Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 14: Thần công sơ thành




Cuộc sống trôi qua trong nghi ngờ, nghi ngờ trong quá khứ ngày càng phát triển. Năm này nối tiếp năm kia. Như trong nháy mắt, Lăng Thiên đã tròn năm tuổi.
Gió lạnh thấu xương, tuyết bay tán loạn,trời đất chỉ còn là một mảnh trắng bạc. Tuyết dày đã phủ xuống.
Bóng đêm thâm trầm tĩnh mịch. Tuyết vô tức vô thanh t trên trời rơi xuống.
Bên trong mật thất, ấm áp như xuân.
Hắn đang ở bên trong một mình, thân thể nhỏ bé, hoàn toàn trần trụi, đang ngồi xếp bằng, hay tay thủ pháp hoa sen, mặt vặn vẹo méo mó, cả người đầy mồ hôi. Đã đến thời điểm luyện công mấu chốt.
Hắn biết, chính mình, nếu muốn tồn tại tại thế giới hỗn loạn này là vô cùng nhỏ nhoi, phúc tại hơn kiếp trước rất nhiều, chỉ dựa vào gia tộc là không thể, cách duy nhất chính là nhanh chóng gia tăng thực lực của chính mình, lúc đó tùy thời mà ứng phó có thể đạt được biến đổi lớn. Năm năm, hắn đã có nhiều kinh nghiệm về thế giới này, giúp hắn nhẹ nhàng đạt tới Kim long thần công tầng ba đỉnh phong, chỉ cần bế quan tu luyện có thể đột phá bình cảnh.
Kiếp trước hắn đã từng tu luyện tới tầng năm, ở tuổi mười lăm đạt tới trình độ đó tại Lăng gia thực sự cũng không phải là hi hữu, cách đên ngàn năm cũng từng có trường hĐây cũng là nguyên nhân chủ yếu cho cái chết lúc trước của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Kiếp này, hắn lấy tiên thiên khí ở bên trong làm khởi điểm võ học, học cả hai loại thần công, so với tiền thế tiến bộ còn nhanh hơn, đương nhiên cũng vì tiên khí mà uy lực tăng lên rất nhiều, phỏng chừng nếu hôm nay đột phá tầng tư thì uy lực lúc dùng tiên thiên khí có thể đạt tới tầng sáu, kết quả như vậy quả thật với chính mình cũng có chút khó tin.
Luyện công đã tới thời điểm mấu chốt! Hắn liền cảm giác được dấu hiệu đột phá, chân khí trong cơ thể dường như sôi lên, từng vòng di chuyển khắp các kinh mạch, hết một vòng lại một vòng, hắn có ý thúc đẩy tăng thêm vài phàn chân khí đẩy nhanh tốc độ.
Loại phương pháp này chính là hăn tự nghĩ ra, mục đích chính là khai thông kinh mặc bế tắc nhưng vẫn bào trì thông lực cường đại. Làm vậy tuy nhanh chóng hiệu quả nhưng lại tạo sự sự đau đớn cho cơ thể không phải ai cũng chịu đựng được. Giúp như một dóng suốt nhỏ nhưng phải chịu sức nước gấp trăm lần thì bờ đá hai bên sẽ bị thương tổn nghiêm trọng! Giống như kinh mạch trong cơ thể hắn, đang cố gắng vận chuyển một lượng chân khí cường đại, nếu khi vượt quá sức sẽ tự đứt đoạn thảm thiết vô cùng!
Hắn khẩn cấp khống chế chân khí, nín thở chờ đợi, chân khí trong người càng lúc càng cường đại, tốc độ ngày càng nhanh, nhanh chóng tạo thành một khối khí hình rồng ở đan điền. Dùng thần thức hắn như có thể cảm thấy chân khí bị chặn lại khi di chuyển tốc độ cao "vù vù" mặt hắn trở nên đỏi bừng, nhiều chỗ dường như sắp chảy máu ra, trên trán gân xanh hiện ra giống như đang chứa một con giun.
Cuối cùng chân khí đã đạt tốc độ cao nhất, da thịt trên cơ thể như muốn vỡ vụn ra, tâm hồn vô cùng thống khổ, truyền đến thân thể sự dày vò mãnh liệt, đây cũng chính là cực hạn của hắn. Hắn biết, nếu bây giờ tiếp tục dồn nén nội lực đi xuống, chỉ sợ thân thể liền nổ tung.
Hắn liền mạnh mẽ ngưng định tinh thần, chân khí sắp mất đi khống chế, liền điều khiển cho nó mạnh mẽ đánh vào thượng huyệt! Chỉ cần phá tan thượng huyệt, cả nhâm mạch sẽ chính thức giải phóng bước vào cảnh giới nhất lưu cao thủ.
Cơ thể như bị xé rách, vô cùng thống khổ, chân khí phía dưới, bắt đầu phi thẳng lên trên, nhưng không hạ xuống mà phiêu tán lại tiếp tục phóng lên cao, trở nên bộc phát.
"Oành!" trong đầu hắn vang lên một tiếng nổ, quan nguyên huyệt đã đả thông, chân khí cường đại tiếp vào liên xoay chuyển chính vào trong thư thể, chậm rã trở về bên dưới.
Mặt đất đầy nước, chính là mồ hôi do đau đớn mà chảy ra, thành một lớp trên người.
