Trong căn phòng 10 mét vuông có một chiếc giường lớn, một dàn sô pha cũ, bốn chiếc được bọc bao hoa từ đỏ tươi đến đỏ sẫm, bề mặt sô pha sần sần, mặt đất xi măng màu tro đen có lồi có lõm, vách tường màu trắng càng làm lộ vẻ cổ xưa.
Đèn dây tóc cũ phát ra ánh sáng vàng lại bắt đầu nhấp nháy, kết hợp với mấy dấu chấm vặn vẹo đó mới thấy càng âm u.
“Chết tiệt! Không tắt được rồi, làm sao bây giờ! Chẳng lẽ Sadako sắp bò ra ngoài hả a a a ——”
Lam Lam hoảng sợ đập mạnh lên TV, thật sự hơi đáng sợ, nếu không chị ấy đã chẳng hoảng đến nỗi này. Trịnh Liêm nhíu mày nhìn sự thay đổi trên màn hình TV, Khương Ly phản ứng kịp cũng nhanh chóng chạy tới.
“Chị Lam nhỏ tiếng lại, né ra một chút.”
Nói xong cô lập tức chui xuống dưới, tìm thấy ổ điện sau lớp mạng nhện.
Thế nhưng…
Sau khi Khương Ly khó khăn kéo phích cắm bò ra ngoài, chuyện khủng bố hơn đã xảy ra, màn hình TV vẫn còn sáng đèn!
Cô và Lam Lam liếc nhìn nhau, hai người sợ tới mức xém chút nữa là hét lên, Trịnh Liêm đi tới, anh ấy kéo Khương Ly khỏi mặt đất, rời xa chiếc TV cũ kia chừng hai thước.
“Đừng phát ra tiếng động, cứ xem thử trước đi.”
Lúc này TV đã hiện lên hình ảnh trắng đen, may là không có cái giếng cạn hay Sadako tóc dài nào mà là một căn phòng cũ chật chội , chiếc giường dựa sát mặt tường bằng gạch không lớn mà còn hơi thấp, chăn đệm bị xốc loạn ở một bên, trên mấy chiếc ghế dài màu đen chất đầy đồ linh tinh, trên gác mái của căn phòng còn treo mấy sọt tre.
“Đây… đây không phải là… căn phòng đó sao?!”
Hiển nhiên Lam Lam cũng nhận ra, Khương Ly nổi da gà nắm chặt tay chị ấy, hai người run bần bật bám vào nhau, ăn ý nấp đằng sau Trịnh Liêm vẫn đang bình tĩnh.
Hình ảnh là căn phòng cũ nhưng không phải gian mà họ quỳ lạy cụ ông buổi sáng!
Khoảng chừng hai phút sau, màn hình tĩnh lặng không tiếng động lại có thay đổi.
Một đôi chân mang đôi giày vải màu đen cũ nát bước từ gác mái bước lên thang, run rẩy từng bước, từng bước đi xuống… rõ ràng không phát ra âm thanh nhưng Khương Ly lại mơ hồ nghe thấy tiếng kẽo kẹt phát ra từ chiếc thang cũ kỹ.
Sau đó “loảng xoảng” một tiếng!
Đôi chân kia bước hụt ngã chúi xuống dưới, nhìn bóng lưng hẳn là ông cụ vừa qua đời hồi sáng, trên màn hình là cảnh ông cụ té đập đầu, hơn nửa người còn đang mắc kẹt trên thang, đôi tay gầy guộc đang vùng vẫy, không lâu sau đã bất động.
Máu, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy một vũng lớn trên mặt đất.
Ba người không ai nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình trắng đen, nhìn vào vũng máu tươi đỏ đến quỷ dị.
“Là đang tái hiện hiện trường sao?” Lam Lam run cả môi, vô thức khô cổ họng, tiếng nói chuyện hơi khàn, dù gì chị ấy cũng từng tồn tại sau một tuần kinh hồn đoạt mạng nên tạm thời cũng bình tĩnh lại.
Hiện tại nhìn thấy một cái TV rút điện rồi vẫn phát sáng, thà phát lại cảnh tượng chết chóc còn hơn là đối mặt với cảnh bàn tay đầy máu của Đào Tuyết đập vào cửa sổ nhiều lần.
Hình ảnh trên TV tĩnh lặng rất lâu, lâu đến mức vũng máu kia sắp thấm xuống mặt đất gồ ghề, Khương Ly thấy cửa sổ đen ngòm đã dần sáng lên, hẳn là trời đã sáng. Cuối cùng cũng có người đẩy cửa phòng ra, là bác cả nhà họ Bạc, ông ta phát hiện ông cụ đã chết.
Sau đó ngày càng nhiều người tới, họ lật người ông cụ đang nằm trên đất lên.
Đôi mắt già cỗi thấm đầy máu tươi trừng to, giống như đang nhìn về phía ba người họ xuyên qua màn hình TV ——
“A!”
Dù đã đề phòng từ trước nhưng Khương Ly và Lam Lam vẫn bị dọa thét thất thanh.
Sau đó là cảnh rửa sạch thi thể thay áo liệm, người thân quỳ lạy dâng hương, trong TV xuất hiện từng người, mà ông cụ nằm trên giường vẫn mở to mắt, đến khi thầy âm dương vào nhà, lấy vải bố trắng che khuất mặt ông.
Nâng đi thăng quan…
Đây là cảnh bọn họ thấy ban ngày, lúc này được xem lại mới thấy sởn tóc gáy.
Hình ảnh lúc sau được lược nhanh nhưng vẫn là cảnh ở linh đường, vòng hoa trắng đen, quan tài khép hờ, đèn hồn le lói, thêm hai con người giấy có mắt mũi miệng quái dị.
Trời tối, tất cả mọi người về phòng, tứ hợp viện rộng lớn trống trải giờ chỉ còn một ngọn đèn cũ đang nhấp nháy, đèn hồn trên bàn lay động theo gió, bó hương sắp tắt, mà hình ảnh u ám ở góc nhìn thứ ba trong nhà chính đã bắt đầu thay đổi kỳ quái.
Lúc thì trắng tác, lúc lại là xà nhà đen ngòm.
“Hai cảnh tượng này… là…” Khương Ly hoảng sợ nhìn màn hình, rùng mình từng cơn.
Màu trắng gì chứ, rõ ràng là góc nhìn của người chết bị vải trắng che mặt trong quan tài!
Còn nhìn lên xà nhà, là góc nhìn của đôi người giấy bị đặt ngửa trên vòng hoa!