Lãng Mạn Đầy Nhà

Chương 3:




Sau một thời gian dài chiến đấu gian khổ, chúng tôi cuối cùng đã xác minh được, đây đều là nhà của cả hai — nguyên nhân cụ thể thì rất dài dòng, nói chung mọi người cứ từ từ xem rồi sẽ hiểu.
Nếu đều là nhà của cả hai thì cũng đồng nghĩa ai cũng là chủ nhân danh chính ngôn thuận của nó, không ai có quyền đuổi người kia đi cả, chỉ có thể cắn răng bắt đầu cuộc sống chung kinh khủng trong truyền thuyết… Tbs nó! Đều là đàn ông như nhau cả, cái chữ kia chẳng qua có hai tầng nghĩa thôi, mà mọi thứ chỉ dừng lại ở tầng trên cùng nhất, không cần phải đào sâu suy nghĩ làm gì!
Hai kẻ hoàn toàn xa lạ, trước nay chưa từng quen biết đột nhiên ở chung với nhau, đương nhiêu sẽ có nhiều vấn đề không được tự nhiên. Nhưng không những không thể than vãn, mà căn bản trạng huống này không cách chi khắc phục được. Chỉ có một cách là hằng ngày mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi xem ta xuyên tường, ta nhìn ngươi ẩn thân…
Tên nhóc kia gọi là Âu Dương Dực, năm nhất đại học, nhỏ tuổi hơn tôi, đều cùng bị đạp ra khỏi nhà và cùng ghét phải sống ở ký túc xá, thế nên ra ngoài ở trọ, để rồi cuối cùng gặp tình huống hi hữu này, chuyên ngành là máy tính.
Tạm thời điều tra được nhiêu đó.
Thói quen sinh hoạt không giống nhau chính là vấn đề phiền não lớn nhất khi sống chung.
Thứ nhất, tôi là sinh viên năm ba chuyên ngành cơ khí, ngày ngày đều phải ngoan ngoãn cắp sách tới lớp điểm danh để bảo tồn điểm học phần, cộng thêm một bài luận có nguy cơ trở thành luận văn tốt nghiệp đang chờ giải quyết, rồi thì phấn đấu vĩ đại rèn luyện thân tâm vì mục tiêu thực tập tốt đẹp, nói chung đủ thứ hầm bà lằng làm bấn loạn đầu óc. Duy chỉ có niềm an ủi nhỏ nhoi là giấc ngủ quý báu khi trở về nhà. Ấy thế nhưng cậu em Âu Dương lại là một tân sinh viên nhàn nhã và dồi dào sinh lực, ngày thì ngủ thay ông mặt trời, đêm đến thì làm cú vọ chăm chăm chỉ chỉ mò đi chơi game, vượt ải, luyện cấp… Tuy mọi điều tên nhóc ấy làm tôi đều không nhìn thấy, nhưng vấn đề nằm ở chỗ bạn nhỏ ấy có đời sống tinh thần vô cùng phong phú, thăng cấp cao hứng nửa đêm liền cất tiếng hát, bị người khác đoạt mất vật phẩm thì xổ một tràng văn chương quán rượu, thi thoảng chọc trúng người không nên chọc thì dùng con chuột làm đồ xả giận tách tách tách suốt đêm không ngừng — mà điều tuyệt vời nhất trong những điều tuyệt vời đó chính là, dàn máy tính của cậu ta đặt ngay sát bên giường tôi ngủ…
Không thể nhịn được nữa!
“Tiên sư bố cậu, không thể yên lặng một chút để tôi ngủ à?!” Uất ức trào dâng, tôi bật dậy hét lớn một tiếng, đổi lại tiếng đập tường điên cuồng từ người phòng bên.
“Xin lỗi, nhưng anh không biết thằng cha này ti tiện đến mức nào đâu. Cấp bao nhiêu rồi còn chạy đến cướp đồ của tôi—”
“… Cầu xin cậu, chẳng lẽ không thể tối ngủ ngày chơi được hay sao?” Hận không thể sôi máu đứt gánh, gục luôn tại chỗ tới sáng cho rồi.
“Tôi đang dùng mạng của trường. Ban ngày đông người, nghẽn mạng, chơi sao nổi?”
“Dư tiền đi mướn phòng rồi mà không kiếm nổi cọng dây mạng à?”
“Có hàng miễn phí sao không xài? Hơn nữa, chẳng phải ban ngày tôi ngủ là để nhường giường cho anh dùng buổi tối sao?”
…Đúng thế, vấn đề nằm ở chỗ đó đó. Sau khi điều tra nghiên cứu một hồi, chúng tôi phát hiện trong toàn bộ ngôi nhà, chỉ có cái giường là trùng vị trí. Thiệt tình, trùng cái gì không trùng, dính ngay cái phiền toái nhất…
“Vậy cậu có thể khe khẽ tiếng lại được không?” Thua rồi, thua rồi, hiện đã là ba giờ sáng, sáu rưỡi phải dậy đi học, tôi chỉ còn vài tiếng ngắn ngủi để ngủ.
“Rồi rồi, nói nhiều quá, để tôi đeo tai nghe vậy.”
Nhắm mắt lại, cố sức lơ đi tiếng nhấp chuột điên cuồng, tự mình thôi miên thôi miên thôi miên~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.