Lâm Thị Lang Cố

Chương 18: Chương 018




Lâm Duyệt Vi vỗ vỗ tay, quay đầu đã thấy trên khuôn mặt Giang Tùng Bích treo một nụ cười tươi mới, trong nháy mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhếch miệng, lộ ra tám chiếc răng tiêu chuẩn, còn dùng hai tay chống cằm chu môi bán manh[1].
[1] giả bộ đáng yêu
Lâm Duyệt Vi hơi bất ngờ, khiến nàng cay mắt đến giật cả mí.
Giang Tùng Bích là ai chứ? Là cô bạn thân nối khố cùng nàng cởi truồng lớn lên, chỉ cần cô cười một tiếng Lâm Duyệt Vi đã biết trong bụng cô nổi lên ý nghĩ xấu.
"Giang Tùng Bích." Lâm Duyệt Vi chắp hai tay sau lưng, híp híp mắt nhìn cô.
"Đến đây ạ!" Giang Tùng Bích nghiêm túc.
"Mau khai ra, có ý đồ xấu gì?"
"Không có, chợt nhớ tới một câu chuyện hài."
"Vậy à." Lâm Duyệt Vi một chút cũng không tin, nhớ tới chuyện buồn cười với suy nghĩ bậy bạ hoàn toàn không giống nhau, "Nói thử nghe một chút?"
Giang Tùng Bích kể cho nàng nghe một chuyện bát quái trong trường học, ai ngoại tình với ai, rồi cùng một người khác ở bên nhau, bạn gái cũ cùng bạn gái mới ở trong trường học nháo đến túi bụi, có cô không có tôi, kết quả hai người đánh qua đánh lại, đánh tới mức ở bên nhau.
Bát quái xác thật rất chính xác, đặc biệt là hai cô gái đánh tới đánh lui kia không phải dạng vừa, một trong hai người là hoa hậu giảng đường, người còn lại là con gái hiệu trưởng, tính ra cũng là một đôi nữ tài nữ mạo.
"Chờ một chút." Lâm Duyệt Vi vào phòng, ngồi ở trên sô pha, từ tủ lạnh cầm ra hai hộp kem, cho Giang Tùng Bích một hộp, "Có thể kể tiếp rồi."
Giang Tùng Bích thân là Bách Hiểu Sinh[2] trong trường, bát quái từ tứ phương tám hướng đều không ngừng cuồn cuộn mà chủ động tìm tới cửa, hoàn toàn phù hợp với câu "Bàn mưu kế ở trong màn trướng, quyết định sự thắng lợi ở ngoài ngàn dặm"[3].
[2] một người cái gì cũng biết
[3] một câu nổi tiếng hay được dùng trong tam quốc diễn nghĩa chỉ người mưu lược tài đức chỉ cần chỉ huy là có thể thắng trận
Lâm Duyệt Vi đã lâu rồi không về trường, năm tư đại học, học kỳ 1 là thực tập, bây giờ chỉ còn chờ học kỳ sau tốt nghiệp, hoàn toàn không cần tới trường, luận văn nàng đã sớm viết xong, sau khi giáo viên xem qua, thì chỉ còn chờ đến khi thi vấn đáp, sau khi thông qua thì sẽ chính thức tốt nghiệp, xác thật không còn thời gian tìm hiểu bát quái trong trường.
Đừng nói nàng không ở đó, cho dù có ở trường thật, cũng không cùng một thế giới với đại đa số bạn học đồng trang lứa, cả ngày chỉ biết ngâm mình ở thư viện, thành tích học tập xuất sắc, cộng thêm vẻ đẹp hết sức xuất chúng, bạn bè bên cạnh lại chỉ có vài người, tự tạo thành một quần thể nhỏ, đi trên con đường cao ngạo lạnh lùng của riêng mình, hoàn toàn không có chuyện bát quái nào dính được tới người.
