Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1293: Phá thú hồn quyết (1)




Khóe miệng Lục Thiếu Du hiện lên nụ cười quỷ dị. Dù thế nào Phi Dực Hỏa Long Mãng cũng chỉ là lục giai hậu kỳ đỉnh mà thôi. Lam Linh cũng chỉ là Vũ Suất lục trọng, tuy rằng thủ đoạn cực kỳ bất phàm. Thế nhưng cuối cùng thực lực kém quá nhiều. Lúc này Lục Thiếu Du không lùi mà tiến tới, thân thể phóng lên trời, linh lực trên người tuôn ra rồi bao phủ quanh thân, ngay cả gợn sóng trong không gian cũng không thể tới gần.
Phi Dực Hỏa Long Mãng đánh tới, thân thể khổng lồ như thiên thạch đáp xuống mang theo hỏa diễm nóng bỏng nhanh chóng bao phủ Lục Thiếu Du vào trong.
- Ồ?
Đối với việc Lục Thiếu Du không lùi mà tiến tới, không ít người đều không nhịn được mà ồ lên một tiếng kinh ngạc. Loại tình huống này chỉ sợ ai cũng phải tạm tránh đi một lát, cố gắng không để bị nó làm ảnh hưởng, không ngờ Lục Thiếu Du lại tiến tới.
Trong không gian tràn ngập gợn sóng nóng bỏng, hỏa diễm của Phi Dực Hỏa Long Mãng trực tiếp bao phủ không gian quanh người nó. Cỗ khí tức nóng bỏng kia khiến cho lúc này ngay cả Lục Thiếu Du cũng cảm thấy hô hấp đình trệ. Con bài chưa lật này của Lam Linh quả thực đủ khủng bố. Dùng tu vi Vũ Suất lục trọng, công kích không ngờ có thể chống lại một hai với Vũ Vương, Linh Vương nhất trọng.
Trong không gian nóng bỏng này, Lục Thiếu Du nhìn thấy cái miệng to lớn đỏ như máu của Phi Dực Hỏa Long Mãng nhanh mở ra đớp về phía mình. Cái miệng máu to lớn kia giống như một cái động không đáy màu đỏ to lớn, chỉ cần nhìn vào cũng khiến linh hồn người ta run lên. Khí tức quỷ dị cùng với uy áp ngập tràn trong đó khiến cho mọi người không rét mà run.
Giữa không trung, mọi người liên tục kinh ngạc. Thanh niên áo xanh kia không ngờ lại bị hư ảnh cự thú thôn phệ. Hoàng Đan, Hoàng Hân cùng Hoàng Chí Lương nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đại biến.
- Phá cho ta.
Ngay khi cái miệng lớn của Phi Dực Hỏa Long Mãng vừa mới thôn phệ Lục Thiếu Du thì lúc này thanh âm trầm thấp từ trong miệng Lục Thiếu Du vang lên. Một đạo huyết sắc quang ấn không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay hắn, nhanh chóng được đánh ra.
Ngao.
Một tiếng thú minh giống như long phượng từ trong cơ thể Phi Dực Hỏa Long Mãng vang lên, trong không gian tràn ngập hỏa diễm kia, từ trong lòng bàn tay phải Lục Thiếu Du có một cái ấn lướt đi, ấn này có hình dáng giống rồng nhưng không phải là rồng, giống hổ nhưng cũng không phải là hổ. Uy áp ngập trời từ trong đó khuếch tán ra. Mà hết thảy những chuyện này lại không có ai nhìn thấy rõ ràng.
Huyết Hồn Ấn vừa xuất, mang theo tiếng thú minh hung hăng nện vào trong không gian tràn ngập hỏa diễm kia, cả không gian như đình trệ một lát. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một tiếng nổ kinh thiên vang lên, một cỗ kình khí cuồng bạo ầm ầm khuếch tán trong không trung.
Phanh Phanh.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, đầu Phi Dực Hỏa Long Mãng khổng lồ kia bắt ngờ nổ tung trên không gian. Cả quảng trường lúc này xuất hiện một đám mây hình nấm. Hỏa diễm phóng lên trời, thanh âm khiến cho màng tai mọi người đau đớn.
Phốc phốc.
Trong không gian hỗn loạn, thân thể mềm mại của Lam Linh bị đánh bay, sắc mặt trắng bệch, máu tươi từ trong miệng phun ra. Thú Hồn Quyết bị phá, liên luy tới nàng cũng bị thương theo, mà thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Khi kình khí tiêu tán, thân ảnh Lục Thiếu Du lách mình xuất hiện. Khóe miệng mang theo nụ cười tà dị, dường như trút được gánh nặng. Xem ra sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn của hắn và Vạn Thú Tông có cừu oán, bất luận một công pháp gì của Vạn Thú Tông đều có thể bị Huyết Hồn Ấn của sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn khác chế, Huyết Hồn Ấn phá Thú Hồn Quyết của Vạn Thú Tông quả thực dễ như trở bàn tay.
