụa mạnh hoặc làm chuyện tôi không thể khống chế, tôi sẽ lập tức cắt đứt cổ cô ta: “Có thể nói chuyện không?”
"Rốt cuộc cậu là ai?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng chất chứa sự kinh ngạc và tức giận, Lưu Huyên không quay đầu lại khi dao kề trên cổ. Cô ấy trông bình tĩnh đến rợn người.
"Cô không cần biết tôi là ai, tôi tới nơi này cũng không phải vì cứu người hay cố ý chống đối cô. Tôi tới đây chỉ để tìm kiếm một đáp án thật sự”
"Trò chơi trinh thám nhàm chán sao?" Cô ta vặn vẹo cái cổ, căn bản không quan tâm lưỡi dao giãi phẫu ngay càng đâm sâu thêm vào da thịt, ngang ngạnh nhìn về phía tôi: “Vừa rồi tôi nên giết cậu.”
"So với việc hồi sinh người chết, chuyện của tôi quả thực không đáng nhắc đến. Cô không cần dùng ánh mắt này nhìn tôi. Nói thật, tôi cũng không muốn tới cái Học viện Y học quỷ quái này. Cuộc đời tôi ghét nhất hai nghề nghiệp, thứ nhất là cảnh sát, thứ hai chính là bác sĩ." Hồi hộp làm tay tôi đổ đầy mồ hôi. Đây là lần đầu tiên tôi uy hiếp con tin, rất sợ lỡ tay để Lưu Huyên chớp thời cơ chạy thoát.
"Cảnh sát giữ gìn bình yên, bác sĩ cứu người, tại sao cậu lại ghét bọn họ?" Lưu Huyên không hề sốt ruột, đây chính tố chất tâm lý của một bác sĩ ngoại khoa hàng đầu.
"Ghét cảnh sát là bởi vì tôi đã từng làm qua cảnh sát, ghét bác sĩ là bởi vì đám các cô là khó đối phó, khó phán đoán nhất." Tôi nhìn những vị đại thể đứng yên vì không ai khống chế xung quanh: “Có thể để chúng nó đi chỗ khác không?”
Lưu Huyên phất tay ra hai bên, đại thể trực tiếp ngã trên mặt đất. Sau đó, một hình ảnh xuất hiện khiến người ta tê dại cả da đầu. Từ thất khiếu và vết thương trên da của tiêu bản, có vài sợi dây nhỏ màu trắng chui ra, bò về phía thân thể của Lưu Huyên.
"Cậu không sợ?”
Cảnh tượng trước mắt quả thực kinh dị, đổi lại người bình thường chỉ sợ sớm ba chân bốn cẳng chạy trốn, nhưng tôi thì khác. Tôi cầm chắc con dao, mặc cho đống dây nhỏ màu trắng bò trên người: “Cổ độc đối với tôi vô dụng, tốt nhất cô không nên giở trò. Nếu như cô chết, người cô muốn cứu sống mãi mãi cũng không cách nào tỉnh lại. Nghĩ tới hậu quả, tất cả vất vả khổ cực đều vô ích, cô nỡ sao?”
Nhắc tới chuyện hồi sinh, sắc mặt Lưu Huyên càng thêm lạnh lùng, ngậm miệng giữ yên lặng.
Chỉ là, dù cô ta không chịu nói thì tôi cũng có biện pháp. Một người dù cứng rắn đến đâu mà trong lòng còn nỗi bận tâm đều có nhược điểm trí mạng.
Ta cầm lấy cổ tay của Lưu Huyên, dao đặt trên cổ cô ta, đẩy cô ấy đi vào căn phòng sâu nhất trong hành lang.
"Tôi đã nhìn thấy cuộc giải phẫu của cô và Trương Giai Kỳ. Hai người ra tay giết người là để cứu người này." Trên hai bàn mổ, thi thể chú Tống đang lạnh dần. Trong cái bụng bị mổ rộng kia, có những sợi dây trắng nhỏ đang trườn bò ra ngoài.
Một người đàn ông khác đã được khâu lại xong xuôi. Gã vẫn trong bộ dáng nửa chết nửa sống. Điểm khác biệt duy nhất so với trước đây chính là trên bụng có thêm một vết khâu giải phẫu dữ tợn.
"Vì cứu sống kẻ này, hai người định muốn giết bao nhiêu người mới chịu dừng tay?”