Từ nhỏ nàng đã không nhiệt tình với những người xung quanh, bên ngoài lạnh nội tâm cũng lạnh, chỉ giữ lại một góc nhỏ trong lòng cho người thân và bạn bè. Vốn dĩ nàng vẫn luôn là một đám mây tự do, nhưng đều do Giang Tùng Bích kéo nàng khỏi đám mây ấy phải lưu lạc phàm trần, tận sức cống nạp đủ loại bát quái cho nàng.
Sau khi tường thuật giản lược Giang Tùng Bích bắt đầu nói về trọng điểm : "Nam chính là giáo thảo [4] giảng đường, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, trông chính trực oai nghiêm, ngay từ đầu lúc cùng hoa hậu giảng đường yêu đương, tất cả mọi người đều nói là trai tài gái sắc, trong diễn đàn trường học còn có fanclub, rất nhiều người biết về họ."
[4]người được công nhận soái nhất trong trường, đẹp, học giỏi, giàu.
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Giáo thảo nào vậy?"

Giang Tùng Bích khoát tay, không trả lời: "Cậu không biết đâu, dù sao cũng chỉ là một giáo thảo bên lề thôi."
Lâm Duyệt Vi nhíu mày: "Bây giờ tùy tiện chó mèo cũng đều là giáo thảo giảng đường à? Giáo thảo chẳng lẽ không phải mình sao?"
Giang Tùng Bích sửng sốt một chút, ném kem sang một bên bay lại, bị Lâm Duyệt Vi đúng lúc né tránh, chỉ kịp ôm lấy chân, Giang Tùng Bích ôm nàng thật chặt, y như bị mê sảng gọi to nói bậy: "Mình thật yêu chết cái cách nói giỡn chững chạc đàng hoàng ấy của cậu."
Lâm Duyệt Vi khóe môi cong cong, vuốt lên đầu Giang Tùng Bích, Giang Tùng Bích liền tiện miệng nói: "Nếu cậu không phải là phụ nữ đã kết hôn nói không chừng mình sẽ đổi chủ ý theo đuổi cậu."
Lâm Duyệt Vi búng tay lên đầu cô cho bay sang hẳn một bên: "Tiếp tục nói."
Giang Tùng Bích: "Vậy không gọi là giáo thảo, tên cặn bã ấy quen hoa hậu giảng đường ba tháng, hoà bình chia tay, đương nhiên, nếu thật sự là hoà bình chia tay thì đã không có chuyện gì đáng nói, chưa đầy một tháng, tên cặn bã ấy cùng con gái hiệu trưởng bắt đầu ra vào có đôi có cặp."
"Ừmmm." Lâm Duyệt Vi mí mắt không thèm nhấc, ăn một muỗng kem, giống như đang thưởng thức kem hơn câu chuyện.
Không biết Cố Nghiên Thu đã đến công ty chưa, tới rồi sẽ giở tin nhắn cho nàng sao? Cô là một người coi trọng lễ nghi như vậy, hẳn là sẽ chứ nhỉ?
Giang Tùng Bích: "Đổi bạn gái không sao, vốn dĩ chuyện này không có gì to tát, nhưng cô bạn gái cũ cùng cô bạn gái mới ở trên mạng khá nổi tiếng, trước đó con gái hiệu trưởng từng đăng status, điên cuồng chữi bạn gái cũ là Green Tea Bitch [5] câu dẫn bạn trai cô nàng, rốt cuộc bị bốc phốt, cậu nói xem làm sao hoa hậu giảng đường có thể nuốt trôi cục tức này, hai người từ trên mạng đánh ra tới ngoài đời."
[5] Tiếng trung là lục trà kỹ nữ: Green Tea Bitch từ mới do dân mạng phát hành năm 2013, nói về các bạn nữ bên ngoài thanh thuần thoát tục, luôn ở trước mặt người khác giả bộ điềm đạm đáng yêu, phúc hậu và vô hại, sau lưng thì giỏi về tâm kế, đùa bỡn cảm tình người khác.
