Liệp Chứng Pháp Y Hệ Liệt – Quyển 1

Chương 1:




Công tác ở phân cục ba năm, vào Tổ trọng án một năm, tính luôn bốn năm đi học ở trường công an, trong cuộc đời tám năm đi làm cảnh sát của mình, đây là lần đầu tiên La Gia Nam nghe đến việc mời "thầy chiêu hồn" đến giúp đỡ tra án. 
Cái này không phải mê tín dị đoan thì là gì? Tổ trọng án của Cục Công an có còn muốn giữ thể diện không vậy?
"Đội trưởng, chú thích ai thì cứ kêu người ta đi. Cháu không đi!". La Gia Nam gác chân lên bàn làm việc, đảo mắt nhìn lên trần nhà. "Cháu không thỉnh người ta nổi đâu!"
"Tiểu La, bỏ chân xuống. Đừng có để cái khí chất lưu manh hồi còn nằm vùng dây vào văn phòng." Đội trưởng Trần Phi ném cho hắn một chồng hồ sơ. "Thầy Kỳ sắp xếp thời gian kĩ lắm. Đừng có đến trễ."
La Gia Nam vẻ mặt âm trầm bỏ chân xuống và đặt hồ sơ lên bàn, nói: "Đội trưởng, cháu tới đây làm cảnh sát chứ có phải tài xế đâu. Với cả cháu không có ưa mấy người mê tín dị đoan. Chú thấy cháu là người mới dễ bắt nạt nên mới sai cháu làm việc này chứ gì?" 
"Tiểu Nam ăn nằm ở Tổ trọng án được cả năm rồi thì chẳng phải là người mới đâu." Đội phó Triệu Bình Sinh nhiệt tình vỗ vai hắn. "Bộ không nhớ mới tháng trước có người khóc đến ói luôn ở hiện trường vụ án hả? Tới mức pháp y phải cấp cứu cho ổng trước."
"Thôi. Loại rác rưởi như vậy đúng ra không nên thi trường cảnh sát." La Gia Nam bĩu môi, lấy chìa khoá xe để hướng cửa sổ ấn một cái. Hai cái đèn lớn của chiếc SUV loé lên, xe đã khởi động xong. "Cháu đi nha đội trưởng. Đón người ta tới chỗ nào vậy? Nhà xác đúng không?"
Trần Phi lườm hắn một cái, nói: "Văn phòng pháp y."
————————————————————
Ngồi vào ghế lái, La Gia Nam nhập địa chỉ của "thầy Kỳ" vào định vị. Kết quả vừa hiện ra, nội tâm hắn liền thét gào "Cái đệt. Ra ngoại thành cmnr." La Gia Nam lái xe theo định vị đến cách vị trí mất trăm mét thì không còn đường cho xe chạy nữa, chỉ còn đá khảm vào sườn núi. La Gia Nam xuống xe nhìn một vòng, trong đầu chỉ nghĩ đến từ "hoang dã."
La Gia Nam leo lên ít nhất cũng phải 500 bậc thềm đá, đến bước cuối cùng hắn đã thở hồng hộc. Biết vậy kêu "thầy Kỳ" đứng ven đường chờ cho rồi! La Gia Nam ngẩng đầu lên, tâm trạng vốn bực mình bây giờ càng thêm khó hiểu. "Thầy Kỳ" chắc là đại sư thật, còn sống trong chùa à!
Nhìn thấy La Gia Nam mặt tối sầm đi về phía mình, hoà thượng đang quét tước tại cửa lùi về sau một bước theo bản năng: "Thí chủ tới thắp hương hay là..."
"Tìm người!" La Gia Nam quẹt đi mồ hôi trên sống mũi cao thẳng, rồi để tay chống ngay thắt lưng. Sau khi hơi thở đã ổn định, hắn nâng cằm hỏi vị hoà thượng: "Kỳ Minh ở đâu?"
Kỳ Minh là ai cơ???
Hòa thượng chớp chớp mắt rồi lắc đầu.
