Lén Lút

Chương 2:




“Tôi là chủ của cửa hàng này.” Cận Uyên nói.
Bây giờ Lâu Tự mới mơ hồ nhớ lại, trước kia hình như Cận Uyên đã từng nói ba mình có tiền.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Lâu Tự, Cận Uyên lại nói: “Cửa hàng này là tôi tự mở. Không liên quan đến trong nhà.”
Lâu Tự ngại ngùng sờ mũi, Cận Uyên vẫn giữ nguyên nét mặt mỉm cười nhìn hắn.
Lúc học cấp ba hai người không thân quen gì, giờ càng không có đề tài để nói chuyện.
Lâu Tự nhớ lại buổi tối nọ, nhớ lúc Cận Uyên vẫn còn là thiếu niên, nhớ đến ánh mắt và những lời nói đó.
Hắn và Cận Uyên không phải người chung đường, lại dưới duyên số mà có chút giao tiếp.
Lâu Tự cầm dao nĩa bên cạnh lên từ từ cắt bánh ngọt thành miếng nhỏ, sau đó cầm nĩa xiên miếng bánh cho vào miệng. Hắn vừa ăn vừa nhíu mày, bánh này ngọt quá, ngọt đến phát ngán.
Cận Uyên vẫn nhìn hắn.
Lâu Tự ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ ngoài Cận Uyên thực sự rất đẹp, tóc cắt gọn gàng, ánh mắt ôn nhu như muốn hút người đang nhìn nó vào trong tâm khảm.
Khác hoàn toàn hồi cấp ba. Lâu Tự suy nghĩ không đầu không cuối, sau chuyện xảy ra ở chợ đêm hai người không còn trao đổi gì với nhau nữa, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ hình ảnh khi đó của Cận Uyên.
“Anh muốn ăn không?” Vì Cận Uyên vẫn luôn nhìn mình không rời mắt, Lâu Tự theo bản năng hỏi thử.
Cận Uyên có hơi bất ngờ nhìn hắn, không đợi hắn sửa lời đã nói: “Được thôi.” Nói xong anh cầm dao nhựa Lâu Tự để bên cạnh xiên một miếng điểm tâm nhỏ cho vào miệng.
Cận Uyên ăn gì nhìn cũng rất tao nhã, lúc nuốt khóe miệng cong lên thành nụ cười rất rõ ràng. Không giống như đang ăn một miếng bánh ngọt đến phát ngán mà giống như đang ăn một món ăn thèm đã lâu rồi, từ thân đến tâm đều lộ ra vẻ thỏa mãn.
Lâu Tự len lén quan sát Cận Uyên. Hắn rất ít khi nhìn lén người khác bởi vì hắn cho rằng như vậy rất bất lịch sự, hôm nay là lần đầu tiên cho nên nhìn không đúng chút nào. Nói là nhìn lén, chẳng bằng nói là nhìn như con sóc đang trừng đôi mắt tròn vo hiếu kỳ đánh giá người trước mặt.
Lâu Tự hệt như con vật nhỏ, hệt như tất cả những loài động vật ăn chay dễ thương. Loại động vật này dễ bị con người giảo hoạt săn và nuôi nhốt nhất.
Cận Uyên làm như không nhận ra hắn đang nhìn lén, anh đặt dao nhựa sang một bên, đứng dậy nói: “Tôi còn chút việc, không thể tiếp tục cùng cậu….” Anh vừa nói vừa đưa tay ra, ngón tay thon dài khẽ xẹt qua má phải của Lâu Tự, “Nhớ lần sau lại đến nữa nhé.”
Không thực sự chạm vào nhưng Lâu Tự vẫn cảm thấy má hơi ngưa ngứa, nhịn không được nâng vai lên cọ cọ. Hắn cúi đầu, cho nên không thấy khóe môi Cận Uyên từ từ mở rộng.
Thật đáng yêu.
#
Ba Cận Uyên dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sản nghiệp không quá lớn nhưng so với thời điểm đó có thể coi như rất thành công. Mẹ Cận Uyên xuất thân giàu có nhưng không phải người con được yêu thương nhất, trong bụng bà là một kho tri thức vượt đại dương, tư tưởng rất cởi mở. Hai người là hôn nhân chính trị, không có tình yêu mà chỉ có quan hệ lợi ích.
Cận Uyên sinh ra chưa được bao lâu thì ba mẹ ly hôn. Trước năm tuổi anh luôn ở cùng bảo mẫu, sau này nhà không mời bảo mẫu nữa, lúc ba bận anh sẽ được ném sang chỗ mẹ một thời gian.
Trong nhà mẹ có một người đàn ông ngoại quốc, là tình nhân của bà. Hai người đều không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân, bọn họ cho rằng hiện tại là tất cả, hai người ở phòng khách hôn môi, vuốt ve, phát ra những âm thanh dâm mị.
Lúc còn nhỏ Cận Uyên đã thấy thứ gọi là “tình yêu”, anh cảm thấy đó là một loại tình cảm âm u vặn vẹo.