Giang Tùng Bích: "Nhưng kỳ thật hai người chưa từng gặp nhau ngoài đời, cũng không cùng một khóa, con gái hiệu trưởng nhỏ hơn hoa hậu giảng đường một khóa, hai người bèn ước chiến, đương nhiên không phải xả tóc đánh nhau, là so thành tích, so vẻ ngoài, so tài nghệ, mình cảm thấy tự kỷ muốn chết ha ha ha, cứ thế, hai người ngày nào cũng gặp nhau, căn bản không đếm xỉa tới tên cặn bã kia nữa, càng xuất sắc hơn chính là, cậu đoán xem có chuyện gì xảy ra?"
Lâm Duyệt Vi đạm nói: "Không phải hai ở bên nhau sao? Cậu đã nói rồi."
"Không phải không phải." Giang Tùng Bích nhất định phải nhấn mạnh điểm mấu chốt này, nói, "Cậu đoán thử."
Lâm Duyệt Vi thở dài nói: "Hai người phát hiện tên cặn bã kia lừa gạt họ, cùng nhau hành hung thằng chả một trận?"
Giang Tùng Bích: "......"
Lâm Duyệt Vi buông tay: "Cậu kêu mình đoán mà."
Giang Tùng Bích: "Không đúng, có phải cậu đã nghe ai nói qua rồi hay không?"
Ngón tay Lâm Duyệt Vi xoay di động một vòng, mở màn hình lên, xem tin nhắn, quay về màn hình chính, lại khóa lại, dường như không có việc gì mà đảo người trên sô pha, nói: "Rồi, xem như mình chưa đoán, cậu kể cho mình nghe đi, vừa hay đang rãnh."
Giang Tùng Bích bổ sung chi tiết gần ba mươi phút, suy luận từ một thành ba, thao thao bất tuyệt. Lâm Duyệt Vi tính tới khả năng kẹt xe, nhưng với khoảng thời gian này Cố Nghiên Thu có dư thời gian vòng qua Giang gia một lần rồi quay lại, cho dù có kẹt xe cũng nên sớm tới rồi mới phải.
"Mình lên lầu ngủ." Lâm Duyệt Vi xóa phần ký lục trò chuyện kia, cũng không cố tình nhớ kỹ chuỗi dãy số ấy, chạy nhanh đi, thỉnh thoảng trong lòng lại có cảm giác thật không tốt.
Giang Tùng Bích: "Này."

Cô ngửa đầu nhìn bóng lưng Lâm Duyệt Vi, âm thầm cân nhắc: Xảy ra chuyện gì đây? Vừa mới còn tốt đẹp mà, đột nhiên nói phải ngủ.
Cô đi theo lên lầu.
Lâm Duyệt Vi đứng ở trước tủ quần áo đưa lưng về phía cửa thay đồ.
Giang Tùng Bích không thèm nhìn, ngồi xuống giường, Lâm Duyệt Vi không nhắc tới thì còn đỡ, vừa nhắc tới bèn thấy hơi mệt, tối hôm qua cô thức đến hơn hai giờ sáng, lại còn phải dậy sớm vì Cố Nghiên Thu, nhưng bây giờ người cũng đi rồi, cơn buồn ngủ liền kéo tới.
Cô thuận thế nằm xuống, Lâm Duyệt Vi thay xong áo ngủ nói buồn ngủ lại mở vi tính của Giang Tùng Bích lên, thuần thục mà mở mã khóa. Giang Tùng Bích nhìn thấy giao diện trò chơi, khẽ huých tay, hất cằm, hỏi: "Lại tìm bạn trên mạng à? Sao cái gì cái gì ấy?"
"Nhìn lên sao trời, không online." Sau khi Lâm Duyệt Vi nhắn tin hỏi【 Có online không? 】 , thì tự tạo một ván trò chơi.
"Biết ngay cậu đang tìm người ta."
"Ừm." Lâm Duyệt Vi đáp nhẹ một tiếng, cực kỳ qua loa có lệ.
"Sao cái gì đó, là nam hay là nữ?"
