*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lữ Tiểu Linh nói:
– Đây là Lan Lăng sơn, Thiên Sí Tuyết Sư và Ngân Linh Huyễn Thử chạy trốn ngay trong chỗ này. Một mình ta không làm gì chúng nó được mới đến Trấn Thiên Tinh kiếm người trợ giúp.
Lục Thiếu Du nói:
– Chúng ta đi, để xem Thiên Sí Tuyết Sư, Ngân Linh Huyễn Thử còn ở bên trong không.
Lữ Tiểu Linh nói:
– Chắc chắn còn, ta mơ hồ cảm giác Ngân Linh Huyễn Thử tồn tại.
Lục Thiếu Du, Lữ Tiểu Linh đi vào Lan Lăng sơn. Lúc này là sáng sớm, Lục Thiếu Du đi lên một đỉnh núi nhìn đằng trước. Lan Lăng sơn mạch yên lặng, cổ xưa, phương xa non xanh nước biếc, có mây mù quanh quẩn trong núi.
Lục Thiếu Du hỏi:
– Tiểu thư hãy cảm nhận thật kỹ Ngân Linh Huyễn Thử hiện ở đâu?
Trong sơn mạch to lớn này muốn tìm một con linh thú chẳng khác nào biển rộng tìm kiếm.
Lữ Tiểu Linh nhắm mắt, kết thủ ấn, vầng sáng trắng trong suốt bao bọc quanh thân.
– Chắc ở bên trái.
– Đi mau.
Lục Thiếu Du, Lữ Tiểu Linh dọc theo đường núi gập ghềnh uốn lượn, trèo lên núi đồi đi hướng trái.
Hai canh giờ sau, Lữ Tiểu Linh than mệt la mỏi, nàng là Linh Giả, cơ thể kém xa Lục Thiếu Du. Đường núi gập ghềnh làm Lữ Tiểu Linh đi mệt thở.
Lục Thiếu Du nói:
– Đi nhanh lên, nếu Ngân Linh Huyễn Thử, Thiên Sí Tuyết Sư chạy mất thì không bắt về được đâu.
Lữ Tiểu Linh thở hồng hộc, ngực phập phồng:
– Mệt chết đi được.
Hai canh giờ qua đi, hai người đến một đỉnh núi có rừng cây. Lữ Tiểu Linh cương quyết đòi nghỉ một lúc, Lục Thiếu Du bó tay đành nghe theo nàng.
Xem xét bốn phía thì hai người đã ở trong Lan Lăng sơn, bốn phía là cây cối um tùm, không khí trong lành làm lòng người tĩnh lặng như ở trong thế giới không thanh âm. Đi qua rừng cây, phía trước là một dãy sơn lĩnh, đường núi uốn lượn như cự long đang ngủ say. Giữa sườn núi tràn ngập mây mù trắng xóa.
Lữ Tiểu Linh thở hổn hển:
– Mệt quá.
Đá vụn cắt rách giày của nàng, Lữ Tiểu Linh mang giày da ống cao không thích hợp đi đường núi.
Lục Thiếu Du nói:
– Đi tiếp đi.
Trong lòng Lục Thiếu Du chỉ có Thiên Sí Tuyết Sư.
Lữ Tiểu Linh nói:
– Ta không đi nổi nữa, thật sự rất mệt, chân nổi bọng nước rồi.
Mắt Lữ Tiểu Linh ướt nước, từ khi nàng ra ngoài chưa chịu khổ thế này.
Lục Thiếu Du nói:
– Không được cũng phải đi. Nếu không Thiên Sí Tuyết Sư, Ngân Linh Huyễn Thử của nàng sẽ chạy xa.
Lữ Tiểu Linh cố gượng đứng dậy đi theo Lục Thiếu Du:
– Được rồi.
Lữ Tiểu Linh chợt xoe tròn mắt nói:
– Hay là ngươi cõng ta đi? Lúc nhỏ ta không đi nổi thì phụ thân sẽ cõng ta.
– Cõng nàng...?
Lục Thiếu Du ngoái đầu nhìn Lữ Tiểu Linh, xem bộ dáng của nàng đúng là đi không nổi. Thân thể Linh Giả kém hơn Vũ Giả nhiều.
Vì Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du đồng ý:
– Được rồi, chúng ta phải tìm ra Thiên Sí Tuyết Sư, Ngân Linh Huyễn Thử trước.
Trong sơn mạch này dường như có người khác đang tìm yêu thú, Lục Thiếu Du phải nhanh chân hơn mọi người.
Lữ Tiểu Linh vui vẻ cười tươi:
– Đa tạ.
Lữ Tiểu Linh nằm trên lưng Lục Thiếu Du, hoàn toàn không ngại nam nữ khác biệt, hai tay ôm chặt cổ hắn.
Lục Thiếu Du tội nghiệp cõng vưu vật đi tới, hai cục bánh bao dán chặt lưng hắn cọ sát theo bước chân phập phồng. Hai tay Lục Thiếu Du vịn đùi vưu vật rất gần cặp mông, cảm giác săn chắc làm hắn tê dại, tuyệt đối là dụ dỗ!
Lữ Tiểu Linh nằm trên lưng Lục Thiếu Du, khẽ nói:
– Không ngờ ngươi cũng khá tốt, chờ sau khi ta tìm được Thiên Sí Tuyết Sư, Ngân Linh Huyễn Thử sẽ cho ngươi mười vạn kim tệ.