Trên đài cao, ánh mắt của tất cả cường giả đều tỏa sáng. Đối với Thú Hồn Quyết của Vạn Thú Tông không ít người cũng biết rõ, tuyệt đối không dễ phá. Thế nhưng thật không ngờ Quỷ Sát Dương Quá kia lại phá được dễ dàng như vậy.
- Làm sao có thể? Thú Hồn Quyết của Vạn Thú Tông sao có khả năng bị phá dễ dàng như vậy?
So với sự kinh ngạc của những người khác thì tất cả những trưởng lão cùng đệ tử của Vạn Thú Tông càng thêm kinh ngạc, sợ hãi. Thú Hồn Quyết của Vạn Thú Tông bọn họ không giống bình thường, không ngờ lại dễ dàng bị đối phương phá như vậy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ sẽ không tin tưởng. Thế nhưng tất cả mọi chuyện này lại xảy ra trước mặt bọn họ.
- Thực lực Dương Quá tiên sinh thật mạnh mẽ a.
Hoàng Chí Lương thở dài một hơi. Tỷ muội Hoàng gia thì lại hít thật sâu, so với Lục Thiếu Du đang đấu ở trong quảng trường thì tỷ muội Hoàng gia còn khẩn trương hơn.
- Lam Linh tiểu thư, giao ngọc giản ra đi.
Thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trước người Lam Linh. Hắn cũng không ra tay nữa. Lam Linh thân là đệ tử Vạn Thú Tông, hơn nữa lúc này lại là đệ tử có địa vị cực cao, hắn cũng không thể làm quá mức. Mà trong lòng Lục Thiếu Du, có lẽ là bởi vì bản thân hắn đã trải qua một đoạn thời gian không ngắn ở chung với nàng, cũng coi như đồng cam cộng khổ, mặc dù nàng tâm ngoan thủ loạn, tâm cơ rất nặng, thế nhưng cuối cùng dù sao cũng không giết hắn, hắn cũng không bị thiệt.
Tuy rằng tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ rất nặng, thế nhưng Lục Thiếu Du cũng biết, có câu nói gọi là người trong giang hồ thân bất do kỷ, có lẽ là như thế. Khi trước Lam Linh ở trong sơn mạch Vụ Đô, nếu như không phải bởi vì tâm ngoan thủ lạt cùng tâm cơ không bình thường sợ rằng cũng không sống được tới bây giờ, cũng không có cách nào bò tới địa vị hiện tại trên Vạn Thú Tông. Hết thảy những chuyện này sâu trong lòng Lục Thiếu Du hiểu rất rõ. Trong nội tâm ngược lại có chút tán thưởng Lam Linh, có thể có được địa vị như hiện tại, người bình thường há có thể làm được.
- Ta thua.
Trong miệng Lam Linh lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Nhanh chóng đem một đống ngọc giản trong tay giao cho Lục Thiếu Du. Khuôn mặt tái nhợt, vô lực ngẩng lên nhìn Lục Thiếu Du rồi nói:
- Các hạ, quả thực ngươi rất giống một bằng hữu của ta.
Lục Thiếu Du tiếp nhận ngọc giản, mỉm cười nói:
- Về sau nói không chừng ngươi còn có thể gặp lại được người đó.
- Không có khả năng, hơn phân nửa hắn đã lành ít dữ nhiều. Cho dù là gặp hắn thì hắn cũng không coi ta làm bằng hữu.
Lam Linh nói.
Mí mắt Lục Thiếu Du khẽ giật, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Lam Linh tiểu thư, ngươi nên lui qua một bên dưỡng thương đi, đừng để lưu lại di chứng gì.
Thanh âm vừa dứt, Lục Thiếu Du rời đi, nhìn bóng lưng Lục Thiếu Du, ánh mắt Lam Linh không ngừng biến đổi, lẩm bẩm nói:
- Cái bóng lưng này vì sao cũng tương tự như vậy?
Phanh Phanh.
Đại chiến vẫn còn tiếp tục, ngày cuối cùng, tất cả mọi người đều đang tranh thủ cơ hội cuối cùng. Vừa rồi người thanh niên áo xám kia còn chưa có động tác cùng với đám người Thánh Nữ Thiên Các hiện tại cũng đã nhanh chóng chọn được đối thủ của mình.
Thân ảnh Lục Thiếu Du đáp xuống một chỗ trống trải trên quảng trường, mắt nhìn toàn trường rồi kiểm tra số ngọc giản vừa mới đạt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.