Lão Tử Giết Người Phạm Pháp Sao ?

Chương 35: Chờ mong cao thủ hội tụ




Dương Uyên mấy ngày này không buồn login game nữa, lý do rất đơn giản: Cậu và Uông Duy Ngật đi du lịch. Uông Duy Ngật tận dụng được vài ngày nghỉ, đơn giản chuẩn bị chút hành lý, đánh tiếng trước với đám người trong game, giao lại mọi chuyện, khiến cho đám con gái trong đồng minh đều giãy nãy, đòi đu theo bọn họ.
Uông Duy Ngật nghĩ đến kỳ nghỉ của Dương Uyên ở bên hắn không còn nhiều, cuối cùng chọn đến Q thị. Nơi đây cũng là một thành phố biển, nhưng không đông người như ở D thị, huống hồ lại rất gần với đảo P. Mà Dương Uyên xem chừng cũng rất hứng thú muốn xem thử khung cảnh ngoài đảo.
Q thị khá sạch sẽ, thành thị tuy không lớn lắm, nhưng phong cách nhất quán. Kiến trúc học theo người Đức, tuy đơn giản nhưng lại khiến Dương Uyên dào dạt hứng thú. Những thành phố ven biển đều có chung một đặc điểm chính là không khí. Nhất là vào mùa hè, không khí ấm áp mà ẩm ướt đem đến cảm giác dễ chịu.
Uông Duy Ngật đặt một phòng khách sạn có thể ngắm được cảnh biển, mà loại phòng này đa số đều dành cho các cặp tình nhân, không có loại chia làm hai giường như hắn đã dự tính. Cuối cùng, hai người đành phải vào ở trong một căn phòng có giường kingsize. Nữ tiếp tân của nhà nghỉ xấu hổ giúp hai người làm thủ tục. Uông Duy Ngật ngọt ngào, mỉm cười kiến nghị, "Nhà nghỉ các vị cũng nên tính đến trường hợp có những cặp bạn như chúng tôi nha."
Vào phòng, trong khi Uông Duy Ngật bắt tay sắp xếp hành lý lại, Dương Uyên mở cửa sổ để cho không khí ẩm ướt trần vào phòng.
"Có muốn tắm không? Hay là muốn xem booklet du lịch trước nha?" Uông Duy Ngật phát hiện Dương Uyên đã đứng bên cửa sổ hồi lâu không rời.
Dương Uyên mơ mơ màng màng nói, "Em... Em tắm đây." Sau đó cậu chạy thẳng vào phòng tắm.
Uông Duy Ngật có chút giật mình, nhìn lại hành lý trên tay mình. Quần áo gì đó hắn còn chưa kịp mang ra mà...
Quả nhiên, một hồi sau, Dương Uyên quẫn bách xoay tới xoay lui trong phòng tắm, "Uông Duy Ngật... Em quên mang quần áo vào rồi!"
Uông Duy Ngật cầm lấy quần áo đã để sẵn một bên, buồn cười mở cửa phòng tắm đưa vào cho người kia, "Em sợ cái gì chứ... Để trần ra ngoài cũng được mà."
Dương Uyên không đáp lại. Uông Duy Ngật vẫn dịu dàng cười, hắn có thể tưởng tượng ra khung cảnh Tiểu Uyên thẹn đến đỏ bừng cả mặt.
Tắm rửa xong, Dương Uyên trở ra, trên người là áo thun chữ T trắng cùng quần shorts đen, nhìn qua rất có tinh thần, "Anh có tắm không?"
"Ừm." Uông Duy Ngật nhàn nhạt trả lời, sau đó cầm theo quần áo để thay, "Em xem, có ở trần đi ra anh cũng đâu nỡ ăn thịt em." Nói xong, hắn cười rộ lên.
"Anh là đồ đầu óc không bình thường!" Dương Uyên trừng mắt liếc Uông Duy Ngật một cái, "Hôm nay mắc gì anh cười nhiều như vậy, có bệnh a?!" Bị đối phương cười, cậu có chút không vui.
