Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 11: Chương 11





"Kiểm tra sao?"
Cô dừng lại cách Ôn Ninh nửa thước.
Ôn Ninh đứng yên tại chỗ, ngón tay nắm chặt đèn pin, trên người áo dạ quang có chút sáng lên.
Ánh mắt nàng có chút trầm xuống, thật lâu sau mới gật đầu: "Ừm."
"Đi cùng đi."
“Cố tổng, chị sẽ cản trở công việc của tôi, ảnh hưởng đến an toàn của chuyến bay.” Ôn Ninh thấp giọng nói, giọng nói có chút mệt mỏi, không biết có phải là do bay hai đoạn đường mà mệt mỏi hay bởi vì nhìn thấy người kia.
Bay là một công việc tỉ mỉ lại nghiêm ngặt, không có chỗ cho cẩu thả ở bất kỳ mắt xích nào, với tư cách là cơ trưởng, nàng phải chịu trách nhiệm cho hàng trăm sinh mạng.
Nếu Cố Trì Khê ở bên cạnh nàng, nàng sẽ bị phân tâm, nếu nàng bỏ qua cái gì, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Lý do là đầy đủ, không có nơi nào phản bác.
Sắc mặt Cố Trì Khê âm trầm, có chút thâm ý nhìn nàng, suy nghĩ một chút nói: "Đi đi."
Ôn Ninh xoay người rời đi.
Đèn pin được bật lên, ánh sáng trắng lạnh lẽo quét thẳng qua thân máy bay, phản chiếu một vùng sáng hình bầu dục.
Bận rộn trong quá trình kiểm tra, máy bay được bao quanh bởi đủ loại phương tiện đặc biệt, thả nước thải, đưa đồ ăn, khuân vác hành lý, tất cả đều theo thứ tự.
Ôn Ninh đi vòng quanh máy bay hai lần, xem xét từng nơi cần kiểm tra, sau đó cùng đội bảo trì duyệt xét, không bỏ sót một góc nào, cuối cùng ký vào biên bản.
“Ôn cơ trưởng, vẫn là cô tinh tế nhất.” Đội bảo trì cười với nàng.
Nàng cong khóe môi: "An toàn mới là quan trọng."
"Đúng vậy."
Ôn Ninh cầm đèn pin quay lại, nhìn thấy Cố Trì Khê đang đứng bên cạnh thang máy chở khách, nói chuyện với bộ phận kiểm tra và bảo trì hàng không.
Cô hỏi thăm tình hình, ngữ khí bình tĩnh thong dong, không nhanh không chậm, không có treo giọng quan như người tiền nhiệm, không có tư thái cao cao tại thượng dối trá —— Ôn Ninh đã thấy quá nhiều.
Nhưng không thể loại trừ Cố Trì Khê có kỹ năng diễn rất tinh vi, dù sao thì việc trấn an người trong giai đoạn đặc biệt này là rất quan trọng.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ, Ôn Ninh cau mày, lộ ra chút phản kháng, nàng không muốn nghĩ Cố Trì Khê là loại người như vậy.
Ít nhất, nàng vẫn có chút hiểu biết cô.

Người này khi còn nhỏ tính tình lãnh đạm, ít nói, cho dù là xã giao cũng mang mặt lạnh, thậm chí không chút giả vờ.
Sau này lớn lên, trên mặt không còn biểu tình lãnh đạm xa cách nữa mà chỉ trở nên thong dong bình đạm, trong xương cốt vẫn nhạt nhẽo như xưa.
Mọi người đều nói Cố Trì Khê kiêu căng cao ngạo, khó hòa đồng.
Chỉ Ôn Ninh biết, ôn nhu của cô chỉ dành cho mình.
Tất cả chỉ là quá khứ.
"Ôn cơ trưởng."
Bên tai có tiếng gọi khe khẽ, Ôn Ninh hoàn hồn, ngẩng đầu liền thấy Cố Trì Khê đang nhìn mình, "Đã đến lúc lên rồi."
Nàng gật đầu, trong lòng hiện lên một suy đoán kỳ quái: Chẳng lẽ người này đang chờ nàng cùng lên?
Chậc ——
Hai người cùng nhau lên máy bay, Ôn Ninh đi sau nửa bước tiến vào cabin, nàng dừng lại một chút: “Cố tổng, tôi vào trước.” Nàng chỉ vào buồng lái.
"Ừm."
Nỗ lực giữ thể diện là đủ.
Phi hành đoàn còn đang chuẩn bị, Cố Trì Khê cũng không ngồi xuống, trực tiếp đi khoang sau kiểm tra.
Lớn như vậy, cô đi máy bay của công ty mình là lần thứ hai, lần đầu tiên là bảy năm trước.
Sau khi trở lại khoang trước ngồi xuống, người đi sau lập tức đi tới, cười hỏi: "Cố tổng, ngài có muốn uống gì không?"
Cố Trì Khê nhìn nước trên bàn của Đàm Giai, nói: "Không, cảm ơn."
“Được, nếu cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.”
"Ừm."
