Linh Sủng Của Ta Là Thần Thú Biến Dị!!

Chương 6: Truyền thừa




Nghe Vậy Vũ Điệp cười khách khách vũ mị nói
"Tiểu Tuyệt người không cần mơ, không nói ta có đồng ý hay không, nhưng chỉ cần ca ca ta biết ngươi liền xong hắn không lột da ăn sống cũng rút cái ấy của ngươi a, ca ca của ta còn mạnh hơn cả ta."
Nghe vậy cổ Vũ Tuyệt có chút rụt lại, theo bản năng đưa tay lên che cái kia lại nói
"Điệp tỷ chúng ta không đùa nữa, a phải rồi chẳng phải lúc trước ngươi có nói cái gì truyền thừa sao? Ta lại không thấy gì?"
Vũ Tuyệt nhìn Tiểu Bach lại qyay đầu nhìn Vũ Điệp bình tĩnh nói.
"Ách cái này ta quên vốn trước kia ta định làm xong liền đi nhưng không ngờ lại sơ sót nên ta ở lại đây lên không cần cái truyền thừa cả, ngược lại ảnh hưởng đường đi của ngươi, bây giờ có ta tự mình chị dạy là được, còn cái này giới chỉ cho ngươi, bên trong có một ít ngọc bội thông tin tổng hợp về linh thảo, linh thú ngươi tự nhìn xem"
Nói xong trong tay liền xuất hiện một cái nhẫn màu bạch kim ném sang cho Vũ Tuyệt.
Đưa tay lên nhận cái giới chỉ ngước đầu lên nhìn Phượng Vũ Điệp lại thấy trên tay nàng có một cái y chang trên ngón áp út phải, Vũ Tuyệt mỉm cười nhẹ nói
"Điệp tỷ cái này liền là nhẫn đính hôn sao, ngươi cũng thật chủ động a"
Nói xong liền đeo lên ngón áp út tay trái, trong suy nghĩ của hắn cái này giới chỉ ngoài kia cũng bình thường đồ vật vì thế hắn không quá quan tâm, nhưng thật ra Vũ Tuyệt hoàn toàn sai, bởi vì ngoài kia đại đa số ngoài kia linh giả đều sử dụng là túi không gian, trên đại lục này có thể có túi không gian cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có một số gia tộc cực lớn mới sử dụng giới chỉ, nên Vũ Điệp cái náy giới chỉ là nàng cực khổ rèn luyện mới được lão gia cho hai cái một cái về sau liền cho nàng lão công không ngờ giữa đường lại nhặt được một cái để tử tốt liền cho hắn.
Liếc Vũ Tuyệt một cái, nàng không những giận còn cười đùa nói
"Người không thích liền trả, lúc nảy chẳng phải cái cổ đều rụt xuống sao bây giờ lại dám nói a"
"Ách ta cần phải sợ sao, lúc nảy chỉ là nhất thời, ta cái này chẳng phải thiên phú cực mạnh sao, cần một chút thời gian liền có thể giáo huấn hắn một trận là được"
Vũ Tuyệt cười toe toét nói.
Phượng híp mắt cười đùa nói.
"Nhưng đó chỉ là tương lai gần trăm năm sau, cũng chưa chắc chỉ cần thiên phú liền mạnh lên được a, quan trọng là khắc khổ, với lại cái ta nói là hiện tại a, chỉ cần ta ngoắc tay một cái hắn liền có mặt tại đây ngươi tin sao."
Nghe vậy Vũ Tuyệt cười khan lắc đầu nói.
"Cái gì khắc khổ ta đều chịu được, chẳng phải mười tám năm nay ta đều là chịu khổ sao, lại nói ngươi cái này sư phụ xinh đẹp dịu dàng như vậy lại đi hại học trò cực phẩm của mình, tương lai còn có thể là ngươi lão công a"
Aphi
Vũ Điệp một bộ dáng muốn nhổ nước bọt nói
"Tiểu Tuyệt, cái mồm của ngươi cũng thật tốt, nếu không phải ta một cái giáo sư dể tính không biết ngươi một ngày bao nhiêu lần giáo huấn a".