Uông Duy Ngật cuối cùng cũng ngưng cười, "Không biết nữa, anh chỉ thấy, cùng một chỗ với em, chuyện gì cũng trở nên thú vị, vô cùng vui vẻ."
Dương Uyên mất tự nhiên giật giật khóe miệng, "Anh mau cút đi tắm a! Anh coi nhiều phim truyền hình lắm rồi đó!"
Uông Duy Ngật thỏa mãn đứng lên, "Được được được rồi... Anh đi đây... Được rồi, em xem hai ta không phải là vợ chồng rồi sao? Trong TV người ta đều như thế, vợ mắng chồng này nọ... Ha ha ha..." Dương Uyên dữ tợn trừng mắt, trong khi Uông Duy Ngật lại nghịch ngợm chớp chớp mắt, sau đó mới lượn vào nhà tắm.
Dương Uyên đuổi được Uông Duy Ngật đi rồi, mệt mỏi ngồi xuống giường. Thời điểm mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cậu bất giác cảm thấy, có lẽ, ngay khi nữ tiếp tân đưa chìa khóa phòng cho bọn họ, chính mình liền bất giác tin rằng bọn họ giống như một cặp tân hôn đi hưởng tuần trăng mật... Suy nghĩ lại quay đến chuyến đi H thị lần trước, khi đó bọn họ cũng ở chung một phòng, phòng cũng chỉ có một chiếc giường lớn ở giữa... Nhưng khi đó, tình cảm giữa hai người tuy rằng đã được xác định, nhưng Uông Duy Ngật vẫn chưa vội vàng đụng vào người cậu, điều này khiến Dương Uyên nửa cảm động, nửa lại suy nghĩ miên man. Này chẳng phải giống như kiểu tình yêu Plato, yêu bằng tinh thần, thật sự yêu người kia, không cần đến thân thể y.
Dương Uyên vuốt ve ga trải giường. Hiển nhiên, hiện tại đã đổi khác, bọn họ cuối cùng cũng làm tình, không chỉ yêu đối phương bằng tinh thần, mà dùng cả cơ thể để cảm giác đoạn tình cảm này... Dương Uyên cũng không ngờ bản thân có thể thuận lợi tiếp thu toàn bộ sự thật này. Đương nhiên, cậu không chút nào nghi ngờ tình cảm của Uông Duy Ngật, chỉ là không nghĩ tới,chính mình lại thật dễ trở thành đồng tính luyến ái. Cậu hiện tại thì vui rồi, cùng người yêu ngọt ngào du lịch, thế nhưng, cha mẹ ở nhà thì sao? Dương Uyên cúi đầu, ngay từ đầu đã cảm thấy có lỗi với hai người. Cậu lừa gạt gia đình để trốn đến gặp người yêu.
"Đang suy nghĩ gì vậy? Sao nghiêm túc thế?" Uông Duy Ngật vừa lau tóc vừa đi đến, phát hiện Dương Uyên đang vò vò ga trải giường, thần sắc mơ màng.
Dương Uyên ngẩng đầu, biểu cảm có chút rối rắm, "Làm sao bây giờ? Uông Duy Ngật à... Làm sao bây giờ đây?"
Uông Duy Ngật ngồi xuống, "Xảy ra chuyện gì vậy?" Mắt chuyển đến trên chiếc điện thoại di động gần đó, hắn dám chắc trong lúc mình đang tắm, nhất định có gì đó đã xảy ra.
"Em đang nghĩ đến...cha mẹ của mình... Em làm thế nào nói với họ đây?" Dương Uyên bất an vò tóc, "Trực tiếp dẫn anh về gặp bọn họ? Chính là... Như thế nào nói với họ đây? Phải nói làm sao chứ? Có lẽ trước mặt thú nhận với họ rằng em thích con trai nhỉ? Sẽ..."
