Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 23: Tìm moon




Ngày tổng kết, bộ ba Phong Dương Anh đều được lên bục vinh quang, Dương và Phong thì được khen thưởng vì thành tích Olympic.
Còn Hà Anh được vinh dự nhận giải học sinh có đóng góp nhiều nhất trong các hoạt động của trường năm vừa rồi.
Một năm trôi qua, ba người họ vẫn gắn bó với nhau, và đặc biệt, vẫn luôn nổi bật như vậy!
Kết thúc trao giải, phần mà ai mong ngóng nhất cũng tới…
Mọi người không ngồi ghế theo hàng nữa mà đua nhau xếp bao quanh sân khấu.
10 Lý 1 mang tới vở kịch Cây Khế.
10 Hóa 2 là tiết mục song ca ngọt ngào ca khúc Yêu em, ngọt tới tận xương.
Không hẹn mà gặp, thật bất ngờ, 10 Toán 1 cũng diễn kịch Tấm Cám, tiếc cho 10 Toán 2 phải ra quân sau, coi như một bất lợi.
10 Địa 1 biểu diễn vẽ tranh cát.
….
….
Và tất nhiên, không nói thì ai cũng biết.
Tiết mục được mong chờ nhất là của 10 Anh 1, Hà Nguyệt Anh nổi tiếng như vậy, ai chẳng biết, dù em ấy có hát hay diễn, thì cũng đều tuyệt vời cả.
Màn dạo nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Là hai người xuất hiện, một người lộng lẫy như công chúa, một người hào hoa, lịch thiệp trong bộ vest màu đen, trông như một bức tranh hoàn hảo.
Công chúa kia thì ai cũng biết là Hà Nguyệt Anh rồi, còn người bên cạnh bạn ấy, như nam thần thế kia, trông quen quá!
Mất vài giây định hình, nhận ra lớp trưởng lớp mình, bọn Toán 2 cay cú hậm hực, đã biết là thi đấu trao giải mà còn đi giúp địch thế này đây, hơn bốn mươi mấy cặp mắt oán hận, chỉ muốn cấu xé tên phản quốc!
Ở bên Anh 1, Hiếu cũng gần như tức nổ đom đóm.
Nhạc đầu du dương, trầm bổng, hai người cầm tay nhau, bước những bước uyển chuyển, cảnh tượng nhanh chóng làm dao động bao trái tim, quá đẹp!
Từng cú xoay người mềm dẻo của Hà Nguyệt Anh, điểm tựa vững chắc từ người Vũ Phong, tất cả đều thu hút mọi ánh nhìn.
Phần cao trào nhất chính là, chỉ mất chưa đầy ba phút đổi nhạc, hai người họ cũng nhau chóng đổi trang phục trên người thành những bộ đồ hiphop thời thượng, chuyển từ nhảy cổ điển dịu dàng thành nhảy sôi động.
Phía dưới phấn khích, hò reo cực độ.
Phe nam thì dán vào Hà Anh, phe còn lại để ý người bên cạnh cô ấy. Có một số thầm tiếc, ước gì cậu ta không phải…Có một số vẫn không sợ, kiên trì theo đuổi, không tin mấy tin đồn vớ vẩn, đem thần tượng giấu sâu trong tim.
Bản nhạc kết thúc, hai người cúi chào khán giả, toàn thể kích động tới nỗi, hò hét đòi biểu diễn lại lần nữa, MC phải ra khuyên giải, để dịp khác, vì còn rất nhiều tiết mục chưa ra sân khấu.
Khổ thân Vũ Phong, chẳng hiểu thế nào hai lớp Anh 1 và Toán 2 lại biểu diễn sát nhau, cho nên, mồ hôi đổ ra như mưa, mà cậu ta vẫn phải nhanh chóng quay về phía cánh gà thay đồ để diễn kịch.
Toán 2 ra quân.
Mọi việc đang tiến triển hết sức thuận lợi. Chỉ có điều, lại ngay cảnh 3, lớp trưởng lúc tập tành luống cuống mà lên diễn cũng vẫn sai.
