Lén Lút

Chương 1:




Vào một đêm đông gió lạnh thấu xương, Lâu Tự tăng ca về nhà rất muộn. Chào hỏi với bảo vệ xong, hắn kéo chặt áo bông trên người bước nhanh về nhà của mình.
Khu nhà này có niên đại lâu rồi, mấy năm trước từng được sửa chữa nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, đèn đường trong tiểu khu hỏng vẫn hoàn hỏng, may mà vẫn còn chút ảnh sáng lờ mờ không đến mức tối mù nhìn đường không thấy.
Vào tiểu khu, ánh mắt như muốn xuyên thủng người kia mới dần biến mất, cái lưng căng cứng của Lâu Tự cũng dần thả lỏng. Lúc nãy quá lo sợ đổ mồ hôi, giờ gió lạnh luồn qua cổ áo lạnh đến rùng mình, hắn móc chìa khóa ra đi vào thang máy.
Dạo này Lâu Tự luôn cảm thấy có ánh mắt đang theo dõi hắn, ban đầu hắn còn nghĩ mình tưởng tượng ra nên không để ý nhiều. Nhưng sau một đoạn thời gian dài, ánh mắt kia lại trắng trợn quá mức, muốn bỏ qua cũng khó.
Nhất là mấy ngày gần đây, Lâu Tự phát hiện chỉ cần mình vừa bước ra con đường đi đến công ty là đôi mắt ấy lại như hình với bóng, bất kể ngày hay đêm.
Cách tốt nhất là không đi qua con đường kia nữa. Lâu Tự ấn nút xuống đóng cửa, trùng hợp có người đi vào, hắn nghiêng người để người kia ấn nút. Nhưng muốn đi làm nhất định phải đi qua đường đó.
Trong thang máy chỉ có Lâu Tự và người mới đi vào. Lúc thang máy đi lên, Lâu Tự quay sang nhìn thấy người nọ mặc áo lông đen, đội mũ đen, thậm chí ngay cả khẩu trang và kính cũng màu đen nốt, cảm thấy buồn cười.
Kín đáo quá trời luôn. Tuy gần đây có hơi lạnh một chút nhưng dù sao cũng không cần võ trang hạng nặng đến vậy đi?
Hắn tự thấy mình chỉ vụng trộm nhìn người nọ vài lần, không ngờ người nọ như cảm ứng được mà quay đầu nhìn lại.
Lâu Tự nhìn trộm người ta bị phát hiện, cảm thấy hơi ngượng, vừa định quay đầu đi lại thấy người đó nghiêng đầu với hắn.
Người nọ đeo khẩu trang đen, Lâu Tự không nhìn được biểu cảm nhưng hắn cảm thấy…chỉ là hắn cảm thấy, người kia cười với hắn.
Thang máy dừng lại, Lâu Tự đi ra, khóe mắt liếc qua nhìn thấy đoạn mũi duy nhất lộ ra bên ngoài của người nọ.
Có lẽ da người đàn ông này rất trắng, dáng người cao gầy, trang phục có chút kì quặc. Lâu Tự mơ màng nghĩ, đi đến trước cửa đút chìa khóa vào ổ khóa, nhưng chìa khóa vừa cắm vào được một nửa hắn đột nhiên cứng ngắc.
Ánh mắt đã biến mất trước cổng tiểu khu, lại xuất hiện.
Mỗi tầng của tiểu khu Lâu Tự ở đều có đèn điều khiển bằng giọng nói, tuy không quá tốt nhưng kêu lớn một chút vẫn có thể sáng lên. Tất nhiên ngoài điều khiển bằng giọng nói ra, trước của mỗi thang máy còn có công tắc đèn riêng biệt.
Trong hành lang vắng lặng không có bất kì một âm thanh nào, đèn sau lưng Lâu Tự đột ngột sáng lên.
#
Mất ngủ gần một đêm, lúc mặt trời nhú lên Lâu Tự mới chợp mắt được một chút. Lúc bị chuông báo thức của di động gọi dậy, hắn mở to mắt nhận ra tinh thần mình rất thoải mái, không mệt mỏi tẹo nào.