"Dừng!" Uông Duy Ngật ngăn lại Dương Uyên tiếp tục tính toán tới các phương án khả dĩ, "Nói cho anh biết nào, em vì sao đột nhiên nghĩ đến chuyện này?"
Dương Uyên nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Em rất vui vì được ở cùng một chỗ với người mình thích. Thế nhưng, để cùng anh ở chung thế này, em đã lừa cha mẹ..."
"Em đó." Uông Duy Ngật không cách nào giảng một bài về chủ đề "sớm biết có ngày hôm nay thì đừng làm" với Dương Uyên trong tình huống này, bởi vì sự xuất hiện của Dương Uyên ở nơi này khiến hắn vui vẻ không thôi, "Đều đã qua hơn một tuần, em đột nhiên hối hận về việc làm của mình, không phải có chút chậm sao?"
"Em biết... Sở dĩ khi đó em nghĩ, sau đó sẽ tìm cơ hội nói với cha mẹ về chuyện của hai đứa mình... Báo cho họ biết, rồi tìm một dịp để bọn họ gặp anh luôn..." Dương Uyên phiền não nói tiếp, "Em chỉ sợ bọn họ nghĩ anh là người xấu, dạy hư em này nọ... Em chỉ sợ bọn họ có ấn tượng xấu với anh... Vốn là, chuyện của chúng ta hẳn đã khiến bọn họ mất vui, nếu làm hai người hiểu lầm anh nữa, này không phải càng thảm sao?"
Uông Duy Ngật bình tĩnh nhìn Dương Uyên thật lâu, mãi đến khi Dương Uyên ngồi không yên được, "Tiểu Uyên, em có thể nghĩ được như vậy, anh thật sự vui." Uông Duy Ngật lộ ra một nụ cười, kéo Dương Uyên vào trong lòng, "Em rất nghiêm túc suy nghĩ đến tương lai của chúng ta... Xem kìa, em đang suy tính a. Anh phải thừa nhận, em thật trưởng thành rồi, biết lo nghĩ trước sau, làm anh rất vui."
"Em sợ bọn họ không thích anh..." Thanh âm Dương Uyên vô cùng rầu rĩ. Cậu yêu Uông Duy Ngật, không muốn xa hắn. Nhất quyết không!
"Không cần phải sợ... Bọn họ khẳng định không thích được anh... Ha hả." Uông Duy Ngật cười rộ lện, "Anh bắt mất con trai họ, bọn họ như thế nào thích anh đây?"
"Vậy cha mẹ anh thì sao? Bọn họ nhất định cũng không thích em!" Dương Uyên liền lo lắng cho tình cảnh của mình.
Uông Duy Ngật nhìn cậu có chút buồn cười, "Anh đã 30 rồi. Em cũng thấy rồi đó, anh không có bạn gái. Em nghĩ xem, cha mẹ anh theo lẽ bình thường, chẳng phải nên hối anh lập gia đình sao?"
Dương Uyên có chút sửng sốt, "Lẽ nào... Anh đã?"
"Đúng vậy, anh đã sớm comeout với gia đình... Anh chỉ có thể thích con trai, là đồng tính luyến ái. Em xem, bằng tuổi này của anh, anh sao có thể chưa từng yêu đương với ai?" Uông Duy Ngật cười rộ lên, thoạt nhìn giống như việc này đối với hắn...không phải chuyện gì quá to tát.
"À... Vậy cũng tốt..." Dương Uyên gật đầu, "Nói cách khác, chỉ cần cha mẹ em thích anh... Chúng ta sẽ không sao hết... Thế nhưng... Làm cách nào để bọn họ thích anh bây giờ?"
Uông Duy Ngật có chút bất đắc dĩ nhìn Dương Uyên, "Tiểu Uyên này, anh phát hiện em luôn rất nghiêm túc lo lắng cho mọi thứ... Rõ ràng hiện tại chúng ta đang ra ngoài du lịch, em lại đề cập tới toàn những chuyện không vui a."