Lúc Cám kiễng chân chu môi đòi hôn Đức Vua, đáng nhẽ trong kịch bản Đức Vua phải tránh, mà cái này, tất cả các lần tập cậu ta đều tránh rất quy tắc.
Không hiểu sao, hôm nay diễn thật, mặt cậu ta lại không chuyển động, cứ thế tiếp nhận nụ hôn của Cám.
Tay cô vẫn còn đang vòng qua “cưỡng ôm” cậu. Môi cậu đã nhanh chóng bao lấy môi cô, cả người Nguyệt Dương nóng bừng, rất may, cậu ta phản ứng nhanh, tiếp tục lời thoại:
-“Mau tránh ra, ngươi hỗn xược…”
Vở kịch được tiếp tục bởi những cảnh khác, mặt lớp trưởng Toán 2 lúc này cũng không khác cà chua chín là mấy.
Tuy nhiên, ngoài cảnh Cám với Vua là sáng tạo ra, thì toàn bộ dựa y theo truyện cổ tích, mà Toán 1 đã diễn trước đó, bởi vậy, không tránh khỏi nhàm chán, phía dưới sân trường, cơ số bạn học đã bắt đầu làm việc riêng.
Vở kịch đi được một phần ba, nửa trường mất tập trung, nói chuyện rôm rả, làm cho cả người diễn cũng nản.
Lớp phó văn nghệ nhìn mà xót cả ruột, ngay lúc đó thì lớp trưởng thủ thỉ vào tai cậu ta cái gì đó.
Tới cảnh Cám giặt áo cho Vua.
Hà Nguyệt Dương bê chậu thau, giặt giặt áo như đúng rồi. Trong cảnh này, diễn cùng cô sẽ là con chim Vàng Anh.
Ấy vậy mà Vàng Anh vừa thò cổ ra, đã bị Đức Vua tóm lôi vào trong, bù lại, ngài ung dung tiến về phía cô.
Hà Dương còn chưa kịp hiểu gì, mắt trợn tròn, Đức Vua thấy vậy, giọng đầy uy lực:
-“Nhìn gì mà nhìn, ta mà không xuất hiện kịp thời, nàng tính giết Vàng Anh hay sao?”
‘Mịa kiếp, cái này làm gì có trong kịch bản, Vũ Phong, sốt à???’
Thầm nghĩ thế thôi, mà bao nhiêu ánh mắt phía dưới bắt đầu tò mò nhìn lên, cũng may là cô thông minh, đáp lễ gọn gàng:
-“Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp đâu dám, thần thiếp vốn hiền lành nhân hậu, với cả…với cả…”
-“Với cả sao?”
Cô e hèm, nói bằng bằng cả câu, nhấn mạnh từ cần nhấn mạnh:
-“Hoàng Thượng…Hoàng Thượng… có mỗi một con chim yêu quý…”
Phía dưới cười nghiêng ngả.
Vũ Phong nóng mặt, đã biết chơi Nguyệt Dương chẳng dễ thế mà, cố nén, giọng trầm ổn:
-“Nàng có gì mà không dám, tới chị mình mà còn dám giết cơ mà!”
Cám ngước lên:
-“Hoàng Thượng nói gì thiếp không hiểu?”
-“Đừng vờ vịt nữa, chuyện mẹ con nàng ám sát Tấm của ta, ta đã biết cả. Bay đâu, mang thuốc độc ra ban chết cho Hoàng Hậu.”
Tức thì hai tên lính mang theo bát nước đen đen bẩn bẩn, ép Cám quỳ xuống, uống thuốc.
Nguyệt Dương nhìn Vũ Phong nháy mắt, trong lòng trào dâng giận giữ. Là hắn ép cô phải uống thứ nước này ư? Trả thù cô ư?
-“Mau uống đi, ngươi dám kháng lệnh?”
Chỉ cần cố nhắm mắt uống, rồi sẽ lăn ra chết, kết thúc phần diễn của mình, sau đó tính sổ với Vũ Phong sau.
Nhưng Hà Dương đã không làm vậy, cô chọn cách thứ hai.
Hất tung bát nước ra, sau đó trả vờ run rẩy.
