Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 26: Nếu chúng ta cùng thích một thứ?




Ngó qua ngó lại, bao nhiêu cặp mắt trong căng tin đang nhìn về phía mình. Hơn nữa những lần trước còn lý do bảo vệ quyền lợi cho lớp, lần này thì không kiếm được cớ gì hết, có người đành ngậm ngùi:
-“Ừ, nhưng mà mượn từng ngày thì bất tiện, thôi cứ để học xong rồi tôi cho mượn tất cả photo một thể, tý tôi sẽ ghi sách tham khảo, cậu cứ thế mà mua, học mấy kiến thức cơ bản trước”
-“Cảm ơn cậu!”
An tươi cười, đoạn quay sang Dương:
-“Thế chúng mình bắt đầu học nhóm từ ngày mai nhé.”
Hà Dương chưa kịp phản ứng, lớp trưởng đã cướp lời:
-“Thực ra tôi thấy học nâng cao thì tốt nhất là nên học một mình, độc lập tư duy mới hiệu quả…”
An phản bác:
-“Nhưng tôi lại thấy học với Dương rất thú vị!”
-“Dương ngu như vậy, có gì mà thú vị?” Phong gằn giọng.
-“Cậu đùa hả?”
-“Không, đùa gì…Tôi nói thật, Nguyệt Dương đây vừa ngu vừa hay cằn nhằn xấu tính, mặt thì kênh kiệu, nói chung là rắc rối lắm, cậu nên suy nghĩ lại…”
Diệu Linh liếc sang, khẽ cười thầm.
-“Này, cậu ăn nói cẩn thận…”. An nóng cả mặt.
Hà Nguyệt Dương tức điên:
-“Bỏ đi cậu, bây giờ người ta trong đội tuyển, người ta giỏi, nói gì chả được, mình đi thôi…”
Vậy là cô nàng Toán 2 thong dong cùng anh chàng Toán 1 đi về phía lớp học, để lại người nào đó ức phát nghẹn.
…….
Thể dục hôm nay tiết cuối, nên mọi người cũng chuẩn bị cặp, ra sân vận động học xong sẽ về luôn.
Đang trong nội dung đá cầu, học qua các kĩ thuật cơ bản, thầy giáo phát cho mỗi người một quả cầu tự luyện. Luật là cứ 30 quả hai chân liên tiếp thì được 10.
Hầu hết với mọi người trong lớp, ba chục chứ năm chục, bảy chục cũng chơi tất. Nhưng riêng với Hà Nguyệt Dương, 5 quả thôi cũng thành vấn đề.
Thế cho nên, cô đành phải luyên tập hết sức chăm chỉ, ai bảo điểm thể dục dưới 6.5 là mất học sinh giỏi cơ chứ!
Trong lúc Nguyệt Dương lủi thủi một mình ở gốc xà cừ, hội bà tám Toán 2 đã hét điên loạn, hội “ông tám” cũng phấn khởi không kém. Lớp trưởng được chào đón y như cán bộ cấp cao về bản nghèo vậy!!!
Quần chúng nhao nhao.
-“Lớp trưởng tưởng đi học hai tháng mà?”
Hoa thắc mắc!
-“Hay ông học dốt quá bị đuổi về rồi à?”
-“Không sao, về đi, cả lớp lúc nào cũng hoan nghênh…”
-“Các bà hâm, lớp trưởng của chúng ta mà bị đuổi thì ai còn ở đó nữa…”
Huy cười hề hề.
-“Lớp trưởng đem quà gì cho chúng em không?”
Loan bà già nhiệt tình:
-“Khổ thân quá này, học hành vất vả quá cơ…nào nào, vào đây ngồi…”
-“Ừ, có gì khổ sở cứ giãi bày với các bố các mẹ đây con, con là niềm tự hào của chúng ta, nhất định phải giành thắng lợi trở về…”
-“Ở trên đó có ai bắt nạt không?”
-“Hôm nay học đội tuyển được nghỉ sớm à?”
Bla…bla…bla…
Các lớp khác đang học thể dục, thấy “cán bộ” xuất hiện cũng ngóng sang hóng hớt.
Mỗi người nói một lời, phải khổ sở lắm, Vũ Phong mới thoát ra được để tới chỗ gốc xà cừ.