"Em đây là lo nghĩ chu toàn trước sau, anh có hiểu không hả?!" Dương Uyên trừng mắt với Uông Duy Ngật, "Chuyện của chúng ta phải có chuẩn bị từ sớm, trừ phi... Anh căn bản không có ý nghĩ lâu dài với em!"
Uông Duy Ngật giơ cao cả hai tay, "Tuyệt đối không nha, có trời đất chứng giám. Tiểu Uyên này, em hiện tại đừng nghĩ đến những thứ này nữa, cứ học hành cho tốt. Tất cả cứ theo anh. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa a."
"Anh định giải quyết thế nào? Nói em nghe thử xem." Dương Uyên có chút khẩn trương. Cậu rất muốn biết, Uông Duy Ngật sắp xếp mọi chuyện như thế nào.
"Rất đơn giản. Chờ sau khi em tốt nghiệp, đủ sức tự lập, anh sẽ theo em về gặp cha mẹ." Uông Duy Ngật giải thích vô cùng ngắn gọn. Kỳ thực, hắn biết rõ, đến lúc đó bọn họ sẽ chẳng tránh được một hồi "ác chiến". Thử hỏi xem, cha mẹ nào dễ dàng chấp nhận được chuyện con trai mình có một người "bạn trai" đây? Thế nhưng, hắn chỉ có thể làm như vậy thôi. Bởi vậy, hắn nghiêm túc nhắc nhở Dương Uyên phải đảm bảo thành tích trên đại học phải đủ tốt cũng không phải để đó. Uông Duy Ngật muốn Dương Uyên học tập thật tốt, chí ít, đến lúc hắn xuất hiện trước mặt cha mẹ đối phương, sẽ không bị hai người lấy cớ ảnh hưởng đến việc học của em ấy mà chỉ trích.
Dương Uyên phất phất tay, căn bản không có chút tin tưởng nào, "Sao đơn giản vậy được... Cha mẹ em..." Uông Duy Ngật lập tức cắt ngang, "Đơn giản vậy thôi. Đừng phức tạp hóa vấn đề. Nhiệm vụ bây giờ của em là học tập cho tốt. Đợi sau khi em tốt nghiệp, anh sẽ đến nhà ra mắt. Chỉ cần đến đó em vẫn kiên định theo anh cùng một chỗ, tất cả mọi chuyện đều sẽ rất đơn giản."
Dương Uyên nhìn thẳng vào mắt Uông Duy Ngật, gật đầu, "Em sẽ không thay đổi. Em tin anh."
"Được rồi... Hiện tại chúng ta có thể yên tâm du lịch rồi chứ?" Uông Duy Ngật xoa xoa đầu Dương Uyên, "Hầu hết các nhà giáo dục đều nói: Khi chơi thì chơi hết mình, lúc học thì tập trung học."
"Biết rồi. Thành tích học kỳ này của em cũng không tệ đâu nhá..." Dương Uyên lẩm bẩm. Cậu thế mà thật sự cầm theo bảng điểm đến gặp Uông Duy Ngật. Đúng là gặp quỷ mà! Muốn gặp mặt người yêu còn phải phụ thuộc bảng điểm...
Uông Duy Ngật cũng nhìn ra được phần nào nguyên nhân ấm ức của đối phương, đành mỉm cười kéo tay cậu, "Tiếp tục cố gắng nhé, vì tương lai của hai ta. Còn hiện tại, nào, đi chơi thôi."
Trong khi Uông Duy Ngật cùng Dương Uyên vội vàng tận dụng hết số ngày nghỉ còn lại để đi du lịch, toàn bộ khối Đồng minh trong game lại chán không thể chán hơn.