La Gia Nam buồn bực vò tóc, xoay người đi đến cửa chùa rộng mở. Nghe nói Kỳ Minh còn không dùng điện thoại, người đâu kì cục. Vì vậy, La Gia Nam chỉ có thể tìm người bằng phương pháp "nguyên thuỷ" nhất. Hắn đúng bên trong đình viện, chụm hai tay ngay miệng rồi lấy hơi hét thật to: "Kỳ Minh, tôi là La Gia Nam, Tổ trưởng Tổ trọng án. Đội trường Trần Phi kêu tôi tới đón cậu đến Cục Công an thành phố làm pháp y!"
Lời nói rơi xuống đất, trên cây có con quạ kêu vài tiếng coi như đáp lời.
Không ai phản ứng.
La Gia Nam thiếu điều muốn đi gõ cửa từng phòng một để tìm người, thì một chàng trai đeo kính, mặc áo tu mà lại để tóc dài, trông hơi ẻo lả từ chính điện bước tới. Cậu quan sát La Gia Nam từ đầu đến chân, sau đó trưng lên biểu cảm "vô giáo dục".
"Sư phụ Vân Không." Hoà thượng theo sau La Gia Nam khom lưng hành lễ với gã đeo kính, nói: "Vị thí chủ này đến tìm người tên Kỳ Minh. Con không biết trong chúng ta có ai có tên tục như thế không."
Từ gốc là "tục gia danh tự". Trong tiếng Việt thì "tên tục" nghĩa là tên do cha mẹ đặt cho con cái lúc nhỏ.
"Tôi chính là Kỳ Minh." Kỳ Minh gật đầu với hoà thượng, đi tới trước mặt La Gia Nam, "Cậu đến muộn, làm tôi lỡ mất lịch trình."
Làm hoà thượng thì bận cái gì??? La Gia Nam cảm thấy mình đúng là được nuôi dạy tốt, nếu không thì hắn đã đem câu hỏi này bật lại rồi. "Cậu là Kỳ Minh? Ừ, cùng tôi..."
"Cậu vui lòng chờ mười phút để tôi thay đồ." Kỳ Minh cắt ngang lời La Gia Nam, sau đó quay người đi đến phía sau chính điện.
La Gia Nam tưởng rằng Kỳ Minh sẽ mặc hoàng bào, vác theo kiếm gỗ đào. Không phải mấy đại sư hay ăn mặc như vậy sao? Thế nhưng Kỳ Minh lại mặc một bộ Âu phục nhỏ, trong tay là túi laptop và túi du lịch chứ không phải kiếm gỗ đào. Dáng người cạu thẳng tắp, tóc dài được buộc gọn gàng phía sau, xương quai hàm vuông lộ ra nên không còn dáng vẻ ẻo lả ban đầu. Lúc nãy Kỳ Minh mặc tăng bào, nên cơ thể rắn chắc như vận động viên kia bị che mất.  
Tuy không muốn nhưng La Gia Nam phải công nhận Kỳ Minh giống y như nam chính của mấy bộ phim chiếu lúc tám giờ...
"Cảm ơn sư phụ Vân Phong đã chăm sóc tôi mấy ngày qua. Kính xin thầy chuyển lời đến trụ trì giúp tôi. Tôi đi vội vàng, mong thầy không trách." Kỳ Minh gật đầu chào hoà thượng Vân Phong.
Hoà thượng Vân Phong chắp tay, khom lưng nói: "A di đà Phật, sư phụ Vân Không, chúc thầy lần này xuống núi và lên đường bình an."
La Gia Nam đảo mắt, suýt nữa thì khịt mũi. Tưởng cái này là kịch cổ trang hả trời???
Ngồi vào trong xe, Kỳ Minh hạ cửa xe xuống, lấy một điếu thuốc ngậm lên, sau đó mở nắp bật lửa đốt thuốc và hướng ra ngoài cửa sổ. Nhưng cậu cũng chỉ hút một hơi, sau đó dụi nát đầu thuốc lá.
"Cậu..." La Gia Nam vốn định xin một điếu, nhưng nhìn cậu như vậy làm hắn cũng ngại mở lời.
"Tôi đang cai thuốc lá." Kỳ Minh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, "Lái xe đi."
