Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 10: Có người ngoài cửa




Dịch: Vạn Cổ
"Này này, chúng ta đang làm livestream chính quy, đừng vì khắc khẩu rồi dẫn đến chửi nhau, thoát room nhé mấy bạn!" Vội vàng ngăn nhóm tài xế chuẩn bị cưỡi ngựa rút quân khỏi room livestream, tôi làm thế cũng chỉ là mô phỏng hành vi của nạn nhân, chớ đâu phải muốn làm ba cái việc không lành mạnh.
"Cậu streamer, cậu đang đùa với lửa đấy!"
"Yên tâm, mình không có tính làm gì trái đạo đức và pháp luật đây, mình hiểu rõ mà."
"Nói hay quá ha, nhưng sao tui cảm thấy thất vọng quá vậy nè?"
(Chú thích cho ai đá số không kịp đoạn này: Vì main mô phỏng đến đoạn nạn nhân sẽ làm gì khi trời tối trong trường hợp tinh lực sung mãn lại tự giam mình trong nhà trọ nửa tháng trời, sau đó main còn tìm thấy một tấm thẻ nhỏ dưới gối --> Người xem stream lầm tưởng main định hướng đến tệ nạn Call girl, sau đó là stream những hình ảnh bậy bạ, nên có phần hiểu lầm main.)
Mấy tay lái lụa đang hóng trò vui trong không hề sợ lớn chuyện, đang rục rịch bẻ cua, tôi liền sáng suốt chấm dứt đề tài này.
"Các bạn đừng quên rằng, theo tính cách của nạn nhân, dù không kiềm chế được bản thân nhưng điều kiện kinh tế của gã lại không cho phép lão có bất cứ hành vi không đứng đắn nào."
Một gã đang trốn nợ, hoảng sợ cả ngày, ru rú trong một căn phòng trọ giá rẻ tại ngoại ô. Gã ăn hôm nay nhưng chẳng biết đến ngày mai, tình hình kinh tế cũa gã cực kỳ khó khăn.
Hiện tại, cần quay về điểm xuất phát ban đầu, nạn nhân đã làm gì vào buổi tối xảy ra án mạng?
Giả như tôi chính là gã đó, đang nấp trong căn phòng âm u, quái dị. Đêm đã về khuya, trên người không còn nhiều tiền, dưới bối cảnh này, hay là ta nên ra ngoài, mồi điếu thuốc, rít một hơi nhỉ?
"Lúc mình vào ở căn phòng 203, bà chủ nhà từng nhắc nhở rằng, không được đi ra ngoài dù nghe bất cứ âm thanh gì. Vậy, giả sử nạn nhân khi còn sống cũng được bà chủ nhắc nhở như thế, rồi kẻ đó không làm theo, tự ý đi ra khỏi phòng thì sao?"
Dựa theo tính logic, giải thích như vậy là hợp lý. Cái chết của nạn nhân chắc chắn có liên quan đến hành động đi ra ngoài lúc đêm khuya.
Liếc nhìn đồng hồ, hiện tại vẫn chưa đến giữa khuya. Tôi bèn hé cửa phòng ra, đặt camera tại cửa, rồi dùng smartphone quan sát trực tiếp hình ảnh bên ngoài. Không một bóng người tại tầng 3, chỉ có mỗi một sự vắng lặng chết chóc đang lẩn khuất.
"Chắc phải đi dạo một vòng rồi. Nếu mình đã quyết định thử gặp quỷ một lần, thì không nên sợ sệt trước sau như thế." Đặt máy camera ngay cửa, tôi nhìn căn phòng 206 ở hướng đối diện. Nhớ lại cảnh tượng nạn nhân chết chóc kỳ lạ của nạn nhân, nếu tôi nói mình không sợ, thì chắc chắn đó là nói xạo.
"Nếu mình vô đượng phòng 206, có lẽ sẽ phát hiện ra vài manh mối mà cảnh sát để sót cũng không chừng." Đáng tiếc thay, đây chỉ là ý định tưởng tượng ra trong đầu. Nếu tôi dám yêu cầu như thế, chắc chắn sẽ bứt dây động rừng vì hai vợ chồng già chủ quán kia vẫn nằm trong số đối tượng bị tình nghi.
Cầm điện thoại đi xuống tầng 2, tôi nhận thấy vợ chồng ông, bà chủ đều không có ở đó. Trước quầy tiếp tân, chỉ có một cô gái khoảng chừng 20 tuổi đang ở đó.
Cô ấy đang quỳ gối tại một góc phòng, đưa lưng hướng về tôi. Dường như cô ấy đang quỳ cúng một bé gái nào đó tầm 2, 3 tuổi.
"Phiền em một chút, em có biết chủ nhà trọ ở đâu không? Tivi trong phòng anh bị hỏng rồi."
"Vốn dĩ tivi đã bị hỏng, không sửa được đâu."
