Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 15: Người phụ nữ say rượu




Đêm trăng tròn là đêm đoàn viên của mọi người trong gia đình, mà trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng trống trãi. Một người không có gia đình, giống như cây không có rễ, như diều đứt dây, dù đi đến đâu, cũng đều thấy lạc lõng.
“Bố, mẹ…” cô âm thầm gọi tên những người trong hồi ức đã lâu, hốc mắt đã hơi ửng đỏ: “Ba năm rồi, bố mẹ có còn nhớ Nhung không?” Cô chính là con ruột của bố mẹ, nhưng vì năm đó xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đã vứt bỏ cô, để một mình cô lưu lạc nơi đất khách quê người, ba năm trôi qua không còn ai nhớ đến cô.
Thời gian ba năm, Giang Nhung có khi cảm thấy trôi nhanh chỉ như một cái chớp mắt, có khi lại cảm thấy quá dài như vừa trải qua một đời người. Những năm này, cô cố ý không theo dõi tin tức gì của bọn họ, chính là sợ nhìn thấy nhiều việc lại càng đau lòng rồi không thể thoát ra khỏi đáy sâu đó.
Nhưng mà, không theo dõi thì thật sự là không quan tâm sao? Cô cười khổ lắc đầu, thực ra vết sẹo sâu trong lòng cô giống như một khối u ác tính, lúc nào cũng dày vò cô.
Cho đến hôm nay, mặc dù cô đã được gả cho một ngườI đàn ông vô cùng ưu tú và tận tâm trên mọi phương diện, nhưng trái tim lơ lửng vẫn không tìm được cảm giác an toàn và thân thuộc. Hoặc là do tác dụng của rượu quá mạnh, nghĩ ngợi một hồi, Giang Nhung chỉ cảm thấy ngày càng buồn ngủ, sau đó mất đi ý thức mà không biết gì nữa.
Hôm nay, sau khi xử lý hết tất cả mọi văn kiện Trần Việt trở về phòng, trong phòng đèn vẫn sáng, nhưng không nhìn thấy Giang Nhung đâu. Anh đợi một lúc, vẫn không thấy cô trở về, mới lấy điện thoại gọi thử cho cô, gọi được rồi thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở trong phòng.
Trần Việt nghĩ ngay đến việc có khả năng là cô đi ngâm nước nóng. Sau khi uống rượu mà đi ngâm nước nóng, lỡ như…
Anh lập tức chạy ngay ra hồ nước nóng phía vườn sau thì thấy đầu Giang Nhung đang gật gật giống như gà mổ thóc, càng gật gù đầu cô càng như muốn hụp vào trong hồ nước nóng.
Trần Việt vội vàng bế Giang Nhung từ hồ nước lên, cảm thấy tức giận, anh giận cô trong lúc tắm nước nóng mà cũng có thể ngủ quên được.
Nếu như anh không đến kịp, thì cái mạng nhỏ của cô đã không giữ được rồi.
Anh sa sầm mặt, nhưng Giang Nhung đang ngủ say trong lòng lại không cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, lại còn theo bản năng cọ sát người vào nơi ấm áp trên ngực anh, làm ướt sũng chiếc áo sơ mi anh đang mặc trên người.
Trần Việt lặng lẽ bế cô về phòng, còn một vấn đề nữa, không thể để cô mặc nguyên quần áo ướt sũng như thế này mà ngủ được.
Trần Việt lại bế cô vào phòng tắm, chuẩn bị tắm cho cô, trong lúc giúp cô tắm, thân thể mềm mại của Giang Nhung vô tình ngã vào lòng Trần Việt.
Thân thể mềm mại, làn da phụ nữ mịn màng, giống như đang âm thầm dụ dỗ anh. Ánh mắt Trần Việt càng tối lại, cổ họng đã nuốt hai lần nước bọt càng trở nên khô khốc, anh giả vờ như không nhìn thấy gì.
Thế nhưng cơ thể của Giang Nhung một chút cũng không nghe lời, cả người lắc lư, cô lại thuận tay ôm chặt vòng eo săn chắc của anh, cả đầu dựa vào ngực anh, hài lòng thở ra một tiếng.
Trần Việt là một người đàn ông bình thường, nếu cứ để Giang Nhung như vậy, anh không dám chắc có thể kiềm chế được dục vọng của mình. Nhưng mà, trước khi sự việc xảy ra, anh hít sâu một hơi dài, lấy khăn tắm quấn chặt người Giang Nhung, rồi bế cô trở về phòng.
Trần Việt đặt Giang Nhung nằm gọn trong chăn, rồi mặc quần áo ngủ cho cô, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Giang Nhung, ánh mặt của anh càng tối hơn, hoocmon nam tính trong người đang bùng cháy dữ dội.
Trần Việt lại một lần nữa thở dài, lập tức trở vào phòng tắm dội qua nước lạnh.