Lưu Huyên không trả lời, chỉ nhìn người đàn ông bằng một ánh mắt rất phức tạp.
"Đúng ra ngay lần đầu tiên cô và Trương Giai bước vào phòng giải phẫu, tôi đã có cơ hội có thể giết chết hai người. Cô nên cảm ơn chú bé kia, bởi vì nó đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc đó cô đã thể hiện ra mình vẫn còn tính người mới khiến tôi chùng tay. Do đó, có thể kể tôi nghe câu chuyện xưa của cô hay không?”
Dù tôi có nói gì thì Lưu Huyên cũng không muốn mở miệng. Cô ta cúi thấp đầu, sợi tơ trắng cố sức chui vào trong thân thể tôi, chỉ tiếc cổ độc đối với tôi vô dụng.
"Cô không muốn nói, tôi lập tức chặt đầu của gã, giải thoát cho gã ngay." Người đàn ông trước mặt chính là con bài tẩy để tôi ép hỏi Lưu Huyên. Lấy tính mạng của người đàn ông này ra uy hiếp, Lưu Huyên sẽ phải nói cho tôi biết chân tướng mọi chuyện.
"Nếu như cậu muốn có phương pháp của tôi, tôi có thể cho cậu; nếu như cậu cần tiền, tôi cũng có thể cho cậu, tôi chỉ xin cậu có thể để tôi hoàn thành thí nghiệm này." Lưu Huyên vẫn không muốn đề cập chuyện năm đó, mãi cho đến khi tôi chuẩn bị dùng tay rút những cái ống cắm trên người gã đàn ông kia ra, rốt cục cô ta mới đổi giọng: “Được rồi, tôi nói, cậu muốn biết cái gì tôi đều nói cho cậu hết.”
Nghe được những lời này của cô ta, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Giết chết người đàn ông này sẽ không tạo ra bất cứ lợi ích nào cho tôi, từ đó hình thành cục diện lưỡng bại câu thương.
"Chồng của cô mất tích trước cô, vậy bắt đầu nói từ giai đoạn đó đi." Tôi cầm chặt dao giải phẩu, lưỡi dao cấn vào thịt, uy hiếp Lưu Huyên.
"Chồng tôi tên Bạch Vọng, là một người thành thật, có chút chủ nghĩa đàn ông qua tật xấu hút thuốc uống rượu, nhưng anh đối xử tôi rất tốt. Cha mẹ tôi qua đời rất sớm, Bạch Vọng là người thân duy nhất của tôi, tôi không dám tưởng tượng tình cảnh có một ngày anh ấy cũng rời bỏ tôi.”
"Năm 30 tuổi, Bạch Vọng bị chẩn đoán ung thư phổi. Cũng bắt đầu từ ngày đó, anh giống như biến thành người khác, tự khép kín mình, kiệm lời, ngày càng gầy gò.
Tử thần muốn cướp anh khỏi tôi, nhưng lại dùng phương thức tàn nhẫn nhất như vậy. Tôi là bác sĩ, tôi biết ba chữ "ung thư phổi" đồng nghĩa với sự tử vong vì không có thuốc nào cứu được. Đây chính là bệnh nan y.
Bạch Vọng từ chối trị liệu bằng hoá chất, anh muốn giữ được chút thể diện. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh, bởi vì tôi yêu anh.”
Lưu Huyên nói vô cùng ngắn gọn, tôi thấy giọng cô ta có chút kỳ quái: “Cái này chỉ là một cuộc sinh ly tử biệt giữa hai người, tại sao lại liên lụy đến người chết, cuối cùng biến thành bộ dạng như hiện giờ?”
Lưu Huyên cúi đầu, nhìn người chồng gầy nhom không ra hình người. “Đoạn thời gian cuối đời của anh, nỗi đau nhân lên vô tận. Tôi muốn cứu anh, dù cho dùng mạng của tôi tới đổi cũng được, từ đầu đã định là đau thương, mãi cho đến lúc tôi phát hiện một thi thể kỳ lạ.”
"Thi thể kỳ lạ?" Tôi phát hiện điểm khác biệt, ý bảo Lưu Huyên nói tỉ mỉ hơn.
"Đó là một thi thể do một nhà quyên tặng vô danh đưa đến Học viện Y học, con Khiên Ti Cổ đầu tiên chính là lấy ra từ trong đầu của cái xác đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.