Tôi éo phải tài xế riêng của mấy người! Đè xuống ám khí trong tim, La Gia Nam khởi động ô tô, lái xe về thành phố dọc theo con đường đá xóc nảy.
Xe chạy được một đoạn, Kỳ Minh hỏi: "Vụ án gì vậy?"
"Tuần trước, lúc đang nạo vét sông thì vớt được một thi thể không đầu." La Gia Nam không muốn kể về vụ án cho Kỳ Minh nghe. Hắn không biết đầu đội trưởng đầu bị con lừa đá trúng hay sao mà đi tìm "thầy chiêu hồn" hỗ trợ phá án.
"Giới tính, tuổi tác, nguyên nhân tử vong?"
"Nam, căn cứ tuổi xương thì ước tính khoảng 45–50 tuổi, nguyên nhân tử vong thì..." La Gia Nam kéo dài âm, nói tiếp: "Phải chờ cậu hỏi thi thể."
Kỳ Minh không lên tiếng, lấy điện thoại di động ra từ túi laptop. Ủa điện thoại di động??? La Gia Nam liếc thấy liền la lên: "Có điện thoại mắc gì không xài?!"
"Chùa chiền là nơi tu tâm thanh tịnh." Kỳ Minh mở e-mail, lướt vài cái rồi cất điện thoại vào. "Cậu mới nói cậu tên gì á?"
"La Gia Nam."
"Ồ, Bí Ngô."
Nếu không phải vì tình yêu với cuộc sống này, La Gia Nam chắc chắn sẽ đâm thẳng xe vào cái vực ngay sườn núi rồi ném cái tên không biết điều này xuống. Trên đời này có ai mới vừa quen đã đi đặt biệt danh cho người khác không? Tôi thân với mấy người lắm hay gì?
Bí cmn ngô, đệt!
"Thật ra tôi không thể nhớ tên người khác nếu không có nickname." Nhìn thấy La Gia Nam đen mặt, Kỳ Minh mới nhàn nhạt giải thích.
"Không cần để ý." La Gia Nam vừa suy nghĩ nickname cho Kỳ Minh, vừa cắn răng nghiến lợi nói: "Gặp nhau cũng có lần này thôi, không có lần khác đâu."
Khẽ đẩy mắt kính, Kỳ Minh suy nghĩ một chút, nói: "Đội trưởng Trần nói tôi được quyền "sai khiến" người đưa đón tôi hôm nay."
Con khỉ mốc! Đại sư mấy người mà sai khiến tôi á? La Gia Nam tức mà vẫn phải nở nụ cười.
"Thầy Kỳ chắc là nhầm rồi. Tôi bên Tổ trọng án, còn cậu thậm chí còn không phải người trong Cục Công an."
"Tôi là cố vấn pháp y được mời tới."
"Ủa? Chứ cậu không phải "thầy chiêu hồn" hả?" La Gia Nam phải nhịn lắm mới không đem hai chữ "đại sư" nói ra.
"Cái đó là biệt danh người khác đặt cho tôi." Kỳ Minh hơi hất cằm lên, nhìn thẳng về phía cuối đường: "Vì tôi có thể khiến thi thể "nói chuyện"."
————————————————————
Khiến thi thể "nói chuyện"? Bớt khoe khoang giùm.
La Gia Nam đứng ở mép bàn giải phẫu, chờ xem Kỳ Minh làm cách nào để khiến một thi thể không đầu "nói chuyện" đây. Đừng nói tới miệng, cả cái đầu đều không có. Tính kêu lỗ rốn nói chuyện hay sao?
Để không bị đánh giá là hẹp hòi, La Gia Nam lúc lấy bao tay cao su cũng lấy giúp cho Kỳ Minh một đôi, nhưng đối phương không nhận. La Gia Nam trừng mắt: "Bộ tôi phải xin cậu nhận giúp hay gì?"
Kỳ Minh đang lật xem biên bản khám nghiệm của Lão Hàn – pháp y chính quy trong Cục. Nghe La Gia Nam nói vậy, cậu không mặn không nhạt trả lời: "Không cần. Tôi có được chạm vào thi thể trên bàn giải phẫu đâu. Trái pháp luật đó."
