Lãng Mạn Đầy Nhà

Chương 5:




“Cậu công nhận là một sự tồn tại kỳ diệu đó. Rõ ràng sợ ma muốn chết, ấy thế mà hết lần này tới lần khác đều chờ tới nửa đêm mới mò đi hoạt động.” Lại bị đánh thức, tôi bất đắc dĩ oán thán nói.
“Đó là bởi vì ban đầu tôi nghĩ rằng nơi này có ma chứ bộ. Anh không nghe họ đồn à, rất nhiều, rất sống động, đến cả tên cũng có…”
“Ngô Hiển đúng không?” Tôi nhớ hình như khi gặp nhau lần đầu tiên, cậu ta có nói ra cái tên đó.
“Đúng! Chính nó! Thế nên tiền thuê nhà mới rẻ dữ vậy. Mà anh có cần nói ra vụ này vào buổi tối như vậy không?”
“…”
Ra vẫn là nhát gan ư.
“Mà, cứ thế này cũng không phải cách hay, chúng ta rốt cuộc nên làm sao bây giờ?” Dù sao cũng không ngủ được, dứt khoát xoay mình bò dậy.
“Vậy ư? Tôi ngược lại chẳng thấy có gì không tốt cả.”
“…”
Chẳng thấy có gì không tốt? Thế thì kẻ ngày ngày la mắng bảo đừng nhìn lén mình tắm là ai hả?!
“Vậy là cậu vẫn chưa có suy tính sẽ làm gì sau này đúng không?” Tôi bốc hỏa, chẳng lẽ chỉ có mình tôi lo này lo nọ thôi sao.
Cậu ta chỉ quay đầu lại mà bảo. “Có anh rất tiện, nếu chỉ có một mình, tôi cũng thấy ơn ớn.”
“…”
Thế cậu dọn ra ngoài làm cái qué gì? Ở ký túc xá không phải sướng hơn à?
Thua rồi, thua rồi! Tôi lại bất lực nằm xuống, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, không biết được rằng trên đời này thói quen là thứ đáng sợ nhất. Chờ đến lúc cậu hình thành thói quen ở chung với một ai đó là coi như cậu xong đời rồi. Tôi đây tự hào rằng năng lực thích ứng của mình cực mạnh, nhưng thế lại khiến tôi lo lắng rằng có một ngày nào đó tôi sơ ý để thói quen ấy hình thành…
Những lúc buồn thúi ruột như vầy tôi cũng sẽ nhớ, thật ra ở chung kiểu này cũng rất tiện, ít nhất thì cũng không giống như hai người thực sự ở chung, phân chia chén bát, phân chia quần áo giặt, nấu hai phần thức ăn… Cứ xem như nhà có thêm một món đồ trang trí mà thôi, đặc biệt trong những lúc rảnh rỗi không việc làm còn có thể giúp giải sầu một chút —
Tôi giờ cần người nói chuyện giải sầu hả? Bớt giỡn chứ tôi đây sáng chiều bận ngập mặt với chương trình năm ba, đã thế tối đến còn bị thằng nhóc phá hoại giấc ngủ quý giá! Cần cái con khỉ mốc!
“Khổ đến vậy ư? Thấy anh dáng vẻ cũng không đến nỗi nào, tôi không có chê gì anh đâu.” Âu Dương Dực nhíu mi.
Hừ, cậu vì dáng vẻ tôi không tệ mà không chê bai, vậy tôi thì sao? Cậu có được cái gì để tôi không chê cậu hả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.