Lật Ta Lại Mau Tên Khốn!

Chương 5:




Dạo này em gái cảm thấy rất lạ, tại sao anh trai không còn ra ngoài. Lúc gọi điện hẹn gặp thì chi nhận được một câu lơ đãng: “Anh gần đây rất bận… Ah, cái kia không thể ăn! Anh cúp nha!”
Trước đây dù có không thích ra ngoài giao tiếp thì anh vẫn sẽ không từ chối cô… Bộ gần đây có chuyện gì sao? Em gái quyết định phải đến tận nhà điều tra một phen.
Mà thật ra vấn đề làm cô tò mò nhất là… Những lời anh trai nói trong điện thoại rốt cuộc là nói với ai?
Mang theo tâm lí chờ mong và hiếu kì, em gái mở cửa vào nhà anh mình.
Cửa mở, anh trai không giống như trước mà đứng đón cô. Một căn phòng khách sạch sẽ ngăn nắp thường ngày cũng như vừa bị bão, quét bừa bộn cả lên, áo quần thì ném đầy đất, tạp chí sách báo này nọ cũng nằm khắp nơi.
“Đúng rồi… Lại cài mội cái… Đúng, là như vậy đó, bé ngoan…” Âm thanh dịu dàng của anh trai truyền ra từ trong phòng ngủ, cô chưa từng thấy anh mình dịu dàng kiên trì như vậy với ai…
“Lại một lần nữa Nghe lời nào… Ai, đừng có cắn tay anh… Này, Rùa con!”
“Không làm không làm không làm!!! Tôi đã cài nhiều rồi!” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên, “Tôi muốn xuống nước, đưa tôi xuống nước!! Sắp héo khô cả rồi…”
Em gái cứ như vậy mà trợn mắt nhìn thiếu niên từ trong phòng ngủ chạy ra, hàng cúc trước ngực cái cài cái không. Dáng đi của thiếu niên hình như có điểm gì đó không ổn, chỉ mới bước đi vài bước liền ngã ngửa xuống …
Em gái nhìn một màn kịch trước mắt, nhất thời không biết nên囧 [bó tay tiếp tục nhìn] hay nên cười…… Thiếu niên ngã ngửa trên đất, cứng đầu cắn môi.
Chẳng… Chẳng lẽ không lật người được……? Em gái đến gần rồi ngồi xổm uống, “Xin chào, có cần tôi giúp không?”
“Không cần!! Tôi không phải là không xoay được, chỉ là mệt quá mà thôi!!”
Ừhm… Được rồi… Là cậu kiên quyết như vậy… Em gái thấy anh trai lộ vẻ chịu thua đuổi theo liền bật cười.
Nam nhân đi đến trước mặt Rùa con rồi cúi người, đưa tay ôm cậu lên, “Đứng dậy nào, mặt đất rất lạnh.”
“Chậc… Thì ra…” Em gái tỏ vẻ tỉnh ngộ.
Sau khi nam nhân ôm Rùa con lên ghế liền đặt vài viên đá tròn tròn trên bàn, “Nhóc tự chơi trước đi.” Sau đó kéo em gái vào phòng.
-x-
“Để anh nói trước đã, chuyện này thật sự rất phi thường…” ← Đây là lời mở đầu của nam nhân.
Anh theo thứ tự tóm tắt lại câu chuyện thần tiên ẩn trong thân rùa rồi xoắn xuýt nhìn em gái đang cau chặt mày, sau đó bồi thêm một câu, “Dù sao thì… Ừhm… Nói sao ta? À đúng rồi, dù em có tin hay không thì anh vẫn tin là vậy…”
“Cho nên…” Em gái cố gắng làm mình tỉnh táo một chút, “Ý của anh là, Rùa con đã biến thành người và anh sẽ chăm sóc cậu ấy?”
“Đại khái là vậy…”
“Sẽ chăm sóc cho tới bao giờ?” Em gái quay sang Rùa con đang chơi vui vẻ, “Anh là người đầu tiên mà cậu ấy tiếp xúc… Anh chắc cậu ấy sẽ không chạy đi trong lúc mình lơ đãng sao?”
“…” Nam nhân nhìn theo ánh mắt của cô, Rùa con giống như biết được anh đang nhìn mình nên liền ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười thật tươi.
“Anh… sẽ không để cậu ấy đi.” Nam nhân cách một tấm thủy tinh nhẹ giọng nói, “Cậu nhóc đó ngay cả lật người cũng không biết làm… Lỡ như có ngày bị tên xấu xa nào đó tấn công thì cũng không biết ra sao…”
Này, cái tên xấu xa nào đó chẳng phải là anh hay sao?! Em gái thấy vẻ nặng tình của anh nên cũng gắng gượng nuốt xuống điều mình vừa nghĩ.
“Vậy anh định sẽ nuôi cậu ấy cả đời thật sao…?”
Nam nhân mỉm cười, một nụ cười thật đẹp, “Cả đời còn rất dài nha, chắc là qua từng ấy năm cậu ngốc cũng học được cách lật người rồi ha?”
“Ah! Đây là cái gì??” Giống như phát hiện gì đó, Rùa con chạy ào đến bên cửa sổ rồi hưng phấn hỏi.
“Để anh đi xem…”
“Này nhóc con, sao em có thể phá hư điều khiển từ xa của anh…”
“Này không được cắn! Thật sự không cắn được mà!”
` “Này đừng có chạy… Quay lại cài áo vô nào!”
Em gái nhìn hai người rượt đuổi khắp phòng, thở dài chịu thua. Ai, quên đi, như vậy xem ra cũng rất vui vẻ…
-x-
Sau khi chơi trò đuổi bắt cả ngày, một người một rùa đi tắm rồi lăn lên giường. Rùa con nằm cạnh nam nhân một lát rồi đột nhiên mở to hai mắt tròn tròn.
Cảm giác được Rùa con đang ngắm nhìn mình, nam nhân cũng mở mắt ra rồi xoa xoa đầu Rùa con, “Sao vậy?”
Rùa con cọ cọ người anh, nhíu mày, “Có thể… gần thêm một chút nữa không?”
Nam nhân hơi kinh ngạc nhưng cũng với tay ôm cậu vào lòng, thân thể ấm áp kề sát bên nhau, ngay cả nhịp tim cũng nghe thật rõ. Cả hai đều cảm thấy được tim mình hòa nhịp cùng với đối phương.
“Giống như vậy sao?”
“Ưhm…” Rùa con dúi vào lòng anh rồi lại ngẩng lên, cọ nhẹ gương mặt cả hai.
Ƹ̴Ӂ̴Ʒ Ƹ̴Ӂ̴Ʒ Ƹ̴Ӂ̴Ʒ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.