Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 137: Ta mạnh hơn một chút




Dịch: Đô Đô bé bỏng
Biên: Mèo Bụng Phệ
Các vị Ti thần trong địa phận quản hạt của Kinh Kỳ phủ lần lượt đuổi theo. Trong số đó, có một vị gọi là chủ quan Âm Dương Ti với ánh mắt đặc biệt có thể truy tra âm dương, quan sát muôn nơi, khiến bọn tà mị không thể lánh thân.
Kế Duyên đứng tại góc quán rượu gần cụm kiến trúc bao gồm cả miếu Thành Hoàng trong đó. Hắn trông thấy Chu Niệm Sinh trong trạng thái suy tàn đang bị sứ giả Câu Hồn dẫn vào trong miếu Thành Hoàng rồi biến mất. Sau đó, Kế Duyên ngóng về hướng mà cô gái lông trắng kia vừa bỏ chạy.
Đa phần, người phàm rất dễ bị yêu tà mê hoặc, sau khi trúng chiêu liền bị u mê, không thể kiềm chế bản thân mình, cứ thế khiến nguyên khí của bản thân bị hao tổn dần, qua từng ngày một.
Ban đầu, Kế Duyên cũng không thể phán định bản chất thực sự trong mối lương duyên giữa Chu Niệm Sinh và con tà mị kia. Dù gì đi nữa, chuyện tình người và yêu như thế này vô cùng hiếm thấy. Kiếp trước, chẳng phải ban đầu Bạch nương tử cũng có âm mưu lừa gạt Hứa Tiên trong truyện Bạch Xà đấy ư?
Có điều, khi đến cửa Âm Ti, hành động chân chính khiến Kế Duyên cảm động là tiếng khóc nức nở từ biệt, sự biểu lộ một cách rất chân tình của cô ta. Chính điều đó đã khiến Kế Duyên thay đổi suy nghĩ, cũng sẵn lòng tin tưởng mối lương duyên giữa người và yêu kia.
"Thành Hoàng Âm Ti của Kinh Kỳ phủ, không dễ trêu vào đâu..."
Cười một cách tự giễu xong, Kế Duyên bước nhẹ, thân hình hóa dần thành trống rỗng. Hắn di chuyển như du long dạo bước, súc địa thành thốn, đi tới Kim Ngọc phường.
Vận dụng toàn bộ ý cảnh vào bên trong tâm pháp, chỉ chốc lát, Kế Duyên đã quay lại Chu phủ lần nữa.
Tiếng khóc ngập trời vẫn ồn ã bên trong tòa nhà. Con cháu, dâu rể, già trẻ lớn bé, đều vây quanh giường Chu Niệm Sinh thổ lộ nỗi đau thương. Hai người hầu trong phủ tranh thủ lúc thi thể ông ta chưa co cứng bèn thay áo liệm vào.
Trong khi đó, thi thể của cô gái đã được đặt trên một mảnh chiếu trải dài trên đất, thật ra chẳng có ai đối xử quá đáng dù nàng chết rồi.
"Không ngờ Kế Duyên ta một đời anh danh, thế mà hôm nay lại đi trộm xác."
Mặc dù nghĩ thế, nhưng Kế Duyên cũng không quá chấp nhất chuyện này. Hắn dùng Chướng Nhãn pháp lên bản thân, rồi nhảy vào phòng, chụp tới thân thể cô gái ấy từ một khoảng cách xa.
Ngay khi thân thể bị nhấc lên lơ lửng, Kế Duyên cảm giác có gì đó là lạ.
Mặc dù trọng lượng của cái xác này vẫn tương tự như trọng lượng của một cô gái bình thường, nhưng vẫn có cảm giác gì đó khó mà miêu tả.
Hắn mở rộng đôi pháp nhãn lên, nhìn lại lần nữa. Khá lắm! Thì ra thân thể trong tay hắn chỉ là một cái đuôi biến thành. Nói cách khác, yêu hồn vừa bị dẫn đi kia vốn dĩ không chỉ là hồn phách!
Chẳng ngờ chiêu này lại có thể qua mặt được Kế Duyên. Mặc dù hắn không mở hẳn đôi mắt, một phần do cô gái kia không có ác ý, nhưng cái khả năng khiến Kế Duyên nhìn lầm quả đúng là cao tay. Những loại Chướng Nhãn pháp thông thường không thể nào so sánh với chiêu này của cô gái.