Cô sắp xếp lại chiếc gối, chỉnh lại lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ba người trong buồng lái, cơ phó một và cơ phó hai đều có chút căng thẳng, nhưng Ôn Ninh lại bình tĩnh như thường, ánh đèn sân bay xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt nàng, vẽ lên ngũ quan rõ ràng, đuôi mắt nàng hơi híp lại, khuôn mặt lãnh diễm.
Hành khách lên máy bay, đóng cửa khoang, đẩy ra, trượt, cất cánh.
Mọi thứ đều thuận lợi.
Lạc Thành cách Giang Thành rất gần, hành trình chỉ có một canh giờ, không có ăn cơm, chỉ ăn vặt.
Hạng phổ thông trên chuyến bay này đã gần kín chỗ, nhưng hạng thương gia còn khá trống.

Cất cánh, Cố Trì Khê mở mắt ra, không ăn không uống, trầm ngâm nhìn về phía buồng lái.
“Cố tổng…” Đàm Giai dùng ánh mắt dò xét nhìn qua, nghiêng đầu ghé vào tai cô nói nhỏ: “Có cần tiếp viên mang cà phê cho ngài không?”
"Đừng quấy rầy họ." Cố Trì Khê nhẹ nhàng lắc đầu.
Lời vừa nói ra, tiếng chuông trên đầu cô vang lên hai lần, đèn báo thắt dây an toàn bật sáng.
Số hai đang phục vụ quay trở lại nhà bếp phía trước.
Đột nhiên trong lối đi truyền đến tiếng bước chân vội vã, Cố Trì Khê chỉ cảm thấy bên tai có gió, liền nhìn thấy cô gái số 4 đi về phía trước như một cơn gió.
Máy bay bị xốc lắc lư, giống như một chiếc thuyền lênh đênh trên biển.
Số bốn cầm cốc giấy vội vàng quay lại, đi ngang qua Cố Trì Khê, máy bay đột nhiên lao xuống, nàng ấy nghiêng người không đứng vững, nửa cốc nước cam đổ lên người Cố Trì Khê...!
Cô gái dựa vào lưng ghế, hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt, "A, Cố tổng...!Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Cô gái vội vàng đặt cốc giấy xuống đất, luống cuống lấy khăn giấy từ trong túi tạp dề ra, rối rít xin lỗi, mắt không khỏi đỏ hoe.
Hai hành khách khác đưa mắt tò mò.
Tiếp tục náo loạn, Cố Trì Khê lấy lại bình tĩnh, nắm lấy cổ tay nàng ấy, cau mày nói: "Không cần lau, đứng lên đi."
"Tôi…"
Buồng lái đã rung chuông cảnh báo trước nên dừng phục vụ cabin, nhưng cô gái này đã cầm đồ uống chạy đi chạy lại, này cực kỳ nguy hiểm, quả thực là không để an toàn vào trong mắt.
Cố Trì Khê sợ cô gái ngã nên càng nắm chặt hơn, chờ máy bay ổn định mới buông ra: "Quay lại ngồi đi."
Giọng nói trầm thấp, không chút cảm xúc.
Cô gái nhìn vệt lớn nước cam màu vàng nhạt trên chiếc váy trắng của cô, môi không tự chủ được run run, không biết nên tuân lệnh quay về hay rót thêm một ly cho khách.
Loay hoay một lúc, cô gái chọn cách ngoan ngoãn, quay lại giải thích với hành khách rằng không có nước cam.
Nửa đường tiếp theo bay rất thuận lợi, hạ cánh xuống Giang Thành sớm hơn mười phút.
Vừa xuống máy bay có mấy hành khách oán trách vài câu, nửa đường không tốt, không biết cơ trưởng điều khiển máy bay như thế nào.
Cố Trì Khê và trợ lý ngồi ở chỗ của mình, chờ mọi người rời đi một lúc lâu, nhưng họ vẫn không có ý định rời đi.
Số Bốn hốt hoảng chạy tới xin lỗi, người theo sau cũng hỗ trợ giải thích: “Cố tổng, cô ấy mới làm không lâu, hôm nay—“
“Ngay cả khi xóc nảy cũng cần tiếp tục phục vụ sao?” Cố Trì Khê thấp giọng cắt ngang, chậm rãi đứng dậy.
"..."
Ánh đèn như sương mù, bao phủ lấy da thịt trắng như sứ của cô, đôi mắt như vực sâu, ánh mắt lần lượt rơi xuống khuôn mặt của từng người trong đội bay, lãnh đạm, nhưng có một loại uy áp vô hình.
Mấy người nhìn nhau một cái, không nói gì.
Chủ yếu là vì cảm thấy Cố Trì Khê muốn truy cứu trách nhiệm cá nhân, nhưng lại có nỗi niềm khó nói, không nói thì uỷ khuất mà nói thì là viện cớ, nhất thời có chút do dự.
"Sao?"
Cố Trì Khê nhìn về phía trưởng thừa vụ.
Trưởng thừa vụ mím môi, do dự nói: “Cố tổng, là thế này, hiện tại bộ phận tiếp viên đang yêu cầu giảm số lượng người bay.
