Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 130: Một viên cờ ngưng thực




Dịch: Vì anh vô tình
Biên: Mèo Bụng Phệ
Ở thiên điện bên ngoài phủ, Giang Thần sông Xuân Mộc Bạch Tề lẳng lặng ngồi chờ trên ghế đá cuội hình ngỗng trắng.
Bạch Tề cũng không hấp tấp, dù sao lần này gã cũng hạ quyết tâm phải chờ đợi.
Gã vừa uống một chén trà xanh của thủy phủ thì thấy một tên tôi tớ trên mặt mọc ra mang cá, nửa người dưới vẫn là đuôi cá bơi lại gần.
"Bạch gia, Long Quân sẽ tới ngay!"
Bạch Tề phấn chấn tinh thần, buông chén trà có bọt khí bao trùm xuống.
"Thật chứ? Kế tiên sinh thì sao? Có phải người đó đi cùng Long Quân không?"
Mặc dù theo lý thuyết, đêm nay vẫn còn yến hội nhưng sau đêm thứ hai, thủy tộc đã tản đi rất nhiều. Hơn hai ngày trôi qua, Bạch Tề đã thăm dò được vị khách quý của Long Quân tên là Kế Duyên, có thể là một cao nhân có thân phận thần bí.
Đồng thời, người có thể trở thành bạn tri kỷ của Long Quân, chắc hẳn cũng không có thành kiến với yêu tộc.
Thấy Bạch Tề nhìn mình chằm chằm, toàn thân tiểu quái bị Long khí vô tình chấn nhiếp, nói chuyện có chút lắp bắp.
"Chuyện này.. Tiểu nhân cũng không rõ ràng!"
Bạch Tề cũng ý thức được bản thân mình có chút thất thố, vội thu liễm khí tức.
"Biết rồi, ta chờ Long Quân ở đây cũng được!"
Thủy yêu tôi tớ nhanh chóng cáo lui.
Không lâu sau, lão Long chậm rãi ung dung đi tới thiên điện. Bạch Tề vội vàng đứng lên, chắp tay nói.
"Bái kiến Long Quân!"
Lúc hành lễ, Bạch Tề còn nhìn về phía sau lão Long xem có ai đi cùng không nhưng kết quả là thất vọng rồi.
"Bạch Giang Thần không cần đa lễ, không biết Bạch Giang Thần đợi lão phu nơi này có chuyện gì không?”
Nhìn bộ dáng lão Long ung dung, Bạch Tề cũng không vòng vo.
"Không dối gạt Long Quân, ta khốn đốn tại Xuân Mộc giang đã nhiều năm, đời này cầu đạo hóa rồng gần như không còn hi vọng, nhưng chuyện ngày hôm trước của Ứng Giang Thần... Bạch mỗ liền nói thẳng, nhờ Long Quân dẫn tiến để Bạch mỗ gặp Kế tiên sinh một lần!"
Ban đầu ở Xuân Huệ phủ, Bạch Tề nhìn như một người trên năm mươi tuổi. Giờ phút này lại giống như một nam tử trung niên.
Lão Long nhìn gã, trong lòng biết đối phương đang nghĩ gì.
"Bạch Giang Thần à, ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi, cũng không ngại nói cho ngươi biết, ngày hôm trước con gái ta xác thực gặp được cơ duyên. Bởi vì có Kế tiên sinh hỗ trợ nên nó đạt được chỗ tốt cực lớn, dù chưa hóa rồng nhưng đã có tim rồng!"
Nghe được lời này, Bạch Tề không kìm nén được, hít thở có chút gấp gáp.
"Chỉ là Kế tiên sinh đã nói rõ từ lâu, lần này chẳng qua là tự thân tâm cảnh của nó phù hợp, lại chọn đúng thời cơ. Cho nên ngài đã thi triển đạo âm uyên thâm trợ giúp con gái ta qua một lần ‘vấn tâm’ hung hiểm.”
"Chính là ‘Vấn tâm’ mà người tu tiên thường nói sao?"
Bạch Tề không khỏi nghẹn ngào hỏi.
Người tu tiên cùng yêu loại giao lưu với nhau cũng không nhiều, tuy nhiên có không ít chuyện lại có thể hỗ trợ nhau. Hơn nữa, một ít yêu loại trời sinh liền thích hợp để tu tập tiên pháp, ví dụ như một ít tiên thú tại Tiên phủ.
Có thể hiểu rõ không có nghĩa là có năng lực vấn tâm, chẳng khác nào lấy bốn lạng bạt ngàn cân (*). Ít có yêu tộc nào có thể nắm giữ được, chỉ biết Vấn tâm cũng chia mấy loại, giống như Long Nữ kia lựa đúng thời cơ lại có cao nhân hộ đạo liền vượt qua Vấn tâm kiếp.
Đồng thời vấn tâm thường thường cũng cần tự thân trải nghiệm, một số lúc còn cần phải thỉnh cầu ở trần thế.