Chân khí thông qua quan nguyên huyệt trong khoảng khắc, cơ thể trở nên vô cùng thoải mái, dễ chịu toàn thân, tâm hồn bay bổng như có cảm giác có thể bay lên, tự do di chuyển trên trời. Hắn như có cả giác mình đã hóa thành tiên, cảm giác như thông khổ lúc nãy cuối cùng cũng được hồi đáp.
Cảm giác này giống như chính mình kiếp trước, trong lúc chìm trong sương mù sau một tháng cuối cùng lại có thể thoát ra. Cả người như vô lực, tâm hồn phiêu diêu.
Tự giễu chính mình, hắn thu ý nghĩ kỳ lạ này lại, tiếp tục vận chuyển thần công, cứ một vòng khí, cơ thể lại hồi phục, chẳng biết bao lâu, cuối cùng đã khôi phục lại nhan sắc ban đầu. Khẽ thở ra một hơi, hắn chậm rãi mở mắt, một loạt tinh quang chợt lóe lên.
Kiểm tra thân thể một hồi hắn liền đứng dậy, liền mặc lại một bộ quần áo, tuy hắn không biết đã ở đây bao lâu, nhưng ít nhất cũng phải hai canh giờ, ra ngoài lâu như vậy, chỉ sợ mẫu thân sẽ vô cùng lo lắng. Tuy hắn luyện công vào ban đêm, nhưng chỉ sợ mẫu thân lại lo lắng đến thân thể mà tới kiểm tra chăn mềm thì hỏng bét.
Mật thất này chính là ở trong phòng ngủ của hắn. Để thuận tiện luyện tập bí mật, năm ba tuổi, hắn đã tạo trong phòng mình một mật thất dưới đất. Mặc dù kích cỡ bằng ba bốn phần căn phòng bình thường, nhưng đối với đứa bé luyện võ từ trong bụng mẹ như hắn chỉ như ăn sáng, trong vòng vài đêm, hắn đã đào hết đất đá lên rồi lén đem toàn bộ đổ vào hoa viên, thần không biết, quỷ không hay.
Nhẹ nhàng đẩy tảng đá trên đầu, thân thể nhanh như chớp vọt ra, tảng đó từ từ lại hạ xuống vô thức vô thanh.
Hắn hài lòng chậm rãi hướng về phía của sổ, bổng thấy nhưng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuông, trong lòng hắn chợt nhói lên một nỗi cơ đơn vô tận.
Từ khi xuyên qua thế giới này, hắn luôn có cảm giác trong thế giới không cùng này chỉ có mình mình! Mỗi lúc khuya yên tĩnh, cảm giác này lại trào lên mãnh liệt.
Thân thể ở đây, nhưng linh hồn lại không thuộc về nơi này, hắn chỉ là một đứa bé năm tuổi có suy nghĩ của một người trưởng thành ba mươi, loại cảm giác trái ngược này vừa làm cho hắn buồn cái, lại cũng cảm thấy bi ai tột độ.
Dù cho mình không hề thiếu bạn, gia đình cục kỳ hòa thuận, ông bà luôn yêu thương, ba mẹ cũng vô cùng quan tâm chỉ có mình mình trong mắt, làm cho người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc không thể hơn được. Nhưng không ai có thể lý giải được, tân địch đáy lòng của hắn, chính là tâm ý lạnh lẽo khắc ghi, vô cùng thê lương, cô độc. Ngay cả đứng giữa ngàn vạn người, thì vĩn viễn là cảm giác ấy.
Hắn cũng biết suy nghĩ quay về chỉ là si tâm vọng tưởng, khả năng duy nhất mình có thể làm lúc này chính là tồn tại ở đây. Mặc dù cố gắng, nhưng hắn không thể làm cho đầu óc trở nên thư thái. Áp lực kéo dài, khiến hắn đôi lúc cảm thấy thống khổ không chịu nổi, mà cho dù người thân nhất cũng không thể thổ lộ cùng ai, chỉ có thể một mình ôm xuống tuyền đài.
Linh hồn xuyên việt! Cùng đầy đủ trí nhớ cũng không phải là vô cùng tốt! Ở sâu bên trong luôn có cảm giác cô độc làm cho hắn muốn phát cuồng.
Tại tiền thế lúc nhàm chán hắn cũng từng xem tiểu thuyết loại này, thấy vô cùng thích thú, nhưng bây giờ mới biết được xuyên biệt cũng có nỗi thông khổ!
Hít thật sâu một hơi, thần thái hắn chuyển đôi liên tục từ hoài niệm tới, cừu hận, thống khoái tới hạnh phuc, cả hôn đơn… nếu bây giờ người nào có thể thấy được ánh mắt ấy, liền biết được con người này đã trải qua thăng trần một đời! Đương nhiên nếu họ thấy điều đó sẽ khẳng đinh đứa bé năm tuổi này chính là yêu quái.
Nhắm mắt, một dòng lệ khẽ chả ra, hắn tự nhủ với mình: Mặc kệ bất kỳ ở trong hoàn cảnh nào, cũng không thể có thời gian để đau thương được! Bây giờ còn rất nhiều việc phải hoàn thành! Cứ như vậy ở nơi hỗn loạn này sợ sẽ chết sớm.
Bỗng nhiên lòng hắn chợt động, ngoài cửa chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng vâng lên. Tiếp theo chính là kính cẩn nhỏ giọng của thị nữ hầu phòng, cùng tiếng đáp ôn như thập phần, hắn liền cười khổ, chính là mẫu thân Sở Đình Nhi
Tác giả phong lăng thiên hạ
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.