Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1010: Trên đường đi gặp phiền toái




- Nguyên lai chỉ vài tên cường đạo mà cũng đánh không lại, ra vẻ ngươi chính là một nhị thế tổ đi.
Tiểu nha đầu nhìn thoáng qua Lục Thiếu Du, lộ ánh mắt khinh bỉ, bản thân nàng còn có tu vi võ đồ nhị trọng.
- Tiểu Lan, không được vô lễ!
Nữ tử áo xanh trừng mắt mắng nha đầu kia, nha đầu thè lưỡi, không dám tiếp tục nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn trừng Lục Thiếu Du.
- Công tử, vùng núi này luôn sóng êm gió lặng, hẳn là không có cường đạo gì đi!
Nữ tử nói, ánh mắt hiện tia hoài nghi.
- Ta cũng không biết, có thể là ta xui xẻo.
Lục Thiếu Du đáp.
- Tiểu thư, chúng ta nên vào thành, nơi này không nên ở lâu.
Ánh mắt lão giả năm mươi tuổi đảo qua trên người Lục Thiếu Du, lập tức nói.
- Công tử, phía trước chính là Dao Hải thành, tuy rằng không xa nhưng nếu ngươi đi bộ chỉ sợ còn dùng một ngày thời gian, không bằng chúng ta đưa ngươi đoạn đường thế nào.
Nữ tử nhìn Lục Thiếu Du nói.
- Cũng tốt, vậy ta không khách khí.
Lục Thiếu Du mỉm cười, lập tức dẫn đầu bước lên xe ngựa.
- Tiểu thư, xem hắn…
Ánh mắt nha đầu nhất thời biến đổi, chỉ vào bóng lưng Lục Thiếu Du kêu lên.
- Tiểu thư, người này không rõ lai lịch, chúng ta…
Lão giả ngập ngừng nói.
- Được rồi, nhanh lên đường đi, chúng ta phải nhanh chóng vào thành, còn chút lộ trình cuối cùng, đừng để xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Nữ tử nói.
- Mọi người mau lên xe!
Lão giả không nói gì thêm, lệnh mọi người nhanh chóng xuất phát.
Nữ tử nhìn vào xe ngựa, khẽ cau mày, lập tức nhảy lên xe.
- Đa tạ tiểu thư cho ta quá giang đoạn đường, nếu có cơ hội nhất định báo đáp ân tình của tiểu thư.
Bên trong xe ngựa, Lục Thiếu Du cười nói.
- Ngay cả cường đạo mà ngươi cũng đánh không lại, còn nói báo đáp gì chứ, hừ!
Nha đầu ngạo nghễ nói, ánh mắt trừng Lục Thiếu Du, người này thật sự không xem mình là người ngoài.
- Chỉ đưa một đoạn đường thôi cần gì nhắc tới, chỉ là chút chuyện nhỏ, công tử không cần để trong lòng.
Nữ tử chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn Lục Thiếu Du.
- Giá…
Xe ngựa lại lên đường, ba người ngồi trong xe khó tránh va chạm, nhất thời nữ tử lặng lẽ rút chân trở về.
- Ngươi chú ý một chút, đừng đụng vào tiểu thư nhà ta!
Nha đầu liền nói.
- Tiểu Lan, ngươi nói gì đó!
Nữ tử áy náy nhìn Lục Thiếu Du như xin lỗi.
- Tiểu thư, các ngươi đang gặp phải chuyện phiền toái đi, ta cảm giác con đường này không quá thái bình, các ngươi nên cẩn thận một chút, ta gặp phải mấy tên cường đạo kia, thiếu chút nữa đã mất mạng!
Lục Thiếu Du nói.
- Đó là do ngươi tay trói gà không chặt, cường đạo bình thường làm sao dám chọc chúng ta, chúng ta chỉ sợ…
Lời của nha đầu còn chưa dứt, nữ tử đã ngắt lời của nàng:
- Tiểu Lan, im lặng một chút đi, bằng không sau này sẽ không cho ngươi đi theo.
- Tiểu thư, tôi không lắm mồm nữa, lần sau không dám!
Nha đầu biến sắc, liền nói.
- Công tử, ngươi yên tâm đi, đã sắp tới Dao Hải thành, sau khi vào thành sẽ thật an toàn, đoạn đường này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.
Nữ tử nói.
Lục Thiếu Du chỉ cười, lập tức nhắm mắt dưỡng thần, tiếng vó ngựa vang lên bên tai không dứt.
Xe ngựa càng đến gần Dao Hải thành, sắc mặt nữ tử càng thêm ngưng trọng, tựa hồ đang lo lắng sự tình gì. Trong toa xe xóc nảy, Lục Thiếu Du tựa lưng vào ghế, thản nhiên không mang tới việc bên ngoài.
Nhìn dáng vẻ nữ tử, Lục Thiếu Du phỏng chừng đoàn xe này đang gặp phải phiền toái, nhưng hắn không muốn tìm hiểu, lúc này hắn chỉ muốn đi vào Dao Hải thành rồi tính sau.
