Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1110: Đoạn hồn khoái kiếm (1)




Cuối cùng Lục Thiếu Du cũng không nhịn được mà cảm thán, Cổ Vực này đúng là quá phức tạp, nếu như không biết thì ai mà ngờ được một cái Thành Cự Giang thôi lại có nhiều thế lực cường hãn cỡ ấy, chỉ bằng điều này thôi, những thế lực bên ngoài muốn chiếm Thành Cự Giang sợ là cũng chỉ có thể bỏ cuộc chứ chẳng làm được gì.
Trên đường đi, Lục Thiếu Du cũng hỏi được không ít chuyện về Thiên Địa Các, nhưng điều khiến cho Lục Thiếu Du cảm thấy vô cùng ngạc nhiên chính là Hoàng Đan cũng chẳng biết gì về Thiên Địa Các, Lục Thiếu Du cuối cùng chỉ có thể đoán là những người không đủ tu vi thực lực thì căn bản đều không biết sự tồn tại của Thiên Địa Các, có thực lực bao nhiêu thì biết được bấy nhiêu, thế lực cỡ như Thiên Địa Các, người bình thường căn bản là khó mà biết tới được, giống như mình khi xưa vậy, căn bản cũng không biết tới sự tồn tại của Thiên Địa Các.
Một đường trò chuyện cùng nhau, hai nàng đều không còn xa lạ gì với Lục Thiếu Du, cho nên cứ huyên thuyên mãi, còn hỏi không ít chuyện của Lục Thiếu Du, chỉ là Lục Thiếu Du cũng rất cẩn thận, mấy người như Vân Tiếu Thiên và Lữ Chính Cường cũng không hỏi được gì từ Lục Thiếu Du, mặc dù Hoàng Đan này cũng chẳng phải nữ tử bình thường, nhưng nếu so với Vân Tiếu Thiên và Lữ Chính Cường thì vẫn còn kém rất xa.
Bất quá đối với cô Hoàng Đan này thì Lục Thiếu Du cũng phải than thầm trong bụng, Hoàng Đan hoàn toàn không giống với mấy người Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi, Diệp Mỹ và Hoa Mãn Ngọc, hai tỷ muội Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi, Diệp Mỹ thuộc loại nữ tử có tâm trí mạnh, Hoa Mãn Ngọc thì thuộc loại nữ tử dã tính khí phách, còn Hoàng Đan thì lại thuộc dạng nữ tử vũ mị giỏi đưa đẩy.
Lục Thiếu Du nghĩ, chẳng trách Hoàng Đan có thể trở thành trưởng lão ngoại môn của Vạn Tượng Thương Hành, chủ trì Vạn Tượng Thương Hành cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nếu như Hoàng Đan gia nhập Phi Linh Thương Hành của Phi Linh Môn thì đúng là không tệ, đương nhiên, Lục Thiếu Du cũng chỉ nghĩ mà thôi.
Bốn ngày sau, dưới một dãy sơn mạch, núi cao khuất tầm nhìn, được bao phủ bởi một màu xanh um tùm, dáng núi hùng vĩ cao ngất, uốn lượn hướng lên, từng dòng suối nhỏ chạy ra từ khe núi, trên ngọn núi có sương mù màu trắng bay lượn.
Cây cối xanh um, bên dưới rừng thì có suối chảy róc rách, cảnh tượng như vậy khiến cho Lục Thiếu Du cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, lúc trước từ thành Cự Giang đi về mình cư nhiên lại không phát hiện.
- Đại nhân, chúng ta đã tới rồi, đi tiếp thêm một quãng nữa thì chính là Vạn Hạp Quật.
Hoàng Đan nói với Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du gật đầu, lúc này chỗ mà mình đang nhìn đúng là có chút không giống, nói không chừng nơi này lúc xưa chính là hải vực, sau đó lại biến thành lục địa, vỏ trái đất vận động mạnh tạo ra cảnh đẹp quần sơn kỳ lạ hiếm có như vậy, nếu như ở tình huống bình thường thì sơn phong thế này đúng là vô cùng hiếm thấy.
Ngay tại Lục Thiếu Du thầm đánh giá cảnh sắc nơi này, ánh mắt của Hoàng Hân loé lên, nói:
- Đại nhân, phía trước là tới rồi, lúc trước ta đã đi vào từ nơi này.
Lục Thiếu Du nghe nói phía trước một đoạn nữa chính là cửa vào Vạn Hạp Quật, núi cao trập trùng, đỉnh nào cũng chót vót, cây cối biếc xanh, bên trong đó còn có tiếng chim hót véo von, bên dưới còn có thể dễ dàng nhìn thấy suối chảy róc rách, trong veo tận đáy, nước suối đổ xuống mặt đất tạo thành từng làn bọt nước trắng xoá, khiến cho người ta có cảm giác như lạc vào tiên cảnh.
- Đây chính là Vạn Hạp Quật sao?