Máy bay thân hẹp như 320 chỉ được trang bị bốn người, hai ở phía trước và hai phía sau.
Khi có nhiều hành khách, họ không lo hết việc..."
Hành trình ngắn ngủi mà gần như chật kín hành khách, dù chỉ là một bữa ăn nhẹ, thời gian cũng quá vội vàng.
"Hơn nữa, hiện tại vô luận là vì cái gì, chỉ cần hành khách khiếu nại, liền sẽ thành lập các loại hình phạt, chúng tôi...!cũng rất khó xử."
Những quy đinh kỳ quái đã làm khổ bọn họ từ lâu, nhưng nhịn được liền nhịn, chẳng ai muốn mình là người đầu sỏ đi nháo cả.
Hôm nay nói ra những lời này, rất có hoài nghi là bị nhảy cóc làm báo cáo nhỏ, lãnh đạo bộ phận biết chuyện sẽ có rất nhiều giày vò.
Hai cô gái và một nam sinh khác gật đầu lia lịa.
Cố Trì Khê yên lặng lắng nghe, đôi mắt lạnh lùng cuối cùng cũng nhuốm một chút cảm xúc, giống như kinh ngạc, nhưng cũng trang nghiêm, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm, khó có thể nắm bắt.
Đột nhiên, cửa buồng lái mở ra.
Ôn Ninh từ bên trong đi ra, theo sau là cơ phó 1 và 2, đối diện với ánh mắt của Cố Trì Khê.
“Cố tổng vẫn chưa đi sao?” Nàng vô thức thốt lên.
Nói xong lại cảm thấy không ổn, nhưng không thể thay đổi lời nói nên đành cắn răng giả vờ không để ý.
Cố Trì Khê bất động thanh sắc nhìn nàng, ánh mắt có chút nhu hòa, "Hôm nay vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt."
Lời nói hướng về mọi người, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Ôn Ninh.
Ôn Ninh không trả lời, chỉ gật đầu, nhìn Cố Trì Khê và Đàm Giai xuống máy bay.
Đoàn cũng đã tan làm, cả nhóm đến khách sạn được chỉ định bằng xe của hãng, mỗi người lấy thẻ phòng rồi lên lầu.
Ôn Ninh sống một mình trong căn phòng có giường lớn, căn phòng rộng rãi ngăn nắp, nàng mở cửa sổ cho gió vào, lấy ra tấm trải giường dùng một lần và chăn bông mang theo, đặt xuống rồi ngồi nghỉ một lúc.

Đã hơn mười hai giờ rưỡi đêm, khu vực xung quanh tối đen, màn đêm yên tĩnh và ánh đèn đã tắt.
Nàng đưa tay nới lỏng cà vạt, dùng đầu ngón tay kéo nút trên cùng của đồng phục rồi nhìn xuống điện thoại.
Diễn đàn mạng nội bộ vẫn đang thảo luận về vấn đề báo cáo, nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều, như vậy liền qua.
Vì một số lý do, nàng không thể bình tĩnh, luôn cảm thấy còn có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
—— Cộc cộc cộc.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Suy nghĩ của Ôn Ninh bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, đứng dậy đi tới, còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, điện thoại rung lên, có tin nhắn.
[Mở cửa]
Một số lạ thuộc về Cố Trì Khê.
"?"
Ôn Ninh sửng sốt một hồi, sau đó lại có tiếng gõ cửa, rất khẽ, tựa hồ sợ bị người phát hiện.
Trái tim nàng run lên, vô thức đưa tay về phía trước một chút.
[Có việc]
Tin nhắn thứ hai được gửi đến.
"..."
Nàng lập tức mở cửa.
Một tia ánh sáng vàng nhạt lọt ra ngoài, Cố Trì Khê đứng ở bên ngoài, mặc một chiếc áo khoác mỏng, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, giống như ảo ảnh bị ánh nến bao phủ.
"Chị……"
Lời còn chưa dứt, Cố Trì Khê đã nghiêng người đi vào phòng, đi ngang qua nàng, đặt túi vải trong tay lên bàn.
Ôn Ninh mím môi, thăm dò nhìn trái nhìn phải, đóng cửa lại, thắt chặt xích an toàn.
Giống như yêu đương vụng trộm.
Nàng đang muốn xoay người, bỗng nhiên có người ôm lấy eo nàng, một mùi chanh nhàn nhạt từ phía sau đánh tới, nhiệt độ mềm mại ấm áp trong nháy mắt quấn lấy nàng, càng lúc càng chặt.
Ôn Ninh run lên một chút, hô hấp ấm áp phả vào tai, sống lưng căng thẳng, "Chị tới đây làm gì..."
Nàng vô thức giãy giụa, vừa mới động đậy, lại bị người áp vào cửa.
Cố Trì Khê từ phía sau dựa vào nàng, cánh tay thon dài giống như dây thừng mềm mại vòng qua, đôi môi đỏ mọng phát ra thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Muốn gặp em một chút."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.