"Làm sao mình biết?"
"Không phải chơi với nhau nhiều năm lắm rồi sao?"
"Chơi game thôi, quản nhiều như vậy làm gì?" Lâm Duyệt Vi cảm thấy đối phương rất có thể là nam, con gái thích chơi bài brit như nàng hẳn là hiếm thấy khó tìm rồi.
"Không phải mình muốn xen vào đâu nha, cậu cứ lăn lộn cùng một chỗ với người ta, mình chỉ biểu đạt một chút quan tâm thui."
"Vậy luôn? Chậc."
"Lúc còn học đại học, cứ cách vài bữa lại thấy cậu chơi game, không biết có cái gì vui, mà ngày nào cũng cười tới dại khờ."
"Đừng nói bậy." Lâm Duyệt Vi nói, "Còn nữa, đừng phá mình, mình mà thua sẽ tính sổ với cậu."
Giang Tùng Bích hừ một tiếng, vùi đầu vào trong chăn.
Vào năm thứ ba đại học Lâm Duyệt Vi đã chơi trò chơi này đến mức điên cuồng, hai người ấy lệch múi giờ, vừa đúng cách nhau mười hai tiếng đồng hồ, khi ấy Lâm Duyệt Vi tình nguyện thức đêm cũng phải chơi game, Giang Tùng Bích còn cho rằng nàng trầm mê trò chơi này, sau đó hỏi rõ ra mới biết là do có bạn chơi cùng, thì lập tức ưu sầu đến ăn không ngon, dặn dò mấy trăm lần nàng ngàn vạn lần không thể yêu online, người ta là mèo hay chó còn chưa biết, Lâm Duyệt Vi cực kỳ bất đắc dĩ nói: Cậu biết cái gì gọi là soulmate[6] không??
[6] bạn tâm giao

Chơi bài thôi mà còn có thể chơi ra soulmate? Giang Tùng Bích lúc đó vội trả lời nàng: "Cậu dẹp dùm đi, mình chẳng cần biết cái gì mà bạn tâm giao, mình chỉ biết cộng sự hoàng kim, với bạn tình thôi, cậu tốt nhất cẩn thận cho mình, một người vừa đẹp vừa ngây thơ giống như cậu, rất dễ dàng bị mấy ông già biến thái lừa gạt, nói không chừng là một gã trung niên thúi chân đấy nhé, hay là đã có vợ có con, làn da đen đúa, dáng người gầy như cây tăm, khi còn nhỏ trong lớp mỹ thuật từng xem qua tranh sơn dầu tên《 phụ thân 》 cậu còn nhớ không? Giống vậy đó, đương nhiên, mình cũng không có nói《 phụ thân 》 là không tốt."
Khi ấy Lâm Duyệt Vi vẫn cứ nhìn chằm chằm những con số trên màn hình, tính riết bị loạn, Lâm Duyệt Vi nghe vậy thì tay run lên làm lộ bài tẩy, mém tí thì hất nguyên cốc nước bên cạnh lên mặt Giang Tùng Bích: "Cậu ngậm miệng lại cho mình."
Có muốn yêu đương trên mạng cũng khó thành, Lâm Duyệt Vi dần dần bớt chơi lại, Giang Tùng Bích còn cho rằng nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, hỏi ra mới biết được là bởi vì người bạn ấy có việc, không có thời gian thường xuyên online, nếu không lại sẽ giống như xưa, trực giác của Giang Tùng Bích nói cho cô biết khẳng định sẽ phát sinh một số chuyện.
Một thời gian sau đó, Lâm Duyệt Vi rất ít khi chơi ở trước mặt Giang Tùng Bích, khiến cô quên mất chuyện này, hôm nay vô tình gợi lại những ký ức khi xưa của cô.
"Cậu còn cùng sao cái gì ấy chơi chung sao?" Giang Tùng Bích nghĩ nghĩ, hỏi.
"Mấy ngày hôm trước có chơi cùng."
"Cậu có cảm giác gì?"