Lục Thiếu Du nhịn không được mà có chút kinh thán, theo lối vào cốc nhìn lại, chỉ thấy một cửa vào hạp cốc dài thật dài xuất hiện trước mắt, mơ hồ còn có thêm tiếng dã thú kêu đang vang vọng, người bình thường tới đây chắc là trong lòng sẽ sinh ra cảm giác vô cùng rung động.
- Hoàng tiểu thư, xin đa tạ, đây là ba viên tu hồn đan, là đan dược ngũ phẩm sơ giai, Linh hồn lực của ngươi đã bị ảnh hưởng không hề nhỏ, sau khi uống ba viên đan dược này thì có thể khôi phục được không ít.
Lục Thiếu Du móc ra ba viên đan dược giao cho Hoàng Hân, thực lực của Hoàng Hân này chỉ là Vũ Phách, dùng đan dược ngũ phẩm đã là cực hạn rồi, hơn nữa đã nhờ Hoàng Hân dẫn đường cho nên Lục Thiếu Du cũng chẳng keo kiệt chút nào.
Hoàng Hân do dự một chút liền duỗi ngọc thủ ra, thu đan dược vào trong tay, nói:
- Đa tạ đại nhân.
- Tốt lắm, các ngươi trở về đi, hẹn gặp lại.
Lục Thiếu Du nói xong, Linh lực dưới chân chợt loé, thân hình lăng không mà đứng, Bạch Linh cũng lập tức bay lên tới bên cạnh Lục Thiếu Du.
- Đại nhân, ta đưa ngươi đi, trong Vạn Hạp Quật này ta cũng coi như là quen thuộc.
Hoàng Đan đột nhiên nói.
- Không cần đâu, ngươi cứ mau trở về đi.
Có người ngoài đi theo thì đúng là không tiện chút nào, lần này đi vào Vạn Hạp Quật, Lục Thiếu Du tin chắc là sẽ có cách tìm ra đám Thị Huyết Linh Phong kia, trừ phi là mình đoán sai, đám Thị Huyết Linh Phong kia không có ở bên trong Vạn Hạp Quật.
- Đại nhân, nếu như có cơ hội thì mời đại nhân trở lại Hoàng gia ngồi một chút, nếu như đại nhân cần thứ gì cũng có thể tới Vạn Tượng thương hành tìm ta, có lẽ ta có thể giúp được phần nào cho đại nhân.
Hoàng Đan khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đưa mắt nhìn thân ảnh áo xanh đang ở giữa không trung rồi nói.
- Được.
Lúc thanh âm của Lục Thiếu Du vang lên giữa không trung thì hắn đã cấp tốc di chuyển đi, chỉ để lại hai vệt mờ ở giữa không trung.
Hai người Hoàng Đan và Hoàng Hân nhìn về phía bóng dáng gần như đã mất hút giữa không trung kia, trong ánh mắt đều có vẻ hơi phức tạp.
- Nhịn chết ta rồi, hừ.
Cái đầu nhỏ của Tiểu Long bò ra khỏi ống tay áo của Lục Thiếu Du để xem xét, đôi mắt nhỏ nháy một cái, nhìn chằm chằm về khoảng không phía trước,
Lục Thiếu Du nhìn vào hạp cốc này, sâu bên trong hạp cốc thật dài kia, hai bên hạp cốc lập tức biến thành hình nhánh tẻ. Có dòng suối nhỏ chảy qua, men theo vách núi đổ xuống, có cái trông như một sợi dây dài, có cái lại như một tấm màn treo, tiếng nước chảy mang tới sinh khí cho cả cốc. Ngay bên ngoài hạp cốc này lại xuất hiện vô số hạp cốc nhỏ khác nữa.
- Đúng là một nơi kỳ lạ.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhịn không được liền kinh hô, núi non liền nhau trùng điệp, trong cả dãy sơn mạch lớn như vậy mà chỉ toàn là hạp cốc, hai bên đều là vách núi cao ngất, mỗi một hạp cốc cơ bản đều giống nhau như đúc, khó mà phân biệt được nổi.
- Tiểu Long, đệ có cảm giác được khí tức của Thị Huyết Linh Phong hay không?
Lục Thiếu Du lăng không mà đứng, nhìn về phía trước hỏi Tiểu Long.
- Nếu như khoảng cách gần thì không thành vấn đề, còn quá xa thì ta cũng không làm được.
Tiểu Long phun ra nuốt vào cái lưỡi rồi nói.
- Xuy xuy.
Lục Thiếu Du do dự một chút, kết xuất thủ ấn, nhanh chóng gọi con Thị Huyết Linh Phong nhất giai bên trong Không gian thú nang ra, con Thị Huyết Linh Phong này cũng chỉ mới lớn cỡ ngón tay cái mà thôi, mặc dù là Linh thú nhất giai, nhưng thân thể của Thị Huyết Linh Phong cấp này thì chỉ lớn cỡ đó mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.