Tắm nước lạnh xong, anh lại trở về phòng, Giang Nhung nằm trên giường cũng đã sớm đạp chăn rơi xuống đất, thoải mái nằm dang tay dang chân trông không còn chút hình tượng gì.
Anh và Giang Nhung đã đăng ký kết hôn được gần được một tháng rồi, những lúc anh không đi công tác thì hai người vẫn ngủ cùng nhau, đêm nào Giang Nhung cũng ngủ rất nghiêm túc, chỉ có đêm nay vì uống rượu nên mới thoải mái bộc lộ ra. Anh vòng qua nhặt tấm chăn lên, đắp lại cho cô. Giang Nhung đột nhiên trở mình, giơ chân lên lại đạp rơi chăn xuống.
Thành phố Giang Bắc nằm ở phía nam, mặc dù thời tiết bây giờ cũng không lạnh lắm, nhưng ở đây gần biển, nửa đêm gió lớn, cô cứ như vậy chắc chắn sẽ bị cảm. Trần Việt lại lắc đầu, đành phải nằm lên giường, ôm chặt một Giang Nhung không yên phận, một lần nữa đắp chăn cho cô. Giang Nhung theo bản năng lại dựa vào cơ thể ấm áp, vùi đầu vào lồng ngực Trần Việt, còn cựa quậy, cuối cùng cũng chịu yên giấc rồi.

Khi Giang Nhung thức dậy, trời đã bừng sáng. Cô theo thói quen nhìn về phía cửa sổ, ngoài dự đoán của mình, lần này cô lại không thấy Trần Việt đâu cả.
Thời gian gần đây, chỉ cần mở mắt ra là có thể nhìn thấy Trần Việt ngồi bên cạnh cửa sổ đọc báo, hôm này lại không thấy anh ấy, Giang Nhung cảm thấy có chút không quen. Cô xoay người cầm lấy điện thoại, nhìn thấy điện thoại đang được cài ở chế độ máy bay, thời gian hiển thị là mười hai giờ hai mươi ba phút.
Có thể nói, cô đã ngủ đến tận trưa, bỏ lỡ hoạt động buổi sáng của phòng ban. Giang Nhung ngồi bật dậy, nhảy ầm một cái xuống giường, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Nhưng mà, vừa bước vào, Giang Nhung đã đứng khựng lại.
Trí nhớ của cô vẫn dừng lại ở lúc ngâm nước nóng tối qua, nhưng bây giờ cô lại mặc bộ đồ ngủ, bên trong còn không mặc gì. Như vậy có nghĩa là, cô ngủ quên lúc ngâm nước nóng, là Trần Việt đã bế cô về phòng, lại còn giúp cô thay quần áo.
Giang Nhung vội vàng kéo cổ áo xem thử, nhìn thấy cơ thể bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở xong, thì lại nhớ đến việc cơ thể mình đã bị Trần Việt nhìn thấy hết, cả người cô cảm thấy không thoải mái.
Cô trở về giường, xấu hổ hét to: “A a a…”
“Có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói trầm ấm của Trần Việt vang lên trong phòng, Giang Nhung lại bị dọa một phen, cô càng không vui.
Giang Nhung từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Việt ngồI ở ghế sofa trong một góc phòng, cầm tập văn kiện trên tay, nhìn thẳng vào cô.
Hóa ra nãy giờ anh vẫn ở trong phòng, chỉ là không lên tiếng mà thôi, như vậy những hành động ấu trĩ nãy giờ của cô đều bị anh nhìn thấy hết. Giang Nhung đột nhiên muốn tìm một lỗ trên mặt đất mà chui vào.
Nhìn thấy cô không phản ứng gì, Trần Việt bỏ tập văn kiện xuống, đi đến bên cạnh hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Em không sao.” Giang Nhung cầm gối che kín mặt, thật không còn mặt mũi nào mà nhìn anh.
Những hành động của cô lúc nãy, Trần Việt đã nhìn thấy hết, nhưng không đả động gì tới, anh chỉ nói: “Em dậy chuẩn bị một chút đi, ăn cơm xong rồi cùng tôi về trước.”
Giang Nhung nhẹ giọng: “Buổi chiều em còn phải tham gia hoạt động của phòng ban.”
Trần Việt nói: “Tôi bảo trợ lý Hứa xin phép cho em.”
Giang Nhung: “…”
Lần này không phải ngồi chiếc xe Land Rover mà Trần Việt thường lái đi làm, mà là chiếc xe màu xám bạc do tài xế lái, biển số xe là A1688, ký hiệu trên vô lăng càng làm người ta kinh ngạc. Bởi vì đã từng ở bên cạnh người rất thích nghiên cứu xe cộ, nên Giang Nhung cũng có chút am hiểu về lĩnh vực này, cô biết đây là một loại xe của nhãn hiệu Bentley Musanne, giá của nó cũng phải gần chục tỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.