"Thì bạn tâm giao mà, mình thấy kỹ thuật của cậu ta cũng tiến bộ lắm, lần tới phải tìm cậu ấy chơi cờ vua, xem xem ai thắng ai thua."
Lại ba chữ bạn tâm giao hỏng bét này, Giang Tùng Bích nhắc lại chuyện xưa, tận tình khuyên bảo: "Cậu ngàn vạn lần đừng yêu online nha. Mình thấy Cố Nghiên......"
"Miễn bàn về chị ta đi." Lâm Duyệt Vi ngăn Giang Tùng Bích lại, nhàn nhạt nói, "Mình không cần cậu cố vấn tình cảm, mình sẽ tự cân nhắc, chờ mình chơi xong ván này sẽ ngủ, đừng quấy rầy mình."
"Mình không phải có ý này...... Aizzz, được rồi.." Giang Tùng Bích vất vả, lo lắng nàng nghĩ quẩn trong lòng bị người ta lừa mất, lại lo lắng nàng cùng Cố Nghiên Thu không thể ở bên nhau, suy nghĩ nhiều đến một cái đầu nổ thành hai cái đầu to.
Lâm Duyệt Vi thất thần, ra xong bài mới phát hiện đã để lỡ cơ hội thắng, tức khắc hít một hơi thật sâu, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại. Nàng nhìn di động, vẫn chưa có tin nhắn, dứt khoát tắt nguồn, tránh lại phân tâm.
***
Thư bổ nhiệm đã được gởi xuống, hai bên công ty đều được thông báo, Cố Nghiên Thu về công ty bàn giao, bận suốt cả buổi sáng, cũng dặn dò giám đốc mới nhậm chức có gì không rõ ràng, tùy thời có thể điện thoại cho cô, sau đó mới yên tâm ôm thùng đồ rời đi.
Xe cô trực tiếp chạy tới tổng công ty, báo với bảo an dưới lầu, lễ tân bèn gọi điện thoại báo lên trên lầu, người xuống dưới nghênh đón cô không phải tổng giám đốc cũng không phải phó giám đốc, mà là một vị thư ký phó giám đốc, cung cung kính kính mà ở trước mặt cô đón tiếp theo lễ.
"Xin chào." Cố Nghiên Thu gật gật đầu, dù chức vị của người đối diện cao hay thấp, cô đều sẽ duy trì độ lễ phép cần có.
"Nhị tiểu thư." Thư ký nói, "Mời theo tôi."
Cố Nghiên Thu nghe xong, bỗng dừng lại, "Khoan đã."
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 Cố Nghiên Thu liền đi du học, ngoại trừ hai lần nghỉ hè về nước, đi theo Cố Hòa lộ mặt hai lần, cơ hồ chưa từng tới tổng công ty lần nào, hôm nay là lần đầu tiên vị thư ký của phó tổng này gặp cô, ấn tượng đầu tiên của đối phương về cô là cực kỳ đẹp, thoạt nhìn có vẻ an nhàn vô tranh. Nhưng lúc này, khi thư ký nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt sâu thẳm ấy của cô, không hiểu sao lại cảm thấy không rét mà run.
"Nhị tiểu thư, xảy ra chuyện gì?"
"Gọi tôi là gì?" Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng lần Phật châu, đôi môi mỏng hé mở, nhàn nhạt hỏi.
"Nhị......" Thư ký không dám nhìn thẳng vào cô đảo mắt đi, ánh mắt Cố Nghiên Thu bỗng chốc thay đổi, cô giống y như đúc Cố Hòa, ánh mắt lạnh như băng có thể áp đảo bất kỳ ai nhìn vào nó, khiến người khác phải phục tùng nghe theo.
Ai cũng đồn đãi nói Cố Nghiên Thu đã bị phế, trưởng tử Cố Phi Tuyền trong tương lai mới là người chấp chưởng công ty, kế thừa Cố thị, nhưng bây giờ ở tổng công ty lại chỉ có mình Cố Nghiên Thu.
