Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1402: Ngoài dự đoán của mọi người (1)




Một lát sau, trong một đình viện tinh xảo Lục Thiếu Du ngồi xuống. Trong đình viện này đã sớm chuẩn bị không ít điểm tâm tinh xảo, còn có mấy bầu rượu ngon. Hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi, dường như Cô Vô THường này đã chắc chắc Lục Thiếu Du sẽ tới.
- Lục chưởng môn, nơi này có không ít rượu ngon. Đều vì ngươi mà chuẩn bị. Mời.
Cơ Vô Thường nói.
- Rượu của Thiên Âm môn vô cùng tốt, đương nhiên ta sẽ không bỏ lỡ.
Lục Thiếu Du mỉm cười nhấc chén rượu lên rồi lập tức uống cạn.
- Hảo tửu, không hổ là rượu do Cơ chưởng môn cất giấu.
Lục Thiếu Du tán thán, rượu này quả thực không tồi.
- Thật can đảm, lẽ nào Lục chưởng môn không sợ ta hạ độc sao?
Nhìn Lục Thiếu Du, Cơ Vô Thường nói.
- Thứ nhất, Cơ chưởng môn không phải là người như vậy. Thứ hai tiểu tử tin tưởng Cơ chưởng môn.
Lục Thiếu Du nói.
- Thúi lắm. Mọi người đều nói tiểu tử ngươi biết ăn nói, quả nhiên không sai chút nào.
Cơ Vô Thường nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.
- Cho dù trong rượu có độc, có lão độc vật Đông Vô Mệnh kia, người dụng độc trong thiên hạ có mấy người có thể so sánh với Đông Vô Mệnh kia? Cho nên sở dĩ ngươi mới không sợ ta hạ độc. Không ngờ lại nói dễ nghe như vậy. Nếu có thể độc chết ngươi ta cũng sẽ không do dự, để cho tiểu tử ngươi nếm chút đau đớn.
Cơ Vô Thường nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Dường như có chút bất đắc dĩ.
- Hắc hắc.
Lục Thiếu Du cười ngượng ngùng. Dường như những lời Cơ Vô Thường đều là suy nghĩ trong lòng hắn. Hạ độc hắn cuxg không sợ, có Tiểu Long, Lục Tâm Đồng, còn có Đông lão, độc bình thường có lẽ căn bản không thể làm gì được hắn.
- Ta nói không sai chứ?
Cơ Vô Thường nhìn Lục Thiếu Du lập tức nói:
- Ngươi có biết vì sao ta lại muốn một mình ngươi tới đây không?
Lục Thiếu Du lắc đầu, có lẽ Cơ Vô Thường này muốn nói tới một số chuyện chỉ hai người mới biết. Thế nhưng là chuyện gì thì hắn không thể đoán ra.
- Ngươi đương nhiên sẽ không biết.
Cơ Vô Thường cười khổ rồi nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết vốn ta cũng không phải là họ Cơ không?
Lục Thiếu Du lắc đầu, cái này đương nhiên hắn không biết. Thế nhưng có chút kỳ quái. Không biết Cơ Vô Thường này rốt cuộc có ý gì.
- Việc này cũng không có một ai biết được. Vốn ta không phải họ Cơ, mà là họ Vân. Tên của ta là Vân Vô Thường chứ không phải là Cơ Vô Thường.
Cơ Vô Thường như cười như không nhìn Lục Thiếu Du.
- Vân Vô Thường?
Lục Thiếu Du ngạc nhiên, thế nhưng cũng không biết Cơ Vô Thường này rốt cuộc muốn nói gì.
Nhìn Lục Thiếu Du, Cơ Vô Thường nhấp một ngụm rượu, lại nói tiếp:
- Ta đã thu được tin tức, nói tiểu tử ngươi lần này lấy một đánh chết, thu được vị trí đứng đầu thập đại cường giả. Hồng Lăng cũng tiến vào top mười, quả thực không tồi. Nha đầu Hồng Lăng kia mấy năm nay có khỏe không?
- Cơ chưởng môn, lẽ nào...
Lục Thiếu Du đột nhiên trợn mắt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó. Vân Vô Thường, lẽ nào Cơ Vô Thường chính là...
- Ngươi hẳn là Nhị thúc, nhạc phụ Vân Khiếu Thiên của ngươi chính là thân đại ca của ta. CHỉ là người bên ngoài không ai biết tới mà thôi.
Cơ Vô Thường nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Thiếu Du, lập tức mỉm cười nói.
- Nhị thúc?
Lục Thiếu Du sửng sốt, tuyệt đối sửng sốt. Đây chẳng lẽ là sự thực? Quả thực khiến cho hắn quá kinh ngạc, Cơ Vô Thường này không ngờ lại là thân huynh đệ của nhạc phụ Vân Khiếu Thiên hắn.