        [Đồng minh][Lửa cháy đỏ rực]  Ai dà... Mấy ngày nay chán muốn chết hà... Ủ rũ a ~~~~
        [Đồng minh][Tìm kiếm tiểu G]  Ai ~~~~~ chán quá đi ~~~~~~~ chán đến cùng cực rồi ~~~~~
        [Đồng minh][Thủy tiên ngạo kiều]  Muốn có hai anh trai quá ~~~~~~~~~~ mặt trời a mặt trời ~~~~
        [Đồng minh][Sông bất tận]  Cầu anh đẹp trai cầu anh đẹp trai ~~~~~~ quơ quơ nĩa ~~~~
        [Đồng minh][Hoa bá vương bảy màu]  Vài người tới đi, tới đi mà ~~~~~~~ nước dãi ròng ròng ~~~~
        [Đồng minh][Thiên kiều]  ...Các chị em, chú ý hình tượng một chút... Phải quan tâm tới cảm nghĩ của các thành viên mới chứ... Chuẩn bị cho việc hợp server, người mới của ba bang cũng tăng thêm không ít, thế nhưng đám con gái này... Nếu không hiểu nội tình, người ngoài còn tưởng các cô này mê trai ấy chứ...
        [Đồng minh][Nắng hè chói chang]  Đúng thế ~ các vị tỷ tỷ, các cô ít nhất cũng phải giữ giá một chút chứ, đừng quăng mất tiết tháo như vậy. Con gái bang người ta đều đã lấy chồng hết rồi, khi nào thì đến lượt các người hử? Không ai đứng ra tiên phong hết vậy... Theo lý mà nói, các cô nàng này lớn lên đều rất xinh, dù sao mọi người trong bang cũng từng được xem ảnh của bọn họ. Đáng yêu, trong sáng, hiền hòa, quyến rũ gì đó, loại nào cũng có, ngay cả lolli, chị gái cũng không thiếu. Nhưng vì cái gì không một tên con trai nào dám cầu hôn với các cô ấy a?
        [Đồng minh][Thành quỷ vẫn phong lưu]  Đúng, đúng đó, nói rất đúng. Tôi nói các cô á, nhanh lấy chồng đi thôi. Đừng để khối đồng minh của chúng ta thành cái am ni cô chứ, làm mỹ nữ ngoài kia không dám vào đây. Tụi này làm thế nào giải quyết nhu cầu cá nhân đây. Chớp lấy thời cơ,bình thường đều bị đám con gái này chèn ép... Ngày hôm nay chính là cơ hội để hắn trở mình đây ~~~
        [Đồng minh][Thủy tiên ngạo kiều]  Phong lưu ca ~~~~~~~~~~ ca cần giải quyết nhu cầu cá nhân gì vậy ~~~? Có muốn các chị em thay ca nghĩ cách không ~~~~~~~~? Lá gan hôm nay biến lớn nha?!
        [Đồng minh][Thành quỷ vẫn phong lưu]  ...Không. Tôi đổi ý rồi, một mình cũng có cái tốt...Nghiệp chướng mà, rốt cuộc vì sao chính mình lại đâm đầu vào cái bang này để đám con gái đó ức hiếp? Ài...
        [Đồng minh][Nắng hè chói chang]  Bảo trọng, Phong lưu. Đáng thương quá...
        [Đồng minh][Hào khí Vân Thiên]  Phong lưu, bảo trọng. Cậu trai đáng thương...
Hai câu nói nhảy ra cùng lúc trong kênh đồng minh, rốt cuộc khiến đám chị em gái tiêu tan phiền não.
        [Đồng minh][Yêu ∮ giai điệu]  Oa ~~~ ăn ý quá nhơ ~~~~~~~ mắt sáng như sao ~~~
        [Đồng minh][Sông bất tận]  Trời tạo một đôi nha ~~~~~ tốt đẹp nhường nào ~~~~ rốt cuộc cũng xuất hiện đối tượng hy sinh mới ~~~
        [Đồng minh][Tìm kiếm tiểu G]  Định tính thế nào đây nhỉ? Thiên nhiên thụ? Kiện khí công? Oa, chuẩn phết ~~~ hoàn mỹ rồi ~
        [Đồng minh][Lửa cháy đỏ rực]  Thuộc tính hai người này không mấy khác nhau đâu, cứ coi như lâu ngày sinh tình là được rồi. Dứt khoát phán quyết.