Tối hôm qua lúc ở trong hành lang hắn vội vã mở cửa chạy vào phòng, không dám nhìn phía sau lập tức đóng cửa.
Kể ra cũng mất mặt, đàn ông hai mươi mấy tuổi mà lại sợ ma. Lâu Tự đá chăn ra, lê dép đi vào phòng vệ sinh.
Chuẩn bị xong để ra ngoài, tay hắn đặt trên tay nắm cửa chậm chạp không dám mở ra. Theo lý thì ban ngày sẽ không có ma, nhưng khổ nỗi ánh mắt chết tiệt kia vẫn cứ theo hắn vào ban ngày.
Không phải ma không phải ma, là người là người… Lâu Tự đứng trước huyền quan ủ rũ, là người cũng rất đáng sợ đó có biết không. Ai rảnh rỗi đến độ đi nhìn chằm chằm một người đàn ông độc thân hơn hai mươi tuổi chứ hả!
Lâu Tự đi ra khỏi tiểu khu, bây giờ là thời điểm đi làm, người tới tới lui lui nối liền không dứt. Lúc này cảm giác có người theo dõi nhạt đi rất nhiều, hắn cũng không quá sợ hãi nữa.
Chỉ là lúc hắn đi tới giữa đường cảm giác bị nhìn trộm lại mạnh lên. Quay đầu Lâu Tự vẫn chỉ nhìn thấy người đi qua đi lại, hắn nghiêm túc nhìn từng gương mặt, mỗi một gương mặt không cái nào giống người hắn muốn tìm.
Lâu Tự đứng tại chỗ một hồi lâu, lúc thấy sắp muộn giờ mới cất bước về phía trước.
Đi thêm một đoạn là tới một tiệm đồ ngọt mới tân trang, Lâu Tự đi ngang qua chỗ đó phát hiện cửa hàng đã khai trương. Bờ môi mím chặt của hắn cuối cùng cũng buông lỏng, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong nhẹ. Cửa thủy tinh in bóng gương mặt hắn, là một gương mặt vô cùng trẻ trung, tóc xõa tung ánh màu nâu nhạt, cười rộ lên như sinh viên trường học gần đó.
Lâu Tự mặc bộ đồ thể thao càng thêm đẹp mắt. Bình thường vì muốn mình trông thành thục hơn, mỗ ngày hắn đều dậy sớm lau giày da mặc tây trang – hôm nay lại không có, bởi vì hôm nay hắn đứng tại huyền quan hơn nửa ngày, vừa tự an ủi bản thân vừa nhét đồ ngọt vào miệng, đã quên mất chuyện phải lau giày da rồi.
Gần đây luôn phải lo lắng sợ hãi, mua chút bánh ngọt khao mình chắc không vấn đề gì đâu ha? Lâu Tự vui vẻ quyết định, tan tầm đến tiệm đồ ngọt xem chút đi.
#
Có lẽ là do sức hấp dẫn của đồ ngọt quá lớn, trên đường đến cửa hàng Lâu Tự không hề cảm thấy có ánh mắt nào đang nhìn mình không dứt.
Đẩy cánh cửa của cửa hàng ra, tiếng chuông gió vui tai khẽ vang lên. Lâu Tự ngẩng đầu nhìn từng chuỗi chuông gió màu lam. Là màu hắn thích.
Cửa hàng này không có mùi vị ngọt ngán đặc hữu như những cửa hàng khác, mà là mùi dâu tây thơm ngát ngập tràn. Là vị hoa quả Lâu Tự thích nhất.
Mùi dâu tây không quá đậm mà nhẹ nhàng dễ chịu. Lâu Tự khẽ hít vài hơi, thỏa mãn cười rộ lên, cửa hàng này rất hợp ý hắn.
Cửa hàng không nhỏ, kê bốn năm cái bàn để người ta uống trà tám chuyện, trước còn thiết kế quầy bar. Khách hàng cũng rất nhiều, đông nhất là học sinh và các cô gái.