-“Hoàng Thượng, người tha tội, tiện nữ xin khai thật, thực ra chị Tấm không chết, tất cả chỉ là vở kịch mà chị ấy nhờ mẹ con thiếp dựng lên, bởi vì nghe đồn người là Gay, nên chị ấy mới không muốn tiến cung, vờ chết để trốn đi theo anh Thóc. ”
Cơn thịnh nộ của Đức Vua tăng cao:
-“Ai nói, là ai dám đồn…”
-“Dạ, muôn tâu, là cả nước đồn ạ!”
Vũ Phong tức tím mắt, nhưng trận này, ai sẽ là người thông minh hơn? Lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, cậu nói:
-“Vậy sao nàng lại vào cung? Ta nhớ không nhầm thì nàng chính là người ta gặp năm đó…”
Đức Vua lại gần, khẽ nâng cằm Hoàng Hậu:
-“Có phải nàng đã thầm mến ta từ lâu rồi không? Chính bản thân cũng không tin những tin đồn đó…”
Tên điên dở này, Hà Dương chỉ dám rủa thầm, bởi phía dưới, gần như mọi người đã tập trung trở lại với vở kịch của lớp. Rất nhanh trí, cô cầm chiếc sào, vốn là dụng cụ phơi áo quần, chĩa thẳng vào Phong, lớn tiếng:
-“Ngươi nằm mơ đi, ta tới đây là để trả thù cho cha ta, ngươi chính là hôn quân ai ai cũng căm ghét, cái chết của cha ta cũng là do ngươi mà ra…Hôm nay, ta phải kết liễu ngươi…”
Chẳng ngờ, cậu giật cây gậy, ôm cô vào lòng, giọng đầy thê lương:
-“Cha nàng tham nhũng của dân, ta không thể không trừng trị, nàng phải hiểu…”

Cứ thế, đứa này một câu, đứa kia một câu, tung hứng khiến khán giả cười lăn cười bò.
Kết thúc, tất cả diễn viên cùng nắm tay chào khán giả. Hà Dương đứng giữa Huy và Phong. Tay trái Huy nắm, cô thấy rất tự nhiên, mà sao tay bên phải lại đổ mồ hôi như nước, cả mặt cũng nóng ran.
Tiết mục của Toán 2 là cuối cùng, sau đó cũng thông báo kết quả, giải Nhất thuộc về Anh 1, Nhì thuộc về Văn 2, giải Ba của Toán 2.
Cũng may là có giải, nếu không hôm nay chắc chắn Vũ Phong bị trừng trị. Mọi người ai cũng phấn khởi, sung sướng về lớp lấy đồ, tiền thưởng được quyết định sẽ mang ra “biếu” bác chủ quán Lẩu ngay gần trường, coi như bữa liên hoan chia tay.
Trong lúc các bạn học hào hứng chuẩn bị, lớp trưởng cau mày, hỏi lớp phó:
-“Hình như còn thiếu mấy bạn nữ?”
Lớp phó liếc một hồi, vui vẻ đáp:
-“À, mấy bà ấy đi trả phục trang biểu diễn, tôi đã dặn rồi, tập trung ở quán cạnh trường, bọn mình cứ đi trước, lớp mình đông, phải ra chiếm chỗ…”
-“Ừ…”
Dân tình quả là tò mò, lớp trưởng lạ vậy nha, vừa giành giải Nhất cùng Hà Anh, lại giải Ba của lớp, vậy mà mặt mày cứ nghệt ra, lẽ nào cậu ta biểu diễn mệt.
Tầm hai mươi phút, thấy bóng dáng mấy bạn nữ đi trả đồ về, khóe môi ai đó khẽ cười, chẳng được bao lâu, cậu lại sốt ruột hỏi:
-“Cám đâu?”
Loan bà già cầm cốc nước ngọt của Huy, tu một hồi:
-“Tôi không biết”
-“Nó không đi trả đồ với các bà à?”
-“Không…”
Liếc một hồi, sĩ số lớp còn thiếu mỗi Dương, cậu gọi điện thoại, chỉ thấy những tiếng tút tút…
Thế rồi, không nói không rằng, lớp trưởng Toán 2 vội vã đứng dậy, chạy thẳng về phía trường học.