        [Đồng minh][Thủy tiên ngạo kiều]  Không phải sao, Tiểu ái từng kể ban đầu bọn họ vì hai phe Thiên đường và Thiên thần mà đối đầu nhau đi? Là tình yêu cấm kị giữa hai vị tướng ở hai chiến tuyến nha ~~~~ từ đó có thể phát sinh rất nhiều kịch bản nha ~~~~
        [Đồng minh][Hào khí Vân Thiên]  Các tỷ tỷ, tha em đi mà... Cuối cùng cũng phải phản ứng lại... Đừng mà ~~~~~
        [Đồng minh][Nắng hè chói chang]  Em sai rồi... Các tỷ tỷ, em sai rồi... Lệ tuôn đầy mặt, đừng đem hắn ra làm thú tiêu khiển thế chứ...
        [Đồng minh][Hoa nhài mùa hè]  Ai dà, không còn cách nào mà, mấy CP lớn trong khối đồng minh đều không có mặt. Hai người cố gắng một chút, chỉ tạm thời thay thế bọn họ lên sàn thôi mà.Lão đại Nghịch thiên và Tiểu gia đi du lịch rồi, không có ở đây cho bọn họ hóng chuyện. Lão đại Thiên thần và Tiểu Con nhện mấy ngày nay cũng bận rộn chuyển nhà, không thể lên mạng, từ đầu hè đến giờ cũng rất ít xuất hiện. Cặp đôi tiềm năng YY Lang trư cùng Oai oai cũng không trên mạng. Lang trư hiện tại đang nghỉ ngơi lại sức sau đợt công tác bận rộn, Oai oai cũng chạy đi du lịch mất rồi... Còn lại ENZO và Phong... Hai người này thật lâu chưa có tin tức gì... Ai chà... Ngày hôm đó bi thảm chết đi được a...
        [Đồng minh][Sông bất tận]  Ngoan nào ~~~ các người yên tâm, mấy chị em sẽ không bạc đãi hai người ~~~ hắc hắc hắc ~~~~ Các cô chỉ tùy tiện nói mấy câu ~~~~ lại đào ra được đối tượng tiêu khiển mới rồi ~~~
        [Đồng minh][Nắng hè chói chang]  Các tỷ tỷ a... Đừng như vậy mà... Thay thế gì mà thay thế... Khóc ròng...
        [Đồng minh][Hào khí Vân Thiên]  ...Không thể tùy tiện ghép đôi vậy đâu... Đầu năm nay, đến cả đàn ông con trai cũng dễ gặp nguy hiểm a...
        [Đồng minh][Phong hoa tuyết nguyệt]  Thủy, các cô lại khi dễ người khác rồi. Vừa lên mạng, kênh đồng minh lại sôi trào chủ đề mới, nhìn sơ một lượt, đại khái có thể nắm bắt nội dung chính...
        [Đồng minh][Sông bất tận]  Phong ~~~~~~~~~~~~~~ hai mắt lệ lưng tròng ~~~
        [Đồng minh][Thành quỷ vẫn phong lưu]  Phong trở lại rồi! Thật tốt. Đáng tiếc, lời chào ân cần của hắn lại bị chôn vùi giữa mớ nước mắt của đám con gái rồi.
        [Đồng minh][Thủy tiên ngạo kiều]  Phong a ~~~~~~~~~ lệ rấm rứt ~~~~
        [Đồng minh][Tìm kiếm tiểu G]  Phong Phong ~~~~~~~~~~ hai mắt đẫm lệ ~~~~~
        [Đồng minh][Phong hoa tuyết nguyệt]  Mấy người được rồi đó! Khỉ gió! Lại ra vẻ! Làm như cậu sắp chết không bằng!
