Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 997: Cuộc đời như vở kịch




[Công ty Hoa Tề] vốn dĩ là công ty lớn số một nước A, gần hai năm Hoa Tề mở rộng quy mô thế như chẻ tre, danh tiếng lập tức có một không hai.
Lúc đó Quyền Nam Dương có thể nắm giữ vị trí tổng thống nước A này, Hoa Tề ở sau lưng anh giúp đỡ rất lớn về phương diện tiền bạc, để anh có thể không hề lo lắng mà chiến đấu với người khác.
Bây giờ, anh bỏ xuống vị trí tổng thống nước A, đổi tên là Diêu Liệt, chỉ kinh doanh công ty Hoa tề này, như vậy anh có thể dành ra nhiều thời gian hơn, giống như một ngươi bình thường ở bên cạnh người con gái mình yêu.
Nghĩ tới những thứ này, anh nghiêng đầu, vừa vặn thấy được gò má Trần Nhạc Nhung, ánh sáng trên màn hình vừa vặn chiếu lên khuôn mặt cô, khiến cho cô trông yên bình mà tươi đẹp.
“Nhung Nhung…” Anh yên lặng ghi nhớ tên cô, như là đang dùng tất cả cảm giác của mình khắc sâu hai chữ này vào tim.
Anh nghĩ, đời này, chỉ cần có cô ở bên cạnh anh, như vậy thì sẽ không có chuyện gì mà anh không làm được.
Sau này, anh cũng dùng hành động thực tế để chứng minh, ở thời gian hai năm ngắn ngủi, anh khiến Hoa Tề mở rộng gấp mấy lần.
Trần Nhạc Nhung bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn có chút khó chịu, kéo anh: “Anh Liệt, phim bắt đầu rồi, sao anh còn nhìn chằm chằm em?”
“Được, xem phim.” Diêu Liệt đáp lại cô, thế nhưng ánh mắt anh lại không rời khỏi người cô nửa giây nào.
Có lẽ, cô mãi mãi cũng sẽ không biết, hai người bọn họ cùng nhau xem bộ phim đầu tiên, toàn bộ quá trình anh đều chú ý từng nụ cười, từng cái nhíu mày của cô, trên màn hình lớn chiếu cái gì, anh không xem chút nào.
Tình yêu, sẽ không phân tuổi tác, cũng không phân quốc gia, chỉ vì người kia là em, anh liền đồng ý theo cô như thiêu thân lao đầu vào lửa.

[Phân cảnh thứ chín bắt đầu]
Theo tiếng hô bắt đầu của đạo diễn, người phụ nữ trước máy quay giơ tay lên, mạnh mẽ hướng về phía máy quay tát người đàn ông kia một cái: “Tên đàn ông xấu xa, trước kia tôi mù mắt mới có thể coi trọng anh, sau này anh chết cũng không liên quan gì đến tôi.”
Người đàn ông vuốt phần mặt bị đánh, đen mặt lại vừa xanh vừa đen, tức giận đến một hồi lâu mới nói: “Cô xem dáng vẻ hôm đó cô khóc lóc om sòm, so với một người phụ nữ đanh đá còn chua ngoa đanh đá hơn, có người đàn ông nào thích đàn bà như vậy mới thực sự mù.”
“Tôi lại thích đàn bà như vậy.”
Ô, diễn rất tốt, lời kịch dài như vậy hai diễn viên diễn một lần liền xong, mỗi một biểu cảm đều diễn rất đúng chỗ, đạo diễn cực kì thỏa mãn.
Nhưng, từ sau lưng đạo diễn không biết khi nào đi ra một người, ông ta đứng trước máy quay, làm loạn lên.
Có người ngoài xông vào, theo lí thuyết nên bảo ai đó đưa người xâm nhập này ra ngoài, đạo diễn cũng định làm như vậy, nhưng vừa thấy người đến, đạo diễn liền không còn dũng khí quát lên nữa.
Chiến Niệm Bắc, nhân vật quyền thế ở thành phố Giang Bắc, ai dám chọc giận ông ta, ông ta có thể ngay lập tức khiến bạn biến mất hoàn toàn trước mặt ông ta.
Vì vậy, đạo diễn không dám quát lên, như vậy diễn viên làm tròn bổn phận đành phải tiếp tục diễn thôi, người đàn ông nói tiếp: “Anh là ai?”
Kẻ xâm nhập chặn ngang người phụ nữ ôm vào ngực: “Tôi là chồng cô ấy, tôi là ba của các con cô ấy, cậu nói xem tôi là ai?”
Mặc dù biết đây là đóng phim, Chiến Niệm Bắc vẫn vô cùng khó chịu người khác dùng giọng điệu tra hỏi như vậy ông ta là gì của Trần Tiểu Bích.
Ông ta là gì của Trần Tiểu Bích, chẳng lẽ còn có người không biết?
“Chiến Niệm Bắc, em đang đóng phim, anh chạy tới đây làm gì?” Trần Tiểu Bích là một diễn viên tận tụy với công việc, nhưng lúc này bị Chiến Niệm Bắc làm loạn như vậy, bà thật sự không diễn nổi nữa.
“Trần Tiểu Bích, anh cho em biết, em ở trong lòng ông đây đẹp như một đóa hoa mới nở của Thịnh Thiên. Ai dám nói em không tốt, đó chính là nói ánh mắt Chiến Niệm Bắc anh có vấn đề.” Chiến Niệm Bắc ngẩng đầu, hơi híp mắt lại quét qua những người ở đây một lần: “Các người cảm thấy Chiến Niệm Bắc tôi nhìn nhầm rôi hả?”