"Cậu là pháp y mà không được chạm thi thể là sao?"
"Tôi không có giấy phép hành nghề."
"..." La Gia Nam cạn lời, cảm thấy mạch máu trên trán hơi căng: "Đội trưởng Trần có biết không?"
"Tôi đã báo cáo đúng sự thật."
"Vậy... Cậu từ từ xem đi ha. Tôi đi ra ngoài hít thở."
La Gia Nam trưng ra bộ mặt đội-trưởng-của-tôi-bị-con-lừa-đá-vào-đầu, bước ra khỏi văn phòng pháp y. Trần Phi đang nghe điện thoại, thấy La Gia Nam bước vào thì ra hiệu cho hắn ngồi vào ghế đợi một lát. Nhận điện thoại xong, Trần Phi hỏi: "Thầy Kỳ có nhận vụ án không?
"Đang ở nhà xác, à không, văn phòng pháp y." La Gia Nam giả vờ tự vả vì nói sai: "Đội trưởng, chú ổn không vậy? Kỳ Minh không có giấy phép hành nghề đó."
"Có Lão Hàn hỗ trợ, không sao đâu."
"Cậu ta thật sự trâu bò vậy hả?"
"Tiểu La, chú ý cách dùng từ. Đây là Cục Công an, không phải ổ trộm cướp hồi trước cậu nằm vùng." Trần Phi thoáng nhíu mày. Lúc trước, ông điều La Gia Nam đến đây bởi vì kinh nghiệm nằm vùng của đối phương. Tên nhóc này dám đánh nhau, lại có đầu óc linh hoạt nên giỏi giao thiệp với đủ thể loại người. Tổ trọng án rất cần nhân tài như vậy.
Nhưng có vài thứ những người nằm vùng dù cố thế nào cũng không thể xoá sạch được.
"Được, vậy để cháu hỏi lại. Thầy Kỳ mà chú mời tới thật sự giỏi như vậy sao?"
Trần Phi đang định giải thích thì điện thoại trên bàn vang lên. Sau cuộc gọi, ông đứng dậy và gọi La Gia Nam đến phòng pháp y cùng.
Đi vào thang máy, Trần Phi nói với La Gia Nam: "Cậu ta có giỏi như vậy hay không, để cậu tự đánh giá vậy."
————————————————————
"Thi thể là nam, không có đầu, thân phận không rõ. Căn cứ vào vết máu xung quanh xương và lượng máu mất đi có thể đoán rằng người này bị chặt đầu sau khi chết. Khám nghiệm tử thi chưa phát hiện bệnh tật gây chết người hay các chấn thương ở vùng tứ chi."
Kỳ Minh báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi xong thì quay đầu nhìn về phía Lão Hàn. Lão Hàn gật đầu, xác nhận những gì hắn nói đều không có vấn đề gì. La Gia Nam chắp tay sau lưng, xoay xoay chìa khoá xe và chờ nghe ý kiến của Kỳ Minh.
"Thông thường, có ba trường hợp hung thủ sẽ chặt đầu nạn nhân: Một là vết thương chí mạng nằm ngay đầu, thiếu cái đầu thì khó mà giám định. Hai là người chết có gương mặt đặc thù có thể giúp nhận diện thân phận, cũng rơi vào vấn đề thiếu cái đầu thì khó mà giám định. Ba là hung thủ hận người chết thấu xương, thông qua việc chặt đầu người chết để làm nhục họ."
"Nói gì chúng tôi chưa biết được không?" La Gia Nam đảo mắt khinh thường. "Những cái này ai làm cảnh sát hình sự mà không biết."
Trần Phi ho khan một tiếng, nhắc nhở La Gia Nam hãy kiên nhẫn.
"Tôi muốn nói tới trường hợp thứ tư." Kỳ Minh giơ tay chỉ vào miệng vết thương, "Vết gãy ở cột sống cổ rất "gọn", nhưng mạch máu ở khí quản và và cơ xương chũm lại rất thô. Như vậy có nghĩa là xương thì bị chặt đứt, nhưng những bộ phận khác "rơi" ra là do bị rữa. Dựa vào đó, tôi đoán là đầu người chết bị cánh quạt chân vịt (của tàu thuyền) chém đứt. Không phải hung thủ cố ý mà là sự cố khi hắn ném thi thể đi."