        [Đồng minh][Lửa cháy đỏ rực]  Phong ~~~~~~~~~~ tung hoa hồng ~~~
        [Đồng minh][Hoa bá vương bảy màu]  Phong ~~~~~~~~~~~~ yêu thương dào dạt ~~~~
        [Đồng minh][Yêu ∮giai điệu]  Phong ~~~~~~~~~~~~~~ nước dãi nước dãi ~~~~
        [Đồng minh][ENZO]  Đừng có spam nữa được không! Spam còn chưa tính đi, cả một đám người còn bâu vào Phong tỏ lòng mến mộ nữa chứ!
        [Đồng minh][Sông bất tận]  Đáng khinh... Liếc mắt!
        [Đồng minh][Tìm kiếm tiểu G]  Đúng! Cùng khinh bỉ!
        [Đồng minh][Hoa bá vương bảy màu]  Nhất trí!
        [Đồng minh][Lửa cháy đỏ rực]  Đồng ý một bát thịt kho tàu!
        [Đồng minh][Thủy tiên ngạo kiều]  Đồng ý đáng giá nghìn vàng!!!
        [Đồng minh][ENZO]  Các người còn spam nữa tôi sẽ không khách khí! Khỉ! Mắc gi cùng xúm vào khi dễ hắn a?!
        [Đồng minh][Yêu ∮giai điệu]  Phong ~~~ cậu trở về rồi ~~~ sẽ không đi nữa chứ ~~~? Nếu như Phong đã cùng ENZO xuất hiện như vậy, có phải hay không bọn họ đã...giải quyết xong rồi?
        [Đồng minh][Phong hoa tuyết nguyệt]  Ừm, về rồi, trước mắt tôi cũng được nghỉ một thời gian.Nhìn bạn bè lâu năm, trong lòng có chút dịu lại. Chơi game quen biết được...những con người này, coi như cũng đáng giá.
        [Đồng minh][Sông bất tận]  Phong ~~~ cậu...không có việc gì chứ? Cẩn thận từng li từng tí, dù sao ENZO cũng ở đây, nếu bọn họ đã làm hòa, nhất định phải đập cho ENZO một trần... Một mình thì không đủ sức, nhưng hẳn cả đám liền không thành vấn đề đi?
        [Đồng minh][Phong hoa tuyết nguyệt]  Tôi vẫn ổn. Cậu biết rõ Thủy muốn hỏi cái gì, nhưng đã nhiều ngày hành hạ người kia như vậy, so ra, cậu đã không thể cầm lòng rồi.
        [Đồng minh][Thủy tiên ngạo kiều]  Vậy là tốt rồi ~~~~ Phong hẳn cũng hài lòng rồi đi ~~~ chị em tớ đều đứng về phía cậu ~~~~
        [Đồng minh][ENZO]  Các cô như thế nào không hỏi thăm tôi?! Đối đãi khác biệt quá rõ ràng đi?!
        [Đồng minh][Tìm kiếm tiểu G]  Anh còn có thể thế nào được! Khỉ! Đều do anh gây ra! Còn dám khiếu nại cái gì?!
        [Đồng minh][Lửa cháy đỏ rực]  Hừ! Anh vẫn luôn là người nổi tiếng mà! Hỏi cái lông ấy!
        [Đồng minh][ENZO]  Các cô đều khi dễ tôi... Hắn đau lòng a...
        [Đồng minh][Phong hoa tuyết nguyệt]  Được rồi, đừng mắng anh ta nữa. Mà Tiểu gia với mấy người khác đâu rồi? Đổi chủ đề, miễn cho tên kia lại mượn cớ đòi an ủi.
        [Đồng minh][Sông bất tận]  Bọn họ ở chung rồi ~~~ Phong cậu có biết gì không, động tác bọn họ nhanh quá trời luôn ~~~ ở chung rồi đó ~~~ Mọi người rõ ràng cũng nhìn ra được bầu không khí giữa Phong và ENZO, hẳn là hai người đã không sao rồi đi? Ha ha ~~~~ tốt rồi ~~~~
        [Đồng minh][ENZO]  Anh cũng muốn ở chung... Yếu ớt lên tiếng, chỉ mong bộ dáng đáng thương của mình sẽ được dân tình đồng cảm...