Cậu lên lớp, nghe tiếng điện thoại đổ chuông, thì ra Nguyệt để quên điện thoại trong ba lô. Thế này làm sao mà biết để đi ăn với lớp?
Cậu chạy quanh trường, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đồ vẫn để trên lớp, xe vẫn gửi ở trường, rốt cuộc là cậu ta đi đâu?
Nghĩ ngợi một hồi, Phong cười thầm, lao thẳng ra quán nem chua rán gần trường.
Tiếc là cũng không có, đi hết mấy quán quà vặt và truyện tranh đều không thấy.
Bí quá, cậu đành gọi cho Nguyệt Anh.
-“Anh Phong à, em đang ăn liên hoan với lớp…”
-“Không có gì, Dương đi với em không?”
-“Không anh ạ.”
-“Ừ, em đưa điện thoại cho Hiếu!”
Hà Anh đưa điện thoại cho Hiếu, cậu ta cũng không biết Nguyệt Dương ở đâu cả.
Biết đâu trong thời gian cậu đi tìm, cô cũng biết đường mò ra quán Lẩu rồi? Nghĩ vậy, Vũ Phong quay về quán.
-“Lớp trưởng đây rồi, thôi thế bắt đầu ăn nhé…”
-“Còn Hà Dương nữa mà”.
Loan lên tiếng.
Mai bực:
-“Bà này làm cái quái gì thế nhỉ, vừa nãy còn gặp ở phòng thay đồ mà…”
Đúng rồi, còn phòng thay đồ, vẫn còn phòng thay đồ ở trường là cậu chưa vào? Mà từ nãy tới giờ đã bao lâu rồi, nếu Nguyệt cứ ở trong phòng thay đồ, chắc chắn là có chuyện rồi!
Lòng cậu nóng như lửa, chỉ kịp nói mọi người ăn trước, mình lại một lần nữa ra trường.
Đứng trước khu thay đổ nữ, Phong cố hít thở. Phải thôi, nếu bắt gặp ai bây giờ, chắc cậu bị đánh tan xác, có nhảy xuống sông cũng không gột hết tội.
-“Nguyệt ơi…”
-“Nguyệt…”
Cậu đi cả khu thay đồ, chỉ có một phòng còn đóng cửa, giọng càng trở nên mất bình tĩnh.
-“Nguyệt ơi, Nguyệt ở trong đấy à, có sao không?”
-“Lên tiếng đi… ”
Đúng là Hà Dương đang ở trong phòng thay đồ, mà hoàn cảnh xấu hổ gần chết, không dám mở lời.
-“Nguyệt, lên tiếng đi, mà nếu không phải Nguyệt cũng lên tiếng đi, nếu không tôi phá cửa đấy…”
-“Nguyệt…”
-“Nguyệt ơi cậu sao vậy? ”
Những tiếng đập cửa ngày càng mạnh, cứ thế này, Vũ Phong chắc phá cửa thật mất thôi, Hà Dương lí nhí:
-“Tôi đây, tôi không sao…”
Cậu như trút được tảng đá nặng, quát:
-“Không sao thì vác cái mặt thối ra đây xem nào…”
-“Tôi, tôi không ra được….”
-“Trong đó có vàng hả?”
Phong cáu.
-“Cậu gọi Hà Anh tới đây cho tôi, không thì Hiếu cũng được…”
Có người càng bực:
-“Gọi gọi cái gì, lớp đó đi ăn liên hoan ở tận Ba Sao cơ. Có gì tôi không giúp được à?”
Bên trong không một tiếng động.
-“Hà Nguyệt Dương, điên rồi đấy, bây giờ cả trường vắng tanh, chẳng còn ai đâu, cậu cứ ngoan cố tôi mặc cậu đó, cho cậu thành xác thối luôn!’
-“Được, tôi không cần, cậu đi đi…”
Ức nghẹn cả người, con gái con nứa, bướng như ranh!!! Cậu gầm gừ:
-“Ok, vậy tôi đi đây, tạm biệt, ngồi chết trong đấy đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.