"Lão Hàn, chú không nhìn ra mấy chỗ này hả?" La Gia Nam nhỏ giọng oán trách một câu. Lão Hàn nhún vai, không lên tiếng.
"Lão Hàn viết trong biên bản khám nghiệm tử thi nguyên nhân là do cá tôm gặm cắn. Thật ra bình thường nói vậy cũng không sai. Nhưng tôi đã kiểm tra khu vực sông kia. Cách thượng nguồn khoảng 50m là cửa xả nước thải. Căn cứ vào phần da của thi thể, có thể đoán độ pH (*) của nước sông này nhỏ hơn 5. Như vậy, không thể có nhiều cá tôm sống ở đây được. Với cả thi thể còn bị nước bùn vùi lấp, sinh vật bên ngoài không thể phá hoại quá nhiều được, ngoại trừ vi sinh vật." Kỳ Minh đem báo cáo nghiệm thi vỗ vào La Gia Nam, nói: "Cái này không phải trách nhiệm của Lão Hàn. Trong báo cáo không hề nhắc đến cửa xả nước thải ở hiện trường thì làm sao mà chú ấy nghĩ đến trường hợp này?"
Độ pH được hiểu là mức độ hoạt động của ion H+ trong môi trường dung dich dưới sự tác động bởi 1 hằng số điện ly. Theo quy ước thì độ pH của nước có giá trị là 7. Những dung dịch có độ pH < 7 là các dung dịch mang tính axit, độ pH > 7 thì đó là các dung dịch có tính kiềm. Độ pH lý tưởng để nuôi cá là 7-8.
La Gia Nam đảo mắt. Hay lắm. Hiện tại Kỳ Minh bắt đầu dạy bọn họ làm cảnh sát.
"Thời gian tử vong cũng phải xem lại." Kỳ Minh nói với Lão Hàn.
Lão Hàn nói: "Thời gian tử vong ước tính là từ ba đến bốn tuần trước. Nhưng môi trường axit có thể rút ngắn khoảng thời gian này."
"Khoảng hai tuần thôi." Kỳ Minh đem ảnh chụp X-quang vào hộp đèn, nói: "Người chết bị hẹp đốt sống cổ, sẽ bị đau nửa đầu hoặc chóng mặt nên cần phải đi trị liệu lâu dài. Đến khoa Cơ xương khớp của bệnh viện xem thử hồ sơ chẩn đoán và điều trị bệnh, tìm người nào thường đi trị liệu nhưng nửa tháng qua không đến tái khám là tra được thân phận của người chết."
"Thầy Kỳ, hồi trước cậu làm bác sĩ khoa Cơ xương khớp hả?" Lão Hàn cười hỏi.
Kỳ Minh lắc đầu, liếc xuống đồng hồ đeo tay và nói với La Gia Nam: "Tôi muốn đến khách sạn Holiday để gặp một người bạn, được không?"
La Gia Nam vừa mới công nhận Kỳ Minh, nhưng sự công nhận "to" bằng cái mũi kim này đã bay biến hết ngay từ khoảnh khắc Kỳ Minh sai vặt hắn. La Gia Nam mặt mày khó chịu nhìn về Trần Phi: "Đội trưởng, cháu chở cậu ta đi thì lấy ai điều tra thân phận người chết?"
"Việc này cứ giao cho Tiểu Hứa với Đại Vĩ đi." Trần Phi nói, "Tiểu La, thời gian này cậu cứ đi cùng thầy Kỳ đi."
La Gia Nam la đến lạc cả giọng: "Cháu phải đi cùng cậu ta? Vậy lúc cậu ta đi toilet cháu có cần đứng ngoài chuyền cuộn giấy cho luôn không?"