        [Đồng minh][Phong hoa tuyết nguyệt]  Cút! Biến sang một bên đi! Một ngày không ăn đòn, không ngồi yên được sao!
ENZO không đầu không đuôi phun ra một câu, Phong lập tức đáp lại, mọi người liên tưởng đủ kiểu, hình như hiểu rõ rồi...
Nữ vương đáng được tôn là Nữ vương, nói đi nói lại, cho dù có chịu đả kích cỡ nào. Mọi chuyện qua đi, Nữ vương vẫn nắm thế chủ động a.
        [Đồng minh][Thủy tiên ngạo kiều]  Này chính là khí chất a ~~~~~ bái phục ~~~~~~ Quả nhiên là Nữ vương mình sùng bái ~~~ Nữ vương muôn năm ~~~
        [Đồng minh][Phong hoa tuyết nguyệt]  Kỳ thực tôi cũng không còn nhiều thời gian để chơi nữa. Dù sao đã là năm cuối rồi, phải đi thực tập nữa. Nói cho đúng, hôm nay cậu lên mạng chính vì muốn thông báo tin tức này. Kỳ thực tập tới nhất định bận rộn, nhưng không thể làm qua loa được. Thêm một thời gian nữa, cậu chắc chắn phải rời game rồi.
        [Đồng minh][Sông bất tận]  A... Thật không chơi nữa sao?Tuy rằng biết rõ trong game sẽ có cảnh này, có tụ có tán, thế nhưng... Thời điểm này đến vẫn khó lòng tiếp thu được.
        [Đồng minh][Hào khí Vân Thiên]  Hả? Không chơi nữa sao. Như thế nào lại dẫn đến cái tin tức này?
        [Đồng minh][Phong hoa tuyết nguyệt]  Sẽ không ngay lập tức nghỉ game liền, nhưng không chơi được lâu nữa. Nghỉ hè này vẫn có thể chơi, bất quá, sau hè thì không được rồi.
        [Đồng minh][ENZO]  Tôi nói luôn, tôi cũng thế. Hắn sẽ luôn theo sát Phong, không thay đổi.
        [Đồng minh][Nắng hè chói chang]  Ai dà... Sao đến cả anh cũng không chơi nữa chứ... Tuy rằng chính mình cũng biết rõ quan hệ giữa người này với Phong, bất quá, không đến mức cũng...
        [Đồng minh][Tìm kiếm tiểu G]  Phong, cậu cùng ENZO không chơi game nữa sao? Đương nhiên, bọn họ chắc chắn phải cùng nhau rồi... Ai dà ~~~
        [Đồng minh][Lửa cháy đỏ rực]  Đừng mà... Các người không ở đây, bọn này sẽ buồn lắm...Kết thúc của Phong và ENZO nhất định HE rồi, thế nhưng, game mà không có bọn họ...
        [Đồng minh][Hoa nhài mùa hè]  Được rồi ~ đừng tỏ ra đau buồn như vậy nữa ~ Phong không phải nói còn muốn đánh một trận quyết chiến nữa sao ~~~ Hiện tại, hạnh phúc là quan trọng nhất ~~~ cứ cùng hai người họ quý trọng nhưng ngày cùng nhau còn lại vậy ~~~ ấu dè ~~ cảm giác siêu hài lòng a ~~~
        [Đồng minh][Phong hoa tuyết nguyệt]  Hoa nhài nói đúng đó, các cô đừng đau lòng. Chúng ta vẫn giữ liên lạc, sau này lại cùng chơi game mới. Cậu cũng luyến tiếc những người bạn này, cả game nữa, dù sao nơi này cũng cho cậu rất nhiều thứ.
        [Đồng minh][ENZO]  Chờ mọi người đến đông đủ, chúng ta lại chơi một trận đã đời. Bị game cuốn đi cả thời gian dài, tuy rằng tiền là do chính mình tình nguyện bỏ ra. Tính đi tính lại, tiền bỏ ra, dù sao cũng phải chơi một trận tưng bừng, mới công bằng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.