Diện mạo Lâu Tự có thể coi là đáng chú ý, 1m78 cũng không thấp. Từ khi hắn bước vào vẫn luôn có người vụng trộm đánh giá. Dạo này hắn rất mẫn cảm với tầm mắt của người khác, nhận ra có người đang nhìn lập tức cảnh giác nhìn lại, khiến cho người ta vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.
Lâu Tự ngồi đại xuống một chỗ nào đó, ban đầu hắn định mua chút bánh ngọt mang về nhà, nhưng cửa hàng này rất chú ý việc trang hoàng, vì vậy hắn cảm thấy mình mà không ngồi lại nơi này ăn gì đó thì đã cô phụ công sức trang trí rồi.
Vì thế hắn yên tâm thoải mái ngồi xuống, vui vẻ chọn đồ ngọt và thức uống.
Lúc nhân viên cửa hàng bưng đồ tới, Lâu Tự chỉ một lòng chú ý đến món ngọt trong đĩa.
“Lâu… Tự?”
Khi nghe tên mình được gọi lên, Lâu Tự mới ngẩng đầu.
Lọt vào trong tầm mắt là gương mặt vô cùng đẹp đẽ được phóng to lên, mũi thẳng môi mỏng mắt hoa đào, khóe môi mang nét cười nhè nhẹ, dường như đang rất vui mừng. Lâu Tự cảm thấy người trước mặt này có hơi quen, nghĩ nghĩ, mình quen người đẹp như vậy từ khi nào ta.
Người trước mặt này cao hơn mét tám, Lâu Tự lại đang ngồi nên chỉ có thể ngước đầu nhìn lên.
Người kia nhìn hắn chằm chằm, hắn cảm thấy người nọ đang nhìn mặt mình. Không phải nhận nhầm người chứ?
Thực ra thứ Cận Uyên đang nhìn không rời là môi Lâu Tự, lúc Lâu Tự há miệng răng nanh nửa lộ ra, rất giống Hamster, mềm mềm dễ bắt nạt.
“Quả nhiên cậu không nhớ tôi.” Cận Uyên mở miệng, giọng nói trầm trầm từ tính. Anh trời sinh đẹp nhưng không nữ tính, lông mày hình mũi kiếm, mặt góc cạnh rõ ràng.
Lâu Tự còn chưa kịp tự hỏi, Cận Uyên lại nói tiếp: “Tôi là Cận Uyên. Hồi học trung học vẫn luôn ngồi sau lưng cậu, vẫn chưa nhớ ra à?”
Lâu Tự nhếch miệng.
Cận Uyên.
Thực sự hắn vẫn nhớ, mà đâu chỉ là nhớ…
Lâu Tự không có cách nào nhìn thấy điểm tương đồng giữa người trước mắt này và đứa trẻ kiệm lời lạnh nhạt hồi đó.
Hắn lấy lại tinh thần, Cận Uyên vẫn đang mỉm cười chờ câu trả lời của hắn.
“… Tôi nhớ ra rồi. Cận Uyên.”
“Ừm.” Lúc này Cận Uyên mới đặt đĩa bánh ngọt tinh xảo xuống, “Lâu Tự.”
“Ừ?”
Cận Uyên lắc đầu cười: “Không có gì.”
“Cận Uyên…” Lâu Tự nhìn anh ngồi vào chỗ bên cạnh mình, “Anh làm công ở đây à?”
“Làm công?” Cận Uyên chống cằm nhìn hắn, “Tôi là chủ của cửa hàng này.”
#
Lâu Tự nhớ Cận Uyên không chỉ vì anh ngồi sau bàn hắn.
Lâu Tự và Cận Uyên.
Đây xem như là hai cái tên khá đặc biệt trong lớp.
Học kỳ hai lớp 11 Lâu Tự được chuyển lên ngồi trước Cận Uyên. Trước đó hắn chưa bao giờ tiếp xúc với Cận Uyên, Cận Uyên cũng chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với người khác.
Khi đó nam sinh trong lớp thống nhất cạo đầu ba phân, Cận Uyên có lẽ không hợp với loại đầu này, một người cao cao gầy gầy, lúc đứng có hơi gù lưng, đôi mắt luôn khép hờ như chưa tỉnh ngủ.