- Sao nào? Nếu tiểu tử ngươi không tin, ta nhớ không nhầm thì trên người nhạc phụ ngươi cũng có vật này.
Cơ Vô Thường trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, trong tay lập tức có một khối ngọc bài xuất hiện. Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy quen thuộc. Trên người nhạc phụ Vân Khiếu Thiên của hắn đích thực cũng có một khối ngọc bài giống như đúc. Hắn cũng vô ý nhìn thấy vài lần.
Lục Thiếu Du nhìn Cơ Vô THường, thảo nào trong lòng hắn luôn có chút cảm giác quen thuộc với Cơ Vô THường. Hóa ra chính là nhị thúc của Hồng Lăng, càng nhìn kỹ càng thấy có ba bốn phần tương tự với nhạc phụ Vân Khiếu Thiên.
- Tiểu tử ra mắt nhị thúc.
Lục Thiếu Du sửng sốt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại rồi lập tức hành lễ.
- Miễn lê.
Cơ Vô Thường mỉm cười nói:
- Tiểu tử ngươi thật tốt. Mang theo người Phi Linh môn tới tận đây. Ta biết ngươi trở về, thế nhưng thật không ngờ nhanh nhưu vậy đã nắm trong tay Song Đao môn và Bách Linh tông, xem ra ngươi muốn thống nhất mấy thế lực khác trong Cổ Vực này.
- Hắc hắc.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ cười, nếu như sớm biết Cơ Vô THường này là nhị thúc của Hồng lăng hắn làm sao dám mang theo người Phi Linh môn tới đây. Ánh mắt khẽ đảo, Lục Thiếu Du lập tức hiếu kỳ hỏi:
- Nhị thúc, người sao lại ở Thiên Âm môn? Lẽ nào...
Trong tưởng tượng của Lục Thiếu Du, sợ rằng Vân Dương Tông đã sớm nhìn chằm chằm vào Cổ Vực cho nên âm thầm phái ra Cơ Vô Thường tới Thiên Âm môn. Cũng có thể Thiên Âm môn chính là do Vân Dương Tông âm thầm nâng đỡ.
- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Thiên Âm môn và Vân Dương Tông không có chút quan hệ nào. Mà ta cũng vậy, chuyện ta gia nhập Thiên Âm môn không có chút quan hệ với Vân Dương Tông.
Cơ VÔ Thường mỉm cười, dường như biết suy nghĩ trong lòng Lục Thiếu Du, nói:
- Ta không mang họ Vân cũng là bởi vì không muốn có quan hệ với Vân Dương Tông. Lúc gia nhập Thiên Âm môn ta dùng họ mẫu thân. Bởi vì bản thân ta chỉ có hứng thú với âm luật và rượu ngon cho nên sau khi rời khỏi Vân Dương Tông mới gia nhập Thiên Âm môn. Phân tranh đối với ta mà nói, không có bao nhiêu lực hấp dẫn.
- Thì ra là thế.
Lục Thiếu Du mỉm cười. Hắn còn tưởng rằng Thiên Âm môn là do Vân Dương Tông an bài ở trong Cổ Vực. Nếu thực sự là như vậy, vậy thì Vân Dương Tông đã hành động từ mấy trăm năm trước, mưu đồ không nhỏ a.
- Ngươi định làm thế nào bây giờ? Còn muốn diệt Thiên Âm môn của ta hay không?
Cơ Vô Thường nhìn Lục Thiếu Du rồi cười nói.
- Không dám, tiểu tử uống chén rượu rồi lập tức rời đi.
Lục Thiếu Du có chút bất đắc dĩ. Cơ Vô Thường này không có quan hệ với Vân Dương Tông, lại là nhị thúc của Hồng Lăng, lại là đệ đệ của Nhạc Phụ, Lục Thiếu Du không dám động vào Thiên Âm môn nữa. Sớm biết rằng như vậy, mấy ngày trước hắn cũng không quyết định đi tới Thiên Âm môn này.
- Xem ra tuy rằng ta không có quan hệ với Vân Dương Tông, thế nhưng tới giờ vẫn phải nhờ Vân Dương Tông.
Cơ Vô Thường nói:
- Khi trước Vân Dương Tông cũng đi tìm ta, hi vọng ta có thể đem Thiên Âm môn gia nhập vào Vân Dương Tông, cũng nói với ta một đống lớn đạo lý. Thế nhưng cuối cùng ta cũng không đồng ý. Chưởng môn đời tước đã sớm biết quan hệ của ta với Vân Dương Tông thế nhưng vẫn đem chức vị chưởng môn truyền cho ta. Bởi vì tin tưởng ta có thể khiến cho Thiên Âm môn không dính dáng vào bất cứ thế lực nào. Mà hiện tại các thế lực lớn trong Cổ Vực rung chuyển, mục tiêu của Phi Linh môn ngươi sợ rằng là muốn nắm toàn bộ trong tay đúng không? Ta có một đề nghị, ngươi xem thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.