Hà Nguyệt Dương đang tập cầu, cậu ta lóng nga lóng ngóng, quả cầu sang chân trái, qua chân phải, nhưng chẳng bao giờ về lại được chân trái…
Trước lúc nó rơi xuống đất, Phong nhanh chóng đỡ lấy, nhẹ nhàng như không cũng được mấy chục phát, Hà Dương liếc qua, có phần thán phục,nhưng nhớ lại chuyện lúc sáng lại khinh bỉ bỏ đi.
Khổ nỗi, chưa kịp bước, đã bị ai đó kéo lại.
-“Bỏ ra, cậu hâm à, bao nhiêu bạn học kìa…”
Cậu kéo cô vào giữa khe tường góc sân vận động, cười thâm hiểm:
-“Sẽ không ai thấy nữa!”
-“Lúc sáng chửi tôi còn chưa sướng mồm hả, được, giờ tôi đứng đây, cho cậu chửi thoải mái…”
Một tay cậu giữ cô, tay kia khẽ đưa lên trán xinh, lau đi những giọt mồ hôi, sửa soạn lại tóc mái gọn gàng mới thì thầm:
-“Nguyệt, xin lỗi nhé!”
Cậu và cô thật gần, mùi hương bạc hà này, đã từ bao giờ, cô thấy nó rất thơm…con người này, đã từ bao giờ, cô không thể ghét nổi nữa??? Hà Nguyệt Dương phát hoảng, cố gắng vùng vẫy.
Nhưng Phong rất khỏe, quả thật là vậy.
-“Cậu hứa không đi học cùng thằng đó tôi sẽ thả ra.”
-“Bạn ấy có tên, là An, bạn ấy không phải “thằng đó”!”
Dương cãi.
Phong bực:
-“Tôi không cần biết, với tôi chúng được xếp chung cùng một loại!”
-“Loại gì?”
Dương hỏi, Phong bỗng nhiên đỏ bừng, thở dài:
-“Nói cậu cũng không hiểu, nói chung cậu phải hứa mau!”
Điên khùng không cơ chứ? Vũ Phong này ăn phải bả chuột hả? Mà Nguyệt Dương dạo này đang tâm trạng, chán chẳng thèm tranh luận.
-“Được rồi, bỏ ra.”
-“Thề đi!”
-“Thề, bỏ ra được chưa?”
Mặt ai đó cười không ngậm được, trước khi đi còn bỏ lại cậu xanh rờn:
-“Từ mai, giờ ra chơi xuống chỗ gốc cây bàng khu nhà A2, tôi cho mượn vở đội tuyển.”
….
Chuyện đó, đại loại Nguyệt Dương cũng chẳng để trong đầu, vậy mà đúng giờ ra chơi hôm sau, điện thoại đã kêu.
-“Nguyệt, cậu quên lời hẹn hôm qua à?”
Ai hẹn cơ chứ? Là cậu ta tự nói mà, cô đã đồng ý đâu?
-“Bây giờ cậu xuống đây hay tôi phải lên lớp lôi cậu xuống?”
Hà Nguyệt Dương thở dài, lầm lũi xuống “điểm hẹn”. Vũ Phong đưa cho cô một tập photo, dặn dò:
-“Đây là bài học từ trước tới giờ, còn từ mai, mỗi ngày tôi sẽ đưa một bài.”
Dương ngẩn người:
-“Sao cậu bảo An là hai tháng mới cần photo, đỡ phiền hà?”
Phong cười:
-“Người ta thông minh thì học như thế, cậu ngu thì cứ học dần dần cho thấm…”
Dương nhìn thấy đống tài liệu quý, tạm thời quên lời xỉa xói, vui vẻ cầm về lớp.
Đúng như tính toán của ai đó, mang tiếng cho tài liệu, mà toàn chỉ chép đầu bài, lời giải thì viết được ba gạch đầu dòng, cho nên, IQ 154 nhưng đọc vẫn phát mệt.
Vậy là mỗi buổi, ngoài việc trao đổi tài liệu, toàn phải hỏi lại cậu ta chỗ này chỗ nọ, Phong cũng chỉ giảng rất tận tình.
Hà Nguyệt Dương ngoài hàng ngày tiếp thu thêm kiến thức Toán học quý báu, thì cũng dần trở nên nhạy cảm, cô nhận ra, buổi học trên lớp rất chán, cô cũng nhận ra, hàng ngày cô cực kì mong tới giờ ra chơi…
Cô nhận ra, mỗi lần nhìn dáng cậu ấy đang ngồi đợi cô, lòng cô thấy xao xuyến…
Và hôm nay, khi lần đầu tiên cô tới trước đợi cậu ấy, cô thấy rất hụt hẫng.