Vẻ mặt và kiểu tóc hình như thật sự có thể đề cao khí chất tổng thể của một người.
Lúc ấy Cận Uyên luôn mơ màng như vậy, người trong lớp cũng không quá thích tính cách âm trầm của anh, mà Lâm Tự cũng vậy, hắn còn từng thầm oán giáo viên đã chuyển chỗ của hắn. Có lẽ giáo viên nhìn tính tình ai cũng có thể trò chuyện được của Lâm Tự nên mới cố ý để hắn ngồi trước Cận Uyên, muốn để Cận Uyên đè ép bớt sự hiếu động của hắn.
Sau này Lâu Tự phát hiện ra Cận Uyên không phải không nói chuyện, người khác bắt chuyện hầu như anh luôn đáp lời.
Lâu Tự ngồi bàn đầu, người gần hắn nhất là Cận Uyên. Lúc học bài quá chán nản, hắn sẽ than vãn với Cận Uyên, Cận Uyên sẽ luôn yên lặng lắng nghe, đợi đến khi hắn nói xong sẽ thấp giọng đáp lại “Ừm”.
Lâu Tự không thích Cận Uyên ít nói nhưng trong lòng vẫn hiểu được Cận Uyên chỉ ít nói mà thôi, chứ không phải người xấu.
Suy nghĩ này còn chưa bén rễ được hai tuần, một chuyện xảy ra đã khiến nhận thức của hắn với Cận Uyên hoàn toàn thay đổi.
Đêm đó Lâu Tự và cả nhà cậu đi ăn đồ nướng chợ đêm thì nhìn thấy Cận Uyên và mấy người mặc quần áo côn đồ đi cùng với nhau.
Lâu Tự mười bảy mười tám tuổi trọng nghĩa ngang trời, nói với mợ mình đi mua nước uống, len lén chạy đến đá một người trong số đó.
“Cận Uyên chạy mau!” Hắn cho rằng Cận Uyên bị cướp.
Ánh đèn chợ đêm hôn ám mờ ảo nhưng Lâu Tự vẫn nhìn rõ mặt Cận Uyên, gương mặt từ trước đến giờ chưa từng biểu lộ cảm xúc nay lại khinh miệt trào phúng. Hiếm khi Cận Uyên có được biểu tình phong phú như vậy, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng lạnh lẽo, nhìn Lâu Tự đông cứng.
Lâu Tự kích động kêu lên: “Sao cậu lại nhìn tớ như vậy?!” Giọng nói rất lớn như thẹn quá hóa giận. Hắn không biết mình đang làm gì, nếu cẩn thận suy nghĩ ai cũng có thể nhìn ra Cận Uyên và đám này là một phe.
Không ngờ Cận Uyên đột nhiên đi đến xoa nhẹ trán hắn, còn ôm chặt vỗ lưng hắn an ủi: “Được rồi, được rồi, giận làm gì? Tôi nói bọn họ đi ngay.” Nói xong anh buông hắn ra, phất tay về phía đám người kia, “Được rồi, mấy người đi trước đi.”
Lâu Tự ngơ ngác nhìn chuyện trước mắt, không ngờ Cận Uyên lại là thủ lĩnh của bọn họ.
“Khó hiểu lắm à?” Lần đầu tiên Lâu Tự nhìn thấy Cận Uyên đứng thẳng như vậy, tuy gầy nhưng bả vai rộng lớn, che trọn người hắn trong bóng tối. Hắn thấy Cận Uyên lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt ngày thường, “Ba tôi có tiền, tôi có thủ đoạn, bọn họ đi theo tôi… không đúng sao?”
Đúng ư? Lâu Tự và Cận Uyên là hai người hoàn toàn khác nhau, có lẽ không bao giờ hắn bước chân được vào thế giới của Cận Uyên đâu.
Cận Uyên đột nhiên giơ tay lên, hắn hoảng sợ co người.
Cận Uyên lại cười, nhưng nụ cười anh lạnh lẽo hệt như tính tình anh vậy, “Cậu đuổi bọn họ chạy mấy rồi, không ai đi dạo chợ đêm chung với tôi nữa. Cậu theo tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.