Mặc dù giật mình, nhưng Kế Duyên không thể nào rào trước đón sau quá nhiều như vậy được, bèn mang cái "xác" này rời đi.
Khi Kế Duyên rời khỏi nơi này lần thứ hai, thân xác cô gái đang lơ lững bên người hắn cũng biến mất khỏi căn phòng.
Thân thích nhà họ Chu vẫn đang than khóc, bỗng có người hầu phát hiện xác của cô gái đó biến mất, liền thét lên một cách kinh hoảng.
"Thi thể của Bạch Nhược phu nhân biến mất rồi!"
"Mới vừa rồi còn ở đây mà, sao giờ không thấy nữa?"
"Thì nó là yêu tinh mà, tự chạy chứ sao!"
"Hừm..."
"Chuyện hôm nay ghê quá! Theo ta, đi tìm vòng quanh xem sao..."
...
Trong lúc nói chuyện, con trưởng nhà họ Chu và hai tên gia đinh đi ra ngoài tìm kiếm, ngoại trừ căn phòng này, bọn họ lục soát khắp mọi nơi những chẳng phát hiện ra bất cứ dấu vết gì.
Cả nhà họ Chu nhốn nháo cả lên, ầm ĩ một hồi mới bình tĩnh lại. Trong khi đó, sau khi Kế Duyên nghe ra cô nàng có tên Bạch Nhược, bèn mang theo thi thể của cô ta, rời khỏi một cách nhanh chóng. Hắn lao đi thoăn thoắt như một làn khói xanh đang lượn lờ, cách xa miếu thờ, rồi hướng về hoàng thành.
Kế Duyên gặp người tránh người, gặp đám đông tránh đám đông, vì sợ bị quỷ thần phát hiện. Lúc này, Kế Duyên quả thật không thể đi đường lớn một cách quang minh chính đại.
Sau thời gian khoảng một chén trà từ khi Kế Duyên mang thân thể cô gái rời đi, có một vị chủ quan đi cùng với Âm Ti Du thần đến nhà họ Chu. Mặc dù tỷ lệ yêu vật chạy trốn không dám trở về là rất cao, nhưng dù gì đi nữa cũng cần phải đến kiểm tra một phen, chỉ là đề phòng nó quay lại mang xác đi mà thôi.
Nhưng khi bọn họ đến Chu phủ, bèn nhận ra thân xác của yêu vật cũng chẳng còn ở đó.
Lúc này, ý nghĩ trong lòng Kế Duyên rất phức tạp.
"Mang bạn đời của người ta chạy trốn, sao mình lại can dự chuyện này chi vậy trời!"
Đành hết cách, mặc dù nói một cách chính xác rằng, Kế Duyên có tiên kiếm bên người, nếu choảng nhau thì Kế Duyên vẫn không hề e ngại Thành Hoàng tại Kinh Kỳ phủ này. Hơn nữa, Thông Thiên giang khá gần khu vực này.
Thế nhưng, hắn không nắm chữ lý trong tay, vả lại không muốn có xung đột với Âm Ti. Thật ra, hắn nhờ vả Âm Ti nể mặt hắn một lần cũng chẳng sao, nhưng làm vậy cũng khá phiền phức. Nếu có phương pháp xử lý đơn giản hơn, hắn liền chọn cách đơn giản.
Hơn một khắc sau, Kế Duyên liền bước vào một mảnh sân nhỏ phía sau một tòa phủ lớn kính cổng cao tường nằm đâu đó trong tòa thành. Hắn đi đến tầng ba của toà nhà ở nơi đó, mới vung tay, thả thân xác cô gái xuống.
Tòa lầu này là một căn phòng chứa sách, nhưng có lẽ là ít người ghé ngang, cũng chẳng thấy có ai sống hoặc túc trực tại đây.
Dãy hành lang bên ngoài tại tầng thứ ba này đóng đầy bụi, có lẽ người hầu chỉ quét dọn sau một thời gian dài.
"Sau chuyện ban nãy, nếu nàng ta có can đảm đưa tiễn tình lang đến cửa Âm Ti, vậy chắc không đến nỗi để bản thân bị bọn họ tóm chứ?"