Lục Thiếu Du không trả lời, lòng thầm bất đắc dĩ đè nén lửa dục. Nữ nhân này thật sự đơn thuần như trang giấy trắng sao?
Không biết hai người đi bao lâu, đói thì ăn lương khô chuẩn bị sẵn rồi lại xuất phát. Mấy canh giờ Lục Thiếu Du, Lữ Tiểu Linh vượt qua mấy đỉnh núi.
Dọc đường đi Lục Thiếu Du gặp vài tiểu đội, không biết bọn họ nghe tin ở đâu Lan Lăng sơn có yêu thú nên đến bắt. Thực lực cao nhất toàn là đẳng cấp Vũ Sư, Lục Thiếu Du cố ý né tránh đám người.
Vượt qua một ngọn núi, Lữ Tiểu Linh nói:
– Ta cảm giác được Ngân Linh Huyễn Thử ở không xa phía trước.
Lục Thiếu Du vui vẻ nói:
– Vậy sao? Chúng ta mau đi qua!
Lục Thiếu Du cõng Lữ Tiểu Linh chạy nhanh tới trước.
Chốc lát sau Lục Thiếu Du cảm giác Tiểu Long vặn vẹo trên cánh tay hắn, nó truyền đến tin tức đằng trước có yêu thú.
Lục Thiếu Du trấn an Tiểu Long, bước chân nhanh hơn. Lục Thiếu Du phải chiếm được Thiên Sí Tuyết Sư, Lữ Tiểu Linh thì việc này không thể trách hắn, nếu gặp người khác có lẽ sẽ chiếm luôn Ngân Linh Huyễn Thử, vưu vật này cũng khó tránh khỏi bị đè. So sánh thì Lục Thiếu Du cảm giác mình rất nhân hậu.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài đỉnh núi truyền ra tiếng lực lượng nỏ tung.
Bùm bùm bùm!
Nghe tiếng nổ, Lữ Tiểu Linh kinh kêu:
– Nguy rồi, là Thiên Sí Tuyết Sư, Ngân Linh Huyễn Thử bị người công kích!
Lục Thiếu Du nhướng mày nói:
– Chúng ta đi xem thử.
Chỉ mong không phải cường giả công kích Thiên Sí Tuyết Sư, nếu là cường giả thì không đến lượt Lục Thiếu Du hôi của.
Trong một sơn cốc rộng rãi, dãy núi đứng thẳng xung quanh. Lục Thiếu Du, Lữ Tiểu Linh âm thầm núp trên một đỉnh núi.
Trong sơn cốc bên dưới có một con yêu thú khổng lồ to năm mươi thước và con yêu thú to sáu, bảy thước đang kịch chiến với bốn nhân loại.
Yêu thú khổng lồ to năm mươi thước trắng tinh như tuyết, cái đầu to, lông trắng kéo dài đến vai và ngực. Cái đuôi dài mấy thước gấp khúc cuộn tròn sau lưng yêu thú, đôi mắt to như chuông đồng, mồm máu gầm rống, răng nanh lóe tia sáng lạnh. Tiếng rống điếc tai quanh quẩn trong sơn cốc, lưng yêu thú có đôi cánh trong suốt.
Lục Thiếu Du kích động:
– Đây là Thiên Sí Tuyết Sư!
Thiên Sí Tuyết SưCuối cùng được thấy Thiên Sí Tuyết Sư hàng hiếm. Hai người công kích Thiên Sí Tuyết Sư ước chừng tu vi Vũ Sư, nhưng nó không hề yếu thế. Lực lượng như vương giả đó, tốc độ mộng ảo thuộc tính phong hệ đó kết hợp hoàn mỹ lại, xem như vua vạn thú.
Bên kia hai Vũ Giả đang đấu với yêu thú sáu, bảy thước, màu bạc trắng, tốc độ nhanh khó tin, nó nhảy vọt lên mang theo một chuỗi tàn ảnh.
Bùm bùm bùm!
Sơn cốc bên dưới liên tục vang tiếng nổ, kình khí cường đại thổi quét.
Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm Thiên Sí Tuyết Sư không dời mắt. Lúc này có một Vũ Sư nhất trọng, một Vũ Sư nhị trọng vây công Thiên Sí Tuyết Sư. Hai người cầm thanh trường kiếm, kiếm ảnh xẹt qua hư không dấy lên kình khí cường đại một trước một sau lao hướng Thiên Sí Tuyết Sư trên bầu trời.
Thiên Sí Tuyết Sư phát ra tiếng gầm rung trời:
– Grao!
Miệng Thiên Sí Tuyết Sư phun ra lốc xoáy, bão tốc lên cao xé rách kiếm quang của hai Vũ Sư.
Sắc mặt hai Vũ Sư âm trầm, một người vỗ chưởng ấn lửa, một người bắn ra cột nước công kích Thiên Sí Tuyết Sư. Hai người là Vũ Giả hỏa hệ, thủy hệ.
Hai Vũ Sư công kích, Thiên Sí Tuyết Sư phun ra giông tố bị suy yếu dần. Nhưng ngay lúc này Thiên Sí Tuyết Sư lại rống to, bão vỡ tung. Cuồng phong tàn phá sơn cốc, đá vụn tứ tung, hai Vũ Sư bị hất văng ra.