Lục Thiếu Du biết đã lâu không tìm được tin tức của mình, chỉ sợ nhóm người Đông Vô Mệnh sẽ chạy tới Thương Sơn môn tìm người. Mặt khác Thương Sơn môn đã gia nhập Linh Vũ giới, dựa theo lời nói của Lăng Thanh, Lâm Trung Kiến mới gia nhập Linh Vũ giới chưa bao lâu, lúc này Lâm Trung Kiến đã chết, xem ra mình phải đi tìm hiểu động tĩnh của Thương Sơn môn mới được, sau khi Lăng Thanh chạy trốn đoán chừng sẽ không khả năng bỏ qua cho mình.
Đang cân nhắc sự tình, chân mày Lục Thiếu Du chợt nhíu lại, lập tức khôi phục tự nhiên.
Mà lúc này xe ngựa cũng đột nhiên ngừng lại.
Sưu sưu…
Tiếng xé gió vang lên, chân khí mạnh mẽ bao phủ tới.
- Mọi người mau đề phòng, có người đánh lén!
Thanh âm lão giả dồn dập truyền tới, sắc mặt nữ tử đại biến, thân ảnh cấp tốc nhảy ra khỏi xe.
- Ngươi ngàn vạn lần đừng đi ra, bên ngoài nguy hiểm, mau trốn đi đi!
Nha đầu nói xong liền nhảy xuống xe ngựa.
Lục Thiếu Du cười khổ, nhắm mắt dưỡng thần, tâm thần rình hết thảy bên ngoài, mọi việc đều biết rõ ràng.
Lúc này xe ngựa dừng trong rừng cây địa thế bằng phẳng, chung quanh đều là đại thụ che trời, mười mấy thân ảnh đã cầm vũ khí sẵn sàng đón địch.
Mà chung quanh xe ngựa xuất hiện trên trăm thân ảnh, hơn trăm người đã hoàn toàn vây kín mười mấy người của đoàn xe.
Ánh mắt nữ tử nhất thời ngưng trọng, cảm giác chân khí, trong hơn trăm người có cao thủ cực kỳ lợi hại, đều là người mà nàng nhận thức.
- Ha ha, Lưu Uyển, ngươi cho là ngươi có thể vào thành sao, các ngươi trốn không thoát!
Một tiếng cười lạnh vang lên, một hắc ảnh nhảy xuống, người kia bốn mươi tuổi, sau lưng có đôi cánh chấn động, đã tới tu vi Vũ tướng.
Vừa nhìn thấy người kia, sắc mặt mười mấy người càng thêm trầm trọng, trong mắt kinh hãi, vừa đưa mắt nhìn nhau, mà thần sắc nữ tử đã ngưng trọng tới cực điểm.
- Quân Kỳ Cửu, Quân gia các ngươi muốn thế nào!
Ánh mắt nữ tử híp lại, quát lớn.
- Muốn mạng của ngươi mà thôi, ngươi đã biết kế hoạch của Quân gia, vậy chỉ có chết!
Đại hán kia âm lệ quát.
- Chỉ sợ Quân gia các ngươi làm không được, Lưu gia cũng không dễ dàng bị Quân gia phá hủy!
Nữ tử híp mắt nói:
- Nếu ngươi thu tay lại, ta có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì, Lưu gia cũng sẽ không đối phó Quân gia!
- Kiệt kiệt, đều nói Lưu gia đại tiểu thư lanh trí đa mưu, ta xem ngươi là kẻ ngốc, ngươi nghĩ rằng ta tin sao.
Đại hán âm trầm cười nói.
- Các ngươi chạy mau, chỉ cần chạy thoát mang tin tức trở về, để trong tộc báo thù cho chúng ta!
Nữ tử dứt lời, vung tay, trong tay hiện ra hai thanh đoản kiếm màu bạc dài một thước, nhất thời mang theo hai đạo kiếm quang màu lam, kiếm quang mang theo tiếng xé gió đột nhiên bắn thẳng về hướng đại hán.
- Mau ra tay, một tên cũng không buông tha!
Đại hán quát một tiếng, nhìn chằm chằm nữ tử nói:
- Tu vi Vũ phách nhị trọng, làm sao là đối thủ của bổn tướng, ngươi quá ngây thơ rồi!
Dứt lời đôi cánh sau lưng hắn run lên, thân hình lao thẳng lên không trung, một đạo chưởng ấn gào thét đánh ra, hung hăng va chạm về hướng nữ tử.
Hưu hưu!
Ánh mắt nữ tử trầm xuống, sắc mặt ngưng trọng, thân thể mềm mại thối lui, đồng thời song kiếm chém ra, hai đạo kiếm quang bạo lướt, phá không bay đi, mơ hồ mang theo xu thế chấn khai không gian ba văn, cuối cùng nghênh thẳng chưởng ấn.
Ca ca…
Giữa không trung vang lên tiếng vỡ thanh thúy, hai đạo kiếm quang bị chấn nát, kình phong khuấy động, mà thân ảnh nữ tử bật lui về phía sau.
Chỉ một chiêu sắc mặt nữ tử liền trắng bệch, chênh lệch giữa hai người thật quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.