Lẩm bẩm là thế, nhưng Kế Duyên cũng không băn khoăn quá nhiều. Hắn nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cô gái, dùng tay trái điểm ngay giữa trán cô ta. Kế Duyên lại dùng tay phải, bắt kiếm chỉ, trỏ vào hư không, vẽ ra một hình ảnh nào đó. Sắc lệnh bỗng nhiên xuất hiện từ tận sâu giữa yết hầu của hắn.
"Gọi Bạch Nhược mau mau đến! Gọi Bạch Nhược mau mau đến!"
Vừa thu lại kiếm chỉ, Kế Duyên liền phất nhẹ vào hình vẽ hiện ra trong hư không kia. Dường như có một vầng sáng huyền bí nào đó đang chấn động, dập dờn xuất hiện.
Câu Thần...
... lại được dùng bằng cách này!
Trong kinh thành, hồn phách của cô gái khá nhanh, khiến mấy vị chủ quan không thể đuổi kịp. Không những tốc độ di chuyển của cô ấy kỳ quái, mà hơi thở còn kỳ lạ. Thỉnh thoảng, cô ấy tựa như một gã hề, dùng trò kim thiền thoát xác. Nếu không nhờ Âm Dương ty chủ vẫn khăng khăng truy đuổi, đã sớm để nàng ấy chạy xa rồi.
Tình hình hiện tại vẫn còn nguy cấp, thanh Phán Quan bút vẫn liên tục vẽ hình ảnh biến hóa của cô gái để Âm Ti đuổi theo. Bất cứ ai bị phán quan định sách, ngoại trừ ra khỏi phạm vi quản hạt của miếu Thành Hoàng, bằng không, khó mà biến hình lẫn trốn.
Chỉ cần Thành Hoàng của Kinh Kỳ phủ không đích thân bắt cô, Bạch Nhược tin rằng mình có thể chạy thoát. Mặc dù phải đánh đổi không nhỏ, cô gái đã dự phòng trường hợp thương tổn đến linh hồn và nguyên khí, cả cái đuôi kia cũng phải bỏ đi.
Nói đi cũng phải nói lại, thân thể được hóa ra từ cái đuôi kia có thể cùng Chu Niệm Sinh chôn cùng một chỗ, đó cũng là một kết thúc đẹp. Mặc dù con trưởng của nhà họ Chu có tính tình rất khó chịu, nhưng cũng rất có hiếu, vì thế gã sẽ nghe theo lời cha gã mà chôn nàng ấy cùng Chu Niệm Sinh cùng một nấm mồ.
Nàng ta không thể dây dưa tại Kinh Kỳ phủ quá lâu được, trong khi tường thành đã ở ngay trước mặt sau một thời gian dày trốn chạy.
Bạch Nhược triệu hồi yêu khí, vận chuyển pháp lực, đánh mạnh về phía tường thành.
... Xoẹt...
Nàng bay qua xuyên tường, thả lỏng tâm trạng được một chút. Đã ra khỏi phạm vi của miếu Thành Hoàng, Bạch Nhược không cần phải sợ những loại lực lượng truy đuổi tại đó nữa, giờ chỉ cần dùng độn phù là có thể cao bay xa chạy ngay.
Có điều, động tác thả lỏng này vẫn còn quá sớm, khi vừa bay xuyên tường qua, Bạch Nhược đã thấy một màn sáng vàng lấp lánh ngay trước mặt. Thì ra, đó là một tấm lưới lớn được bện từ dây leo màu vàng kim.
"Thổ địa Kinh Kỳ phủ ư?"
Kinh Kỳ phủ chẳng những có Thành Hoàng, mà còn có một vị thần bản xứ chân chính, trấn giữ một phương. Đó chính là chính thần Thổ Địa, chưởng quản khu vực Kinh Kỳ phủ này!
"Yêu nghiệt, muốn chết!"
Nghe tiếng quát mắng của Thổ Địa truyền đến, cõi lòng của Bạch Nhược như mảnh tro tàn. Nàng chẳng ngờ rằng chuyện này lại đến tay Thổ thần nhanh đến vậy. Lúc này, dù nàng có muốn dùng độn phù che giấu hơi thở rồi bỏ chạy cũng đã quá muộn, chẳng còn cơ hội nào cả. Làm sao có thể "độn" trước cái nhìn của vị Thổ thần chưởng quản khu vực mà nàng định "độn" đây?