Mẹ Cận Uyên là người ngây thơ rực rỡ mà tự do, bà tôn sùng khoái cảm. Cho nên lúc Cận Uyên mười hai tuổi, bà và tình nhân uống thuốc tuẫn tình.
Thú vị, không thú vị, đáng ghét, không đáng ghét. Cận Uyên thích phân chia sự vật thành những loại đơn giản.
Lần đầu tiên Lâu Tự xuất hiện trước mặt Cận Uyên, Cận Uyên phân Lâu Tự vào loại – đáng ghét.
Anh ghét nhất là ồn ào, Lâu Tự lại là một người thích nói nhiều thích ầm ĩ.
Lâu Tự đã lắm điều còn lớn giọng, sau đó sẽ đưa một đống học sinh khác tới vây quanh hắn.
Cận Uyên không phải chỉ ghét Lâu Tự một chút thôi đâu. Nhất là vào đêm đó, Lâu Tự đột nhiên xông lên nói anh chạy đi, anh cảm thấy mình đang nhìn thấy một trò đùa ngớ ngẩn. Vì thế cảm xúc khinh miệt trào phúng bất giác biểu hiện ra đáy mắt.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lâu Tự, anh đột nhiên thay đổi suy nghĩ. Giờ anh cảm thấy Lâu Tự là người rất thú vị, giống như, anh cũng không hi vọng Lâu Tự lộ ra biểu tình như vậy với mình.
Bên tai Cận Uyên còn vang vọng câu nói buồn cười của thiếu niên “Chạy mau”, mỗi khi nhớ lại anh đều muốn cười ra tiếng.
Vừa khiến anh ghét nhưng cũng vừa làm anh thấy thú vị, Lâu Tự là người đầu tiên và cũng là duy nhất.
Cho nên một quãng thời gian dài sau đó, anh ngồi phía sau Lâu Tự, vẫn luôn âm thầm quan sát cậu.
Cận Uyên cảm thấy mình đang nuôi một con vật nhỏ, anh cũng không làm khó bản thân, bắt đầu quan sát những điều xoay quanh thiếu niên, thú vị, không thú vị… Thứ làm anh cảm thấy thú vị là Lâu Tự, thứ khiến anh ghét cũng là Lâu Tự.
Nhưng anh cũng rất nuông chiều Lâu Tự.
Anh cực ghét mùa hè, cũng không thích đổ mồ hôi dưới trời nóng ba mươi mấy độ, nhưng vì muốn xem Lâu tự đánh bóng rổ anh vẫn ra khỏi phòng học ngồi trên bậc thang nhìn hắn.
Lúc nhảy ếch giờ thể dục, Lâu Tự đứng không vững ngã người về phía sau được anh đưa tay đỡ lại; lúc vui đùa với bạn bè, Lâu Tự đổ nước chảy lênh láng một bàn cũng được anh lấy giấy lau khô lúc hắn ra ngoài.
Anh dường như đang thực sự nuôi một con thú cưng, nuông chiều,… thậm chí có thể nói là cưng chiều, lén lút quan sát sự trưởng thành của thiếu niên.
Đây là không bình thường. Nhưng thế nào mới được gọi là bình thường? Cận Uyên nhớ đến người mẹ tự tử vì tình của mình, nhớ những lúc bị nhốt trong phòng ngủ buộc phải nghe những “lời ân ái”.
Anh hi vọng hứng thú của mình với Lâu Tự chỉ là tạm thời.
Cuối cùng thì đâu ai muốn nói chuyện tình yêu với một kẻ thần kinh như anh. Có lẽ anh cũng sẽ không hiểu được tình yêu là gì.
Ngày tốt nghiệp tất cả mọi người đến trường chụp ảnh. Lâu Tự là người trọng tình cảm, chụp ảnh xong giáo viên chủ nhiệm kéo hắn nói rất nhiều, hắn khóc. Lúc trở lại phòng học bạn bè đã đi hết, chỉ còn Cận Uyên vẫn đang ngồi ở bàn của mình.
Cận Uyên đang đợi hắn.
Lâu Tự không biết điều này, hắn chỉ cảm thấy sau khi tốt nghiệp mọi người sẽ vào nam ra bắc, về sau muốn gặp nhau rất khó, khó chịu vô cùng. Vì thế, hắn đi qua kéo Cận Uyên đứng dậy ôm một lúc, “Người anh em, tạm biệt.”
Tay Cận Uyên chạm vào tóc Lâu Tự, anh cảm thấy Lúc Lâu Tự khóc cũng rất thú vị, nước mắt ròng ròng nhìn anh cũng rất đáng yêu.
Anh lấy tay lau nước mắt cho hắn, trái lương tâm an ủi, “Đừng khóc.”
Lâu Tự nghe không rõ, “Ừ?”
Cận Uyên sửa lời, “Tạm biệt.”
Vẫn nên nói “tạm biệt” thì hơn. Về sau nếu không gặp lại, tôi sẽ tha cho em. Cận Uyên nghĩ.

Nói đùa.
Cận Uyên xoay người, Lâu Tự ngồi ở quầy bar vẫn đang lén lút nhìn anh. Anh cười càng thêm dịu dàng, chỉ vì có Lâu Tự đang nhìn.
Khi đó còn quá nhỏ, nói tạm biệt nói bỏ qua em đều là nói đùa thôi, Cận Uyên vừa đi vừa nghĩ.
Sao tôi có thể cam lòng buông tha cho em chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.