"Hả? Em nói gì ngộ vậy? Thì bị hỏng nên anh mới định gọi người lên sửa nha."
Cô ấy đứng dậy, lau chùi lư hương đặt trước bức ảnh đen, trắng có hình cô bé 2,3 tuổi kia: "Em đã nói rồi, nó đã hỏng, mãi mãi cũng không sửa chữa được."
Cô ta vẫn đưa lưng về phía tôi: "Nếu không còn chuyện gì khác, anh về phòng nhanh đi. Ở đây, buổi tối không yên ổn đâu."
"Em đã thành công gọi lên lòng hiếu kỳ nơi anh. À đúng rồi, bé gái trong hình là con của em à? Anh thấy em..."
"Cô bé là em gái của em, bị mất tích từ lúc nhỏ rồi."
"Anh xin lỗi."
"Không sao đâu! Em đã quen với chuyện này từ lâu rồi, chỉ mong người mất tích kế tiếp không phải là bản thân em thôi." Giọng điệu của cô ấy khá bi quan.
"Chỉ có ba người nhà em đều hành Nhà trọ An Tâm này sao? Chồng của em đâu?"
"Em còn một người anh trai, anh ấy đi làm thuê bên ngoài rồi."
"Ừ, cuộc sống không dễ dàng mà. Nếu em cần giúp đỡ cái gì, thì cứ nói với anh nha." Vỗ ngực một cách phóng khoáng, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái kia. Thân thể của cô ấy run nhẹ, tựa như đang sợ sệt một điều gì đó.
"Anh nhấn mạnh, nếu em cần anh giúp bất cứ thứ gì, kể cả cầu cứu, hoặc tất cả mọi chuyện mà em cảm thấy cần thiết." Câu nói này chỉ mang tính chất thăm dò, vì tôi không hề tin cô ấy lại tin tưởng một người xa lạ như tôi, trừ khi cô ấy đúng thật đã đến bước đường cùng.
Đi một vòng nhưng chẳng thu thập được bất cứ manh mối nào hữu ích, tôi quay về căn phòng 203, đóng cửa lại, đặt camera bên cạnh.
Tôi chẳng trông mong gì về điều kiện an ninh phòng ốc tại nơi trọ với giá 35 đồng/đêm thế này. Ngoại trừ ma, quỷ quấy phá, tôi càng phải cẩn thận con người giở trò hơn.
Cánh cửa gỗ bong tróc đã nhiều năm, ổ khóa lỏng lẻo, kiểu dáng này chính là cái loại khá phổ biến ở những năm thập niên 90.
Tôi ấn vào tay vịn, lắc tới lắc lui. Nói thật chứ, cánh cửa gỗ này chắc khó mà chịu nổi vài cú đá mạnh bạo của mấy đứa nhóc 8,9 tuổi đấy.
Cất chìa khóa vào túi áo, tôi hé nhẹ cảnh cửa phòng. Dãy hành lang giữa hai căn phòng, 203 và 206, đang chập choạng tranh sáng tranh tối. Chiếc bóng đèn sống dở, chết dở tại đầu cầu thang kia cứ chớp tắc đúng thời điểm, khiến bầu không khí càng thêm ghê rợn. Chẳng cần bất cứ lời thêu dệt nào, bản thân cái khung cảnh này đủ khiến người ta không dám đi ra ngoài đêm khuya rồi.
"Chẳng biết nhà trọ này làm cách nào để có thể kinh doanh đến tận bây giờ?" Tôi đặt phích nước nóng mà bà chủ đưa đến tại cửa ra vào, sau đó để tách trà lên miệng phích. Tôi làm vậy không phải để chèn cửa chặt hơn, mà để cảnh báo.
Nếu có người lén lút mở cửa đêm khuya, chắc chắn chạm vào tách trà làm nó rơi xuống. Nghe được tiếng vang, tôi có thể ứng phó tình hình ngay lấp tức.
Cẩn thận như thế này, thật ra không phải vì tôi mắc Hội chứng vọng tưởng bị ám hại, mà do trải nghiệm đáng sợ của chính bản thân từ hôm qua đến giờ. Đến hiện tại, tôi vẫn không biết thứ mà mình sắp đối mặt chính xác là người hay quỷ nữa?
Gần cửa phòng, có một căn phòng nhỏ riêng biệt, đó là nhà tắm. Khi điều tra hiện trường ban nãy, do mãi mê đọc comment của Lưu Bán Tiên, tôi vẫn chưa kịp kiểm tra căn phòng ấy.
"Hy vọng đừng có bất cứ vật kỳ quái nào xuất hiện nữa." Tự thôi miên mình một cách vụng về, tôi mở cửa nhà tắm ra.