"Mình sẽ có thể bồi tiếp Chu lang, vậy cũng tốt!"
Thế nhưng, chiếc lưới của Thổ Địa công lại bắt hụt, con yêu vật ấy bỗng biến mất giữa không trung trước khi tấm lưới vàng thu lại.
"Hả?"
Mặc dù Thổ Địa tại Kinh Kỳ phủ là một ông lão, nhưng ông ta người cao chín thước, khoác pháo bào trên người. Ông ấy chống một cây gậy dài và to làm bằng cây mây, tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn về vị trí mà yêu vật vừa biến mất.
Thổ Địa bèn ngoái nhìn về bên trong tòa thành, rồi quét mắt xung quanh, nhưng không thể nhận ra hướng đi của yêu vật.
Sau tường thành, các vị chủ quan của miếu Thành Hoàng bay vọt đến. Bọn họ đang đuổi tới bên ngoài tòa thành bèn thấy Thổ Địa công đứng đây, vội vàng chắp tay chào hỏi.
"Xin chào Thổ Địa công!"
"Xin hỏi Thổ Địa công có thấy một con yêu vật đi ngang qua đây không?"
Chủ quan Âm Dương Ti vừa hỏi, vừa nhìn về phía tấm lưới dây mây trong tay Thổ Địa công, đáng tiếc khi thấy nó trống không, chẳng chứa bất cứ vật gì.
Thổ Địa công nghe vậy, cũng tỏ vẻ bực mình.
"Vừa ban nãy, có người đến miếu ta cúng dường. Ta vừa hiện thân đề hưởng dụng đồ cúng, thì thấy cả thành huyên náo, có yêu khí và pháp quang thoắt ẩn thoắt hiện. Vì thế, ta liền đuổi theo, ra tận nơi đây xem xét. Ngay khi định bắt giữ yêu nghiệt kia, thì nó... Nó tự nhiên biến mất rồi!"
"Biến mất rồi?"
Chủ quan Âm Ti và các vị Âm sai ngơ ngác nhìn nhau. Nếu Thổ Địa công đã hiện thân, cớ sao con yêu vật kia đủ khả năng chạy trốn? Thật là quái lạ! Nếu nó đã có pháp lực và thần thông cao cường đến vậy, nó cần gì phải chạy?
...
Tại phòng chứa sách trên tầng ba trong tòa phủ ấy, chân thân của Bạch Nhược bị hút lấy, tương tự như nam châm hút sắt, bị lôi trực tiếp từ trong không khí té xuống đây.
... Đùng...
Cô nàng té vào bên trên "thân thể" của chính mình.
Bạch Nhược cảm giác đầu óc mình mụ mị đi, sau đó mờ mịt ngắm nhìn "thân thể" của mình. Sau đó, nàng ta còn thấy mỗi vị trí chếch xéo một góc, tính từ "thân thể" ấy, đều có một chữ Nặc*. Các chữ ấy đang vây kín cơ thể nàng.
(Nặc: Che giấu.)
Những chữ này được cấu thành từ lớp tro bụi trên nền nhà hội tụ lại mà nên. Nó tụ họp vững vàng thành ba vị trí, dường như có một luồng sức mạnh huyền diệu nào đó hiện lên, kết nối giữa ba điểm này lại.
Bạch Nhược bèn quan sát xung quanh, liền thấy một một chàng trai mặc áo trắng đang ngồi ở hướng chỉ về miếu Thành Hoàng. Người đó mặc bộ quần áo dài, tay áo rộng thùng thình, khá là phong phanh. Tóc của hắn hơi tản mạn, một chiếc trâm màu đen đang cài qua búi tóc.
Bạch Nhược nhìn tới nhìn lui, chỉ có thể kết kuận kẻ này chính xác là một "người thường." Ấy thế mà, nàng ta biết hắn chắc chắn không phải là một người thường!
"Hầy... Chuyện này thật là rắc rối! Còn may là năng lực của ta mạnh hơn vị Thổ Địa công kia một chút!"
Kẻ đó tự giễu mình, rồi hít sâu một hơi, nhìn Bạch Nhược.
Nàng liền trông thấy một ánh mắt màu xám nhạt, không có tiêu cự đang quang sát mình chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.