"Được rồi rồi không nói nhiều nữa, ngươi mau đưa đưa tinh thần vào nhẫn trử vật thử xem, rồi còn mau học thuộc tính chất về các loại thảo, linh thú, khoáng vật đi"
Vũ Điệp cười đùa yêu chiều gõ đầu Vũ Tuyệt nói.
"Ách, đau... vâng "
Nói xong liền vận dụng tinh thần vào trong chiếc nhẫn, xong trong trong chốc lát hắn liền chấn kinh, trong không gian này rộng đến cả ngàn mét bên trong chỉ chứa vài cái ngọc bội.
Đột nhiên hắn nhớ đến một việc nói.
"Điệp tỷ a, có phải hay không ngươi từng nói thế giới này mới thức tỉnh hay không"
Vũ Điệp liếc Vũ Tuyệt nói "phải"
"Như vậy làm sao còn có nhiều như vậy động phủ thượng cổ a"
Sở dỉ hắn nói như như như thế là vì từ khi đại lục biến dị ngoài con người, động vật, thực vật biến dị, ngoài ra còn xuất hiện vô số động phủ, mê cung, để con người khám phá, cung cấp tài nguyên, kể từ đó họ mới có thông tin về linh dược, linh thú, khoáng vật.
Đúng vậy a nàng có chút nhíu mày nghi ngờ nghĩ không có con người làm sao lại có động phủ, mê cung, như vậy nơi này vốn trước kia đã từng là thức tỉnh, vậy tại sao lại một lần nữa thức tỉnh. Nghĩ một chút nàng đều không nghĩ ra, liền ném sang một bên nhìn Vũ Tuyệt nói.
"Cái này ta cũng không biết, sau này ta lại hỏi thử gia gia, bây giờ chúng ta ra ngoài mua một ít linh dược cho việc huấn luyện Tiểu Bạch đi"
"Hão Tiểu Bạch chũng ta đi thôi"
Nói xong liền ôm tiểu Bạch đi ra ngoài.
...
"Tiểu Tuyệt ngươi mua cái này một ít, cái này nữa, a cái này cũng ngon ngươi mua cho ta."
Đi trên đường phố, Vũ Điệp không ngừng chỉ chỏ, muốn ăn cái này cái kia, ăn xong đều khen ngon không dứt, ăn mãi đều không no, giống như một cái tiểu hài tử mới lên phố, hẳn là nàng trước kia không có như vậy thường xuyên đi chơi, theo hắn biết, nàng từng nói trước kia nàng cũng như hắn mười tám năm sống một cuộc sống ngốc nghếch, nhưng cũng không được tốt như hắn, bởi hắn có bố mẹ yêu thương, tuy ngốc nhưng vẫn được sống một đứa trẻ bình thường còn nàng sao? Vừa ra đời liền mang ghánh nặng gia tộc, tuy được gia gia nàng rất yêu thương nhưng cũng rất nghiêm khắc, nên nàng vẫn không thể sống bình thường, mười tám năm sống ngốc nghếch, 18 năm áp lực chồng chất, 18 năm rèn luyện sinh tử, thử hỏi một đứa trẻ nào chịu được, có thể nói là tuổi thơ bất hạnh, nhưng bây giờ nàng vẫn có thể vui vẻ như thế, hắn tự nhận không bằng, nhìn nàng đột nhiên một cảm giác buồn vô cớ dâng lên.
Dường như cảm giác được ắn mắt của Vũ Tuyệt nàng nghiên người nhìn sang, nở cười vô tư, nhưng trong mắt lại có một tia khác lạ không biết là vì vui hay là buồn, nhìn cái kia khuôn mặt tươi cười vô tư, thần sắc hắn cứng đờ, ngẩn ngơ nhìn Vũ Điệp, nàng thật đẹp a, đẹp như trích tiên, lại có chút yêu dị trộn lẫn, khí chất thanh khiết, khuôn mặt mỹ lệ, lại có chút yêu dị, một hỗn hợp kỳ lạ nhưng lại khiến hắn không thể rời con mắt, tham lam hưởng thụ, đột nhiên trong lòng hắn có gợn sóng như lại thêm một cái gì, bớt đi một cút gì đó.
Cốc
"Tiểu tử ngươi lại nghĩ bậy"
Vũ Điệp gõ đầu hắn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.