"Không tệ! Kế tiên sinh nói lần vấn tâm đó thực sự hung hiểm vô cùng, đương nhiên sau đó con gái ta thu hoạch cũng tương đối khá, trực tiếp đúc thành tim rồng!"
Lão Long Ứng Hoành có chút kiêu ngạo nói xong liền nhìn về phía Bạch Tề.
"Mà tình huống của Bạch Giang Thần hiển nhiên có sự khác biệt lớn. Tuy đạo hạnh bằng hữu của ta cao thâm nhưng cũng không thể nghịch thiên mà đi. Sau khi lão hủ đến đây gặp ngươi, hắn đã rời đi rồi!"
Nghe được câu nói sau cùng, Bạch Tề thân thể cứng đờ hồi lâu. Cuối cùng tựa như toàn thân gã bị rút đi khí lực, lập tức tỏ ra chán nản.
"Đã rời đi rồi!"
Bạch Tề tự lẩm bẩm, sớm nghe nói chuyện Long Quân tự mình tìm Kế Duyên ba năm, một khi người này đi rồi, gã muốn tìm được chỉ sợ là không dễ dàng.
Nói đến đây, Bạch Tề cũng không muốn đợi tiếp nữa, buồn bã chắp tay với lão Long.
"Đa tạ Long Quân cho biết, Bạch mỗ cáo từ…"
Nhìn gã muốn đi, lão Long vội vàng gọi lại.
"Bạch Giang Thần đợi chút, Kế tiên sinh trước khi đi có lưu lại mấy câu, để lão hủ chuyển lời cho ngươi."
Bạch Tề thầm nghĩ hẳn là khuyên bảo gã đừng đi tìm người nên tâm tình cũng không tốt. Tuy vậy, gã không muốn nghe vẫn phải nghe, đành dừng chân chờ đợi Long Quân nói tiếp.
"Kế tiên sinh có nói:
Cầu mãi không phải cách
Chuyên tu mới thành tài
Làm Rồng phải có “đạo”
Làm Thần hộ một phương
Tâm niệm không thiếu hụt
Tự có lúc dâng hương"
Lão Long nói xong, liền phát hiện Bạch Tề cứ đứng im tại chỗ. Sau một khắc, bỗng nhiên khí thế gã đại biến, một thân Long khí thiếu chút nữa ức chế không nổi, cảm xúc cả người cũng trở nên khác biệt.
"Tâm niệm không thiếu hụt, tự có lúc dâng hương! Là hắn? Là hắn!"
Bạch Tề tự lẩm bẩm một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn lão Long, trong mắt thần thái phấn chấn, xoay người cúi lưng vái chào.
"Đa tạ Long Quân chuyển lời, đa tạ Kế tiên sinh chỉ giáo, Bạch Tề cẩn tuân tiên sinh dạy bảo!"
Phản ứng của gã có chút vượt quá dự đoán của lão Long, thậm chí có thể thấy một tay gã đang siết chặt góc trường bào. Chuyện này đối với thân phận yêu tộc quả thực không thể tưởng tượng được.
Chẳng lẽ trong lời nói của Kế Duyên có ẩn ý nào đó có thể giúp Bạch Tề bước lên con đường hóa rồng một lần nữa chăng. Cũng không đúng, hai câu phía trước rõ ràng bảo gã đừng cầu nữa mà, ý tứ cả câu là khuyên gã làm một Giang Thần tốt, để vạn dân kính hương, đây là con đường kéo dài Thần Đạo sao?
Mặc kệ trong lòng xoắn xuýt, bề ngoài lão Long vẫn đáp lễ lại.
"Bạch Giang Thần, rốt cuộc lời này của Kế tiên sinh có ý gì, ngươi làm sao lại thế..."
Lúc này tâm tình của Bạch Tề rất tốt, vẻ mặt tươi cười, nhìn lão Long nghi hoặc thì càng vui sướng.
"Ha ha ha, Long Quân chớ trách, việc này Kế tiên sinh không nói rõ, Bạch mỗ cũng không tiện nói, tóm lại đa tạ Long Quân rồi. Lần nữa, chúc Long Quân thọ phúc lâu dài, Bạch mỗ cáo từ, cáo từ, ha ha ha"
Bạch Tề ngẩng đầu bước đi, ra khỏi Thiên Điện liền biến thành một đầu Bạch Giao không vảy, bơi vào dòng sông.
Nơi nào đó trên mặt sông Thông Thiên Giang, Kế Duyên đứng ở đầu thuyền nhỏ, trên mặt mỉm cười, vừa rồi, trong tay áo đã có một quân cờ hiện lên.
Hắn quan sát ý cảnh sơn hà bên trong, là một viên cờ hoàn toàn ngưng thực, chỉ là chưa phân ra đen trắng. Cho nên giờ phút này, quân cờ hiện ra màu xám nhạt.