"La Gia Nam!" Trần Phi trừng mắt, bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn. La Gia Nam lùi về sau nửa bước, nhếch khoé miệng lên, nói: "Đội trưởng, tức giận dễ gây ra nếp nhăn đó."
"Đi được chưa? Tôi không thích đến trễ." Kỳ Minh nói.
La Gia Nam xụ mặt, nhanh chân đi ra khỏi phòng.
————————————————————
Kỳ Minh hẹn bạn đi uống trà chiều tại một nhà hàng phong cách Hồng Kông ở khách sạn Holiday. La Gia Nam nghía giá cả trên thực đơn một cái, uầy đắt đến cạn lời. Một ly trà sữa mà dám tính 68 đồng (khoảng 242.000 VND). Uống vàng hay gì! Xuống dưới lầu uống Starbucks còn hợp lý hơn.
Kỳ Minh liếc nhìn La Gia Nam với cặp chân đã muốn rời khỏi vị trí cũ, nói: "Đừng lo. Tôi bao."
Cái này còn phải nói! Đương nhiên mấy người phải mời tôi. Bộ tưởng tôi làm tài xế không công cho mấy người à? La Gia Nam trong lòng hừ một tiếng. Lúc này, một người mặc Âu phục xám nhạt xuất hiện ở cửa ra vào, sau khi nhìn quanh một vòng thì bước đến bàn bọn họ. "Anh Minh, xin lỗi nha. Lúc nãy ở văn phòng có chút chuyện nên em tới trễ." Người trẻ tuổi ngồi vào ghế đội diện, ngoắc tay với nhân viên phục vụ: "Cho tôi gọi món."
Nhân viên phục vụ vừa mới đứng bên cách bàn, Kỳ Minh và người trẻ tuổi kia chưa kịp nói gì thì đã nghe La Gia Nam giơ tay hỏi: "Có tôm hùm không? Loại to to ấy."
"Dạ ở cửa hàng bên cạnh ạ." Nhân viên phục vụ nhịn sự khinh bỉ dành cho La Gia Nam xuống: "Ngài có muốn tôi đem một phần qua đây không ạ?"
"Cô cứ kệ đi. Cậu ta bị điên đó." Kỳ Minh dưới bàn đá vào giày La Gia Nam một cái. "Một sinh tố xoài, một trà sữa truyền thống, một ly chanh muối 7 Up (1), thêm ba phần bánh bông lan cẩm thạch (2)."
(1) Từ gốc là 咸柠七, nghĩa là chanh muối và 7 Up. Ngoài ra, có thể đổi 7 Up thành Coca, gọi là 咸柠乐.
(2) Bánh bông lan cẩm thạch: Tiếng Anh là marble cake, nôm na là loại bánh bông lan có vân giống đá cẩm thạch.
"Ăn ngọt nhiều quá dễ tiểu đường." La Gia Nam khịt mũi. Kỳ Minh liếc hắn một cách, đổi giọng, nói: "Lấy hai phần thôi. Cậu ấy không muốn ăn."
La Gia Nam liếc Kỳ Minh muốn rách con mắt.
Chờ nhân viên phục vụ quay lưng đi, người trẻ tuổi hỏi: "Anh Minh, đây là ai?"
"Thành viên Tổ trọng án," Kỳ Minh suy nghĩ một chút, "Gọi là Bí Ngô đi."
"La Gia Nam!" La Gia Nam cắn răng nghiến lợi nói, sau đó đưa tay ra bắt lấy tay đối phương.
"Tôi là Thiệu Thần, là Giám đốc bộ phận kinh doanh của khách sạn này. Nếu cần chỗ ở có thể tìm tôi, tôi giảm giá cho anh." Thiệu Thần đứng dậy đưa danh thiếp cho La Gia Nam. La Gia Nam nhận danh thiếp bỏ vào túi, rặn ra một nụ cười và câu "cảm ơn" đầy khách sáo.
Khi thức uống được đem ra, Kỳ Minh đem ly chanh muối 7 Up đẩy đến trước mặt La Gia Nam, nói: "Từ lúc gặp tới giờ tôi nghe cậu hắng giọng nhiều lắm, uống cái này đi để tiêu đàm."