Ngồi từ xa, thấy có em khối 10 dí hộp quà vào tay cậu, cô thấy có gì đó khó chịu. Hôm nay là Valentine nhỉ, người xuất sắc như cậu ta chắc quà chất thành núi mất thôi.
-“Hey…”
Phong tươi cười.
-“Hey…”
-“Hôm nay nhận được nhiều quà không?”
Cô trả lời thành thật:
-“Tất nhiên là không nhiều như cậu, nhưng tôi trả hết, ai như cậu…”
-“Tôi từ chối rồi đấy chứ nhưng em ấy bảo là quà cám ơn tôi dậy học thôi, không có ý gì…”
Dương cười khẩy, Phong lại tra hỏi:
-“Mà cậu có dám thề là cậu trả hết quà không?”
Cô ấp úng:
-“Ừ, thì…có một món quà không đề tên, chẳng biết ai mà trả…”
-“Sao cậu không ném đi? Cậu thích đúng không?”
Phong vặn. Dương đỏ mặt, thú nhận:
-“Ừ, phải nói, đó là người rất hiểu tôi, năm ngoái và năm nay đều vậy…”
Ai đó trong lòng như nở từng khúc ruột…
Kết thúc mười phút trao đổi bài vở, cậu hỏi:
-“Nguyệt, tôi giúp cậu nhiều thế này mà không có quà cám ơn à?”
Nguyệt Dương ngớ người.
-“Cậu tự mình giúp đấy chứ, tôi có yêu cầu đâu…”
-“Nhưng mà cậu cũng phải có tý đền đáp chứ?”
-“Thế cậu muốn sao?”
-“Nguyệt cười đi!”
-“Đơn giản thế thôi hả?”
-“Ừ!”
Nguyệt Dương cười, Vũ Phong mau lẹ dí đầu mình sát đầu cô, chụp lại khoảnh khắc đó.
-“Này, không được làm thế!”
-“Yên tâm, tôi không đăng lên đâu cả, cất làm của riêng…”
Trống trường điểm, Vũ Phong vui vẻ bước về khu học đội tuyển, Nguyệt Dương cũng lặng lẽ rẽ về lớp, trong lòng nhiều cảm xúc khó tả.
….
Hà Nguyệt Anh nổi tiếng cả nước, Valentine, khối lượng quà về cứ gọi là chặt cả nhà. Cô cũng chẳng đủ hơi sức để đi trả từng người…ấy vậy mà buổi tối vẫn bê chăn gối sang phòng chị gái, khóc lóc sướt mướt:
-“Tỷ, anh ấy vẫn chưa tặng…muội phải đợi tới bao giờ!!!”
Hà Nguyệt Dương cũng chỉ biết thở dài.
Cô chẳng giỏi an ủi, cũng không thể an ủi…Đành mở bộ phim cùng xem.
Bộ phim nói thật trùng hợp, thế nào lại nói về hai chị em gái, luôn tranh giành với nhau từ thứ nhỏ nhất, cái gì cũng tranh, tranh tới sứt đầu mẻ trán.
Hà Anh xem xong, cười đắc chí:
-“May mà nhà mình có tỷ luôn nhường muội…không thì chết…hehe”
Hà Dương bỗng buột miệng:
-“Nguyệt Anh này, nếu sau này có một thứ, ta và muội cùng thích thì sao?”
Hà Anh phụng phịu:
-“Sao gì nữa, tỷ hứa bất cứ thứ gì chỉ cần muội thích tỷ sẽ cho còn gì…”
-“Nhưng thứ này, đột nhiên ta không muốn cho thì sao?”
Hà Anh suy nghĩ một lúc, hồn nhiên đáp:
-“Ngoài anh Phong là ngoại lệ, còn mọi thứ lúc đó chúng ta sẽ thương lượng…”
Hà Dương cười lớn:
-“Muội nói linh tinh gì vậy, tự dưng lôi hắn vào…”
-“Bởi vì anh ấy rất quan trọng, muội nghĩ đi nghĩ lại, là thứ quan trọng nhất với muội, thật đó…”
….
Đêm ấy, Hà Nguyệt Dương bắt đầu trăn trở. Quả thật, nếu muội ấy thích, thì cô sẽ cho…cô đã hứa! Và lại, thứ ấy, bản chất đã thuộc về muội ấy, cô có không cho cũng chẳng được…
Từ sáng hôm sau, cô cũng không xuống học cùng Phong nữa, tất cả những nơi có khả năng gặp cậu, cô đều cố gắng tránh triệt để!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.