Quan sát quân cờ trên tay, chỉ cảm thấy quân cờ không nhẹ, ẩn giấu tiếng rồng ngâm.
Ở bên cạnh thuyền, nửa người Long Nữ đứng dưới nước thấy Kế Duyên đột nhiên hướng phương xa mỉm cười, chỉ cảm thấy có loại đạo pháp tự nhiên. Hắn vậy mà ngây ngốc một lúc. Nàng chờ Kế Duyên hoàn hồn mới dám quấy rầy.
”Kế thúc thúc, Nhược Ly đưa tới đây thôi!”
Nghe Long Nữ nói, Kế Duyên chắp tay.
”Giang Thần nương nương mời trở về đi, thọ yến của lệnh tôn mới qua, trong phủ sẽ rất bận rộn!”
Long Nữ cưỡi sóng vái tạ Kế Duyên, cười nói “Nhược ly cáo lui”, liền lặn xuống sông rời đi.
Thấy Long Nữ đi khỏi, hắn mới ngồi xuống đầu thuyền.
Hắn đội mũ rộng vành, nắm lấy mái chèo, giống như một ngư ông bình thường đang chèo thuyền ô bồng.
Dưới mặt nước, Long Nữ nhìn lên thuyền nhỏ, phát hiện Kế Duyên cũng không thi triển diệu pháp gì, tựa như nhà đò phàm nhân, chậm rãi chèo thuyền.
Nếu không phải nàng sớm biết trên thuyền nhỏ là hắn thì căn bản sẽ không nhìn rõ thuyền này có gì đặc thù.
Thực ra kiếp trước Kế Duyên không biết lái thuyền, chẳng qua hắn bắt chước theo dáng dấp của lão ngư ông, lại thu được một quân cờ ngưng thực nên bây giờ tâm tình hắn rất tốt.
Trừ cái đó ra, còn có hai chuyện làm cho Kế Duyên cao hứng.
Một là hắn xin được mấy chén ‘Long Tiên Hương’ đặc biệt từ lão Long, đương nhiên đây không phải nước bọt từ miệng rồng nhưng cũng có chút quan hệ. Đó chính là lúc lão Long ngủ gà ngủ gật, nước miếng của lão sẽ nuôi dưỡng một loại thủy tảo làm nguyên liệu chủ đạo để ủ rượu, ngoài ra còn có nhiều loại trân phẩm linh khí tiên thảo khác. Cất rượu này cực kỳ khó, vì vậy số lượng không nhiều.
Lão Long mời Doãn Triệu Tiên uống chính là rượu này. Kế Duyên hỏi mấy chén này tự nhiên không phải do tham rượu, mà là hắn nghĩ đến gã đạo nhân tìm đường chết ngày trước. Dường như Long Tiên Hương có thể bổ sung một chút hao tổn nguyên khí của Thanh Tùng Đạo Nhân, không đến mức để gã chết quá sớm.
Chuyện thứ hai là Kế Duyên mượn được mấy quyển sách từ thư khố của lão Long. Thực ra sách chỉ có một bản mà thôi, mấy thứ khác đều là ngọc ký hoặc ngọc giản ”dĩ vật truyền thần”, có một vài bản hắn rất thích nhưng nội dung lại thiếu hụt.
Hắn cảm thấy câu cá không được cũng không tệ, vừa có thể đọc sách vừa chờ Doãn phu tử. Mùa xuân năm sau, khi khoa cử kết thúc, hắn sẽ đi tìm Thanh Tùng Đạo Nhân, giúp cho gia hỏa không quản được miệng mồm kia kéo dài tính mạng một chút.
Cho nên, lúc này, mái chèo của hắn cũng rất khoan thai tự do tự tại, chập chùng theo từng đợt sóng. Thậm chí, hắn nhớ tới bài ca dao của lão lái đò lúc bao thuyền đi Xuân Huệ Phủ, tâm cảnh hoàn cảnh cũng rất phù hợp.
“Thuyền đánh cá ơ~~~ lên mái chèo ơ~~~ người đánh cá ơ~~~ vui vẻ ung dung~~~”
Thanh âm có lực, lại bình thản du dương, còn có vần có điệu, dễ nghe hơn lão thuyền phu kia nhiều lần.
Ở dưới nước, Long Nữ lắng nghe một hồi lâu, thấy thuyền nhỏ rời đi, nàng mới trở về thủy phủ. Nàng cũng không hóa thành hình rồng, chỉ uốn éo thân thể bơi xuống dưới nước. Tay áo lưu vân và mái tóc dài ở sau lưng tựa như gợn sóng rời đi.
‘Lúc phụ thân và Kế thúc thúc gặp nhau, không biết quang cảnh như thế nào nhỉ?’
(*) Lấy bốn lạng bạt ngàn cân: Dựa vào lực của “bốn lạng”, có thể biến tiểu thành đại, lấy yếu thắng mạnh, chính là đạo lý của “bốn lạng đánh bạt ngàn cân”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.