La Gia Nam ngẩn người. Đúng là hắn hút thuốc rất nhiều, cổ họng không phải lúc nào cũng thoải mái nên hắn đã hình thành thói quen hắng giọng trước khi nói. Nhưng hắn không nghĩ Kỳ Minh để ý, còn gọi cho hắn thức uống để tiêu đàm. Thì ra người này cũng không xấu tính như hắn nghĩ.
Ngay lúc La Gia Nam hơi cảm động, hắn nghe Kỳ Minh nói: "Cứ như bên cạnh có một con cóc ấy. Thấy ghét."
Cmn.
La Gia Nam khinh thường, đảo mắt lên trần nhà.
————————————————————
Kỳ Minh nói chuyện cùng Thiệu Thần, La Gia Nam chán chường lướt điện thoại. Bỗng một câu nói làm hắn phải dỏng tai lên nghe.
"Anh Minh, chuyện em gái anh sao rồi?" Thiệu Thần hỏi.
"Không có tin tức, thời gian lâu quá rồi." Kỳ Minh lắc đầu. "Anh vừa quay về đã chạy đến trại trẻ mồ côi điều tra. Theo ghi chép thì con bé được nhận nuôi hồi năm 7 tuổi, nhưng thông tin liên lạc mà người ta để lại thì không còn hiệu lực."
"Địa chỉ ở đâu?"
"Anh tới đó rồi. Bị phá dỡ rồi tái thiết mất rồi còn đâu."
"Khó quá ha..." Thiệu Thần tặc lưỡi. "Chú anh đâu? Sao không hỏi?"
La Gia Nam lén liếc qua, Kỳ Minh vừa nghe đến chữ "chú" kia là mặt đanh lại.
"Không tìm ổng làm gì. Lúc trước nếu ổng không đuổi hai anh em anh đi thì đã không có chuyện anh em thất tán này." Kỳ Minh nói, ngữ điệu lạnh như băng. "Thôi không nói chuyện này nữa. Chuyện anh nói em hôm trước sao rồi?"
"Xong rồi. Cái tiểu khu đối diện đường lớn bên kia kìa. Đây là chìa khoá." Thiệu Thần lấy 2 cái chìa khoá đặt lên bàn. "Nhưng mà nội thất anh đặt chưa có giao tới đâu. Chắc anh phải ở khách sạn mấy ngày á."
Kỳ Minh cất một cái chìa khoá, chìa còn lại đưa cho La Gia Nam: "Cậu cầm cái này."
"Đây là cái gì?" La Gia Nam cau mày.
"Chìa khoá nhà trọ của tôi."
"Cậu đưa tôi làm gì?"
"Lỡ tôi phải ở lại cục tăng ca thì cậu cũng tiện qua lấy quần áo cho tôi thay."
Tôi đường đường là Tổ trưởng Tổ trọng án, mấy người thật sự coi tôi là chân sai vặt?! La Gia Nam cứng đầu không thèm nhận chìa khoá. Kỳ Minh không nói nhiều, nhét luôn chìa khoá vào túi hắn rồi giơ tay gọi phục vụ đến tính tiền. Nhưng cậu cũng không trả tiền mà chỉ ghi số phòng vào hoá đơn.
"Cậu đang ở chỗ này hả?" La Gia Nam nhíu mày.
Kỳ Minh gật đầu: "Ừ."
"Bao nhiêu tiền một ngày?"
"Anh Minh đặt phòng ở khu vực lễ tân thì giá là 3680 đồng (khoảng 13 triệu VND)" Triệu Thần trả lời.
La Gia Nam ngạc nhiên, trừng mắt: "Nè, đừng nói tiền này là Cục trả cho cậu nha?"
"Không." Kỳ Minh liếc mắt nhìn hắn. "Tôi là cổ đông của khách sạn này."
Đệt, thứ nhà giàu đáng ghét. La Gia Nam chợt nhận ra một vấn đề, hỏi: "Cậu nhiều tiền vậy mắc gì phải đi ké xe?"
"Mướn cậu làm tài xế không tốn tiền." Trong mắt Kỳ Minh loé lên sự khôn khéo của thương nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.