Lạc đà gầy còn nhanh hơn con ngựa, Cố Nghiên Thu mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận, cho dù không gặp thời thế, nếu muốn bóp chết một thư ký nhỏ bé còn không phải dễ như trở bàn tay? Huống chi bây giờ, cô giống một người không có thế sao?

"Đại tiểu thư." Thư ký kinh hồn táng đảm mà rũ xuống mắt, kính cẩn thay đổi xưng hô.
"Sau này nhớ kỹ, đừng gọi sai." Khóe môi Cố Nghiên Thu hơi cong, tay vỗ lên bả vai vị thư ký, dán vào tai đối phương tựa như thân mật mà nói.
Sườn cổ thư ký nổi lên một lớp da gà.
"Dạ rõ, đại tiểu thư."
Cố Nghiên Thu buông người ra, cẩn thận giúp đối phương duỗi thẳng nếp nhăn trên bả vai, ôn hòa mà gật đầu một cái: "Dẫn đường đi."
"Chính là chỗ này, bộ nhân sự mới điều tới vài người, ngày mai sẽ có người thông báo ngài đi chọn thư ký mới." Thư ký giúp Cố Nghiên Thu đặt thùng đồ lên bàn công tác, nhân viên bên ngoài tò mò dò xét mà không ngừng nhìn vào trong văn phòng, nhưng chỉ có thể thoáng nhìn thấy một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, bắt đầu ríu rít mà thảo luận.
Cố Nghiên Thu đóng rèm nhựa lại, chặn những ánh mắt hiếu kỳ từ bên ngoài nhìn vào, bắt đầu lật từng tờ từng tờ tư liệu chất đống trên bàn.
Từ đó Lâm Duyệt Vi không về nhà nữa, Cố Nghiên Thu không gặp nàng, cũng tuân thủ ước định, hai người không ai chủ động liên hệ, giống như hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh của nhau.
***
Tận cho đến hai tháng sau.
"Còn mất bao lâu nữa?" Đoàn xe phía trước kẹt thành một con rồng dài, uốn lượn nhìn không thấy đầu, Cố Nghiên Thu liên tiếp xem đồng hồ, đuôi lông mày khẽ nhíu, cô đang vội tới một buổi đàm phán, vậy mà đi hơn nửa giờ chỉ di chuyển được có hai trăm mét.
"Muốn qua đoạn này thì cần ít nhất một giờ." Tài xế cũng sốt ruột, nơi này cấm bóp còi, hai bên đường cái đều chen chúc cả dòng người đông nghịt, xe bị kẹp ở giữa, có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Cố Nghiên Thu chau mày, đẩy cửa xuống xe, vượt qua dòng xe cộ đi tới lối đi bộ bên lề.
"Tiểu Cố tổng." Thư ký kẹp túi công văn đuổi theo xuống xe.
Cố Nghiên Thu: "Đi tàu điện ngầm đi, không kịp nữa rồi, mau xem chỉ đường."
Thư ký cúi đầu ấn di động, một lát sau, nói: "Tìm được rồi, chúng ta trước......"
Anh đột ngột mà ngừng lại.
Cố Nghiên Thu đang ngửa đầu, ngơ ngẩn nhìn màn hình chiếu to đối diện quảng trường trung ương, quang ảnh đan vào nhau chớp động, mỗi lần là gương mặt xinh đẹp của Lâm Duyệt Vi lại hiện lên đến gần như sắc sảo.
Cô dùng sức nháy mắt một cái, người vẫn ở chốn cũ.
"Đó là ai?" Cố Nghiên Thu hỏi thư ký.
Thư ký trả lời: "Gần đây có một gameshow khá hot, cô ấy là một trong những thí sinh, gọi là Lâm gì đó, được rất nhiều người thích, cũng bị rất nhiều người mắng."
Cố Nghiên Thu: "???"
Tác giả có lời muốn nói:
Cố tổng: tham gia gameshow khi nào vậy, chính cung như tôi sao tới giờ mới biết?!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.