Người xung quanh bị ánh mắt anh quét đến đồng loạt lắc đầuu, ai dám nói ánh mắt Chiến đại quân có vấn đề, cũng không phải kẻ ngốc.
“Chiến Niệm Bắc, em đang quay phim.” Trần Tiểu Bích quát ông ta, người đàn ông này điên rồi sao, nhất định là điên rồi, bà đang quay phim mà, ông chạy tới đây làm loạn gì chứ?
“Trần Tiểu Bích, bộ phim này tổn thương em như vậy, em có thể chấp nhận sao?” Trần Tiểu Bích sững sờ, còn chưa kịp mở miệng, Chiến Niệm Bắc đã nói: “Cũng không phải không có ai nuôi em, em lại không kiếm cơm dựa vào đóng phim, bộ phim này chúng ta không diễn, theo anh về nhà.”
“Chiến Niệm Bắc, em…” Chờ chút, đây là đóng phim, lời thoại viết như vậy, người ta cũng không muốn tổn thương cô, bộ phim này sao lại không muốn diễn?
Trần Tiểu Bích vẫn chưa rõ tình hình, đã bị Chiến Niệm Bắc nâng lên, ông khiêng bà như khiêng một túi hàng, nghênh ngang rời đi.
Trần Tiểu Bích gấp đến độ đập lưng ông: “Chiến Niệm Bắc, anh mau thả em xuống, em còn muốn đóng phim, bây giờ không thể đi theo anh.”
Chiến Niệm Bắc đứng lại, quay đầu lại, buông lời: “Bộ phim này chúng tôi không diễn, còn tiền phá hợp đồng, các người tìm tổng giám đốc Trần của Thịnh Thiên, ông ta sẽ tính toán rõ ràng với các người.”
Trần Tiểu Bích đông phi, đóng phim võ thuật, đóng phim khoa học viễn tưởng cùng với phim gì đó, Chiến Niệm Bắc có thể cho cô đi diễn, nhưng mà người phụ nữ này có một đôi cánh đã muốn lên trời, vậy mà dám sau lưng ông nhận một bộ phim “hành động tình cảm”.
Tuy rằng bộ phim hành động tình cảm này không phải phim tình cảm kia, nhưng muốn bà mỗi ngày đều ở sau lưng ông diễn vai tình nhân với nam chính, thời gian này kéo dài lỡ như thành thật thì sao?
Vợ ông chạy theo người đàn ông khác không quan trọng lắm, quan trọng là Chiến Lý Mặc nhà bọn họ còn nhỏ tuổi đã không có mẹ, cuộc sống sau này không dễ chịu lắm.
Là một người cha có trách nhiệm, vì không muốn con ruột sau này bị mẹ kế ngược đãi, Chiến Niệm Bắc quyết định tự mình đến đón Trần Tiểu Bích trở về.
“Đạo diễn, ông chờ một chút, tôi không muốn hủy hợp đồng, là người đàn ông này lên cơn, tôi lập tức quay lại.” Trần Tiểu Bích rất coi trọng nhân vật lần này, cố gắng muốn cứu vãn.
Bà đóng phim mười mấy năm, những năm này đã thử vai nhiều nhân vật có phong cách khác nhau, lại chưa từng thử qua nữ chính bộ phim này.
bà dự định mượn bộ phim này phát huy chuyên ngành hành động của bà, một khi có được tán thành, bàmuốn mượn bộ phim này chuyển hình, nào biết người đàn ông Chiến Niệm Bắc này làm loạn lên, chạy tới quấy rối dự định của bà, thật sự là vô cùng đáng trách.
Chiến Niệm Bắc thả bàxuống: “Trần Tiểu Bích, em còn muốn quay lại?”
“Chiến Niệm Bắc, xin anh tôn trọng công việc của em.” Trước đây, ông làm loạn, bà làm loạn theo ông, nhưng Chiến Niệm Bắc hôm nay có thể thấy, người phụ nữ hồ đồ Trần Tiểu Bích này thật sự sốt ruột rồi.
Ông nhíu mày: “Em cứ như vậy muốn diễn bộ phim này?”
Trần Tiểu Bích gật đầu liên tục: “Muốn. Đây là cơ hội em chờ mấy năm mới có, em không muốn đánh mất. Em cũng muốn chứng minh chính mình, cúp nữ hoàng điện ảnh của em là em giành được bằng bản lĩnh của mình, mà không phải có ô dù.”
Chiến Niệm Bắc: “Em muốn diễn có thể, thế nhưng…”
Trần Tiểu Bích nói: “Đừng thế nhưng, cho dù anh nói gì em đều đồng ý. Cho dù anh muốn tới diễn vai nam chính, em cũng không có ý kiến.”
Chiến Niệm Bắc cười: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Trần Tiểu Bích hỏi: “Chiến Niệm Bắc, anh nói gì? Anh nói lại lần nữa?”
Không phải người đàn ông này thật sự muốn đến diễn vai nam chính cùng bàđấy chứ?
Chiến Niệm Bắc xoa đầu bà, cười to nói: “Trần Tiểu Bích, bất kể là trong phim hay trong cuộc sống, vai nam chính của em chỉ có thể là một mình anh.”
Trần Tiểu Bích: “…”
Lời này nghe bá đạo, nhưng nghe sao cũng thấy thoải mái.
Ông là nam chính của bà, bà thế nào cũng là vai chính của ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.