Gạch men sứ mới tinh được lót trên nền nhà, tường ốp sứ sạch sẽ, bồn cầu và bồn rửa mặt không có gì đặc biệt. Bên trong là máy nước nóng kiểu tận dụng năng lượng mặt trời được trùm dưới một bao nhựa mới, có vẻ là chưa được sử dụng quá nhiều lần. Nó được lắp ấm tường một nửa, nằm phía trên bồn tắm lớn.
"Ngay phòng trọ giá 35 đồng/đêm thế này, nhà tắm như vầy có vẻ hơi sang trọng nha." Mặc dù tôi chẳng nhìn thấy bất cứ lá bùa hay tượng thần nào, nhưng hình ảnh phản quang của bóng đèn hắt ra từ mảnh sứ trắng bệch cứ gợi tả một cảm giác quỷ dị khó nói nên lời.
Trang trí phòng ngoài có kiểu dáng từ những năm 90, nhưng nhà tắm này có vẻ từng được sửa chữa lại. So sánh hai bên, tôi càng cảm thấy không thích hợp.
"Không đúng! Quá khác thường!" Chuyện nào có điểm lạ, chắc chắn có vấn đề bên trong. Tất cả những chi tiết đi ngược với tư duy logic trong vụ án đều là sơ sót mà hung thủ vô tình để lại. "Tại sao chỉ có mỗi nhà tắm được sửa sang lại?"
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi phán đoán thế này: "Chủ nhà trọ làm thế để che giấu thứ gì đó, chẳng lẽ nhà tắm cũng là một trong những hiện trường từng xảy ra án mạng?"
Tôi lấy camera quay lại, miêu tả rõ tình huống bên trong nhà tắm, sau đó bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Từng giây trôi qua, chớp mắt đã hơn nửa tiếng sau, đang vùi đầu tìm manh mối, tôi bỗng nghe một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, làm tôi giật mình.
Tôi bước nhẹ đến cửa, nghiêng tai lắng nghe. Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên, tôi lách nhẹ người ra ngoài, dòm qua khe cửa.
Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng mơ hồ đang đứng yên trước cửa phòng 206!
"Cô ấy đang gõ cửa căn phòng có người chết cách đây 03 tháng!"
Nguồn sáng quá yếu, tôi khó có thể nhìn rõ ràng, đành dán sát người vào cảnh cửa, cố gắng căng mắt mà nhìn.
Bóng trắng ấy có dáng người gầy gò, mái tóc đen dài rũ tại bờ vai.
"Nó là người hay quỷ vậy trời?"
Nó đứng đó trong im lặng, tôi có cảm giác như bị ngừng lại vậy. Một tay của tôi nắm chặt lá bùa, tay còn lại nâng camera.
"Sợ gì chứ? Mục đích mà tôi đến đây hôm nay là để gặp quỷ cơ mà. Nếu muốn vạch trần bộ mặt thật của Âm Gian Tú Tràng, lúc này mình không thể nhát gan."
Vừa nghĩ thế, tôi buông lá bùa trong tay ra, vặn nhẹ chốt cửa. Chờ thanh chắn cửa kéo qua hết, tôi nhích nhẹ cửa phòng ra một chút.
"Đến đây đi! Để tao nhìn xem bộ mặt thật của mày. Để tao coi quỷ hồn có hình dáng ra sao?"
Vừa định bật tung cửa phòng, bóng đèn chết tiệt đầu cầu thang kia bỗng nhiên tắt ngấm. Trước mắt tôi là một màu đen dày đặc, chỉ có từng làn gió lạnh trên dãy hành lang lùa xuyên qua quần áo tôi từ bốn phương, tám hướng.
Sau lưng tôi, mồ hôi rịn ra ướt đẫm. Dường như có thứ gì đó đang di chuyển giữa bóng tối lặng câm!
Bòng đèn lóe lên, phút sáng sủa ngắn ngủi quay trở lại.
Ngay lúc ấy, tôi nhìn thấy một gương mặt vô hồn, xám ngoét bị tóc đen che kín đang di chuyển nhanh chóng đến gần tôi!
"Đệch mợ nó..."
Cửa phòng bị bật mở ra, phích nước nóng mà tôi dùng để báo động bị chính bản thân mình đụng trúng. Tách trà rớt xuống, kêu loảng xoảng. Nước sôi trong phích lập tức văng lên chân tôi.
Mặt đất trơn trợt cùng với cảm giác đau đớn thấu xương, cộng thêm việc tôi vừa giật mình hoảng sợ khiến tôi bị mất trọng tâm, ngã chổng vó về sau. Một tay cầm camera giơ sang một bên, tay còn lại chụp ngay cái bóng trắng mơ hồ kia theo phản xạ!
"Bịch!"
Cả người đổ nhào ngã xuống, vừa tỉnh táo lại, tôi liền nhìn thấy mình đang túm lấy nửa mảnh quần dài màu trắng tinh. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bèn thấy hai cái chân dài trắng trẻo mê người dán sát ngay chóp mũi của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.