Lâm Chí, Hẹn Gặp Anh

Chương 9:




Là Lâm Chí
Sắc mặt cậu có chút khó coi, bàn tay gắt gao nắm chặt cổ tay tôi, nặng nề liếc nhìn Giang Hành một cái, lập tức đẩy tôi vào trong xe taxi dừng ở ven đường.
Tới lúc xe chạy đi, tôi mới miễn cưỡng phục hồi được tinh thần.
"Lâm Chí...."
Tôi nhỏ giọng gọi tên cậu, sau khi gọi, cũng không biết nên nói cái gì.
"Ừ."
Lâm Chí nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong cổ họng miễn cưỡng mới nói ra một chữ.
Tiếp đó lại không hề có động tĩnh.
Tôi mở miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không hề nói gì, trơ mắt nhìn taxi một đường trực tiếp chạy tới cổng trường học.
Cổng trường, Lâm Chí trả tiền xe, sau khi đưa tôi tới cổng trường, lại nhanh chóng quay trở lại xe taxi, vội vàng rời đi.
Từ đầu tới cuối, cậu chỉ nói với tôi một câu.
"Cách xa Giang Hành một chút, anh ta không thật lòng với cậu."
Thậm chí tôi không kịp giải thích cái gì, cậu liền vội vã muốn rời đi.
Tôi đứng ở cổng một lúc, ủ rũ quay trở lại ký túc xá.
Hay rồi, thực sự là một mớ hỗn độn, Giang Hành người đàn ông diện mạo đều xếp thứ nhất lại tỏ tình với tôi, tôi không hề nghĩ tới, mà càng làm tôi đau đầu chính là
Suýt nữa hồ đồ có một màn hôn môi với Giang Hành, còn đúng lúc bị Lâm Chí thấy.
Hồi trước "mua tất", sau đó nhìn lén cơ bụng, hôm nay lại suýt nữa cùng Giang Hành "tiếp xúc thân mật", ở trong lòng Lâm Chí, chỉ sợi tôi đã chiếm vị trí là kẻ bi3n thái rồi.
Mà càng làm tôi chán nản hơn chính là, qua vài ngày, Lâm Chí cũng chưa hề liên lạc với tôi.
Bên trong, tôi lướt vòng bạn bè của cậu, hình như....gần đây cậu càng chăm chỉ tập thể hình hơn.
Mỗi buổi tối nào đó, khi tôi lướt tới vòng bạn bè ở phòng tập thể hình của cậu, nhìn thấy trong ảnh của người nọ có một dáng người thoáng qua, tôi dường như bừng tỉnh.
Trong đầu trợt loé lên, ngày đó khi ăn cơm, Lâm Chí mỉm cười hỏi tôi:
"Vậy cậu có nghĩ rằng, tôi tập thể hình là vì muốn làm người mẫu cho cậu?"
Nghĩ lại, đáy mắt cậu rõ ràng có một tia sáng âm thầm, suýt nữa làm cho tôi nghĩ là sự thực, chỉ là....Nghĩ tới sau đó cậu thẳng thắn nói tên cô gái đó là "Q", trong đáy lòng nổi lên chút gợn sóng, liền dần dần bình tĩnh.
Có kết quả của bài kiểm tra nhỏ rồi.
Tôi giành chiến thắng rất thuyết phục, bởi vì.....
Bời vì Kỳ Kỳ đi tìm kiếm nét bút, vẽ cơ bụng của Giang Hành, bị giáo viên mắng một trận, cho 0 điểm.
Quả trứng nhỏ xui xẻo này từ đó phải phụ trách đồ ăn cho tôi trong học kỳ tiếp theo.
Ở căng tin sau khi ăn xong thịt do Kỳ Kỳ làm, tôi nhiều lần do dự, vẫn phát cho Lâm Chí một cái hồng bao, bày tỏ sự cảm ơn.
Lâm Chí trả lời tin nhắn vô cùng nhanh.
"Không lấy hồng bao, nếu cậu thực sự muốn cảm ơn lời nói của tôi, mời tôi ăn cơm là được."
Có thể có cơ hội tiếp xúc gần gũi với giáo thảo, đương nhiên là tôi cầu mà không được, chỉ là....Nhớ tới chuyện ngày đó, dơ dự mộ lát, tôi không thể nhịn xuống, lặng lẽ thăm dò: "Vậy....Tôi có thể dẫn Kỳ Kỳ đi cùng không?"
Lần này, sau hai phút Lâm Chí mới trả lời, chỉ ít ỏi ba chữ: "Có thể đi."
Có thể đi.
Lòng tôi, lại bởi vì cái thăm dò nhỏ này mà chậm rãi hạ xuống.
Sau một lúc lâu im lặng, tôi mới đè nén cảm xúc mà gõ chữ.
"Hai ngày nay tôi có chút việc, hai ngày sau, hai ngày sau mời cậu và Kỳ Kỳ ăn cơm."
"Được."
Buổi gặp mặt lùi lại, tôi nhìn thấy Kỳ Kỳ ở trong phòng ngủ vui mừng chuẩn bị quần áo cùng đi ăn cơm với Giang Hành
Rất rõ ràng, cô ấy không có hứng thú với Lâm Chí - vị giáo thảo nổi danh bên ngoài này, cô nương một lòng một dạ muốn nhào lên người nam người mẫu chân dài Giang Hành kia.
Tôi tỉ mỉ đánh giá cô ấy, ngũ quan hình như không tinh xảo bằng tôi, nhưng khuôn mặt rất nhỏ, dáng người tinh tế, không uổng phí dáng dấp nhỏ bé làm cho người ta muốn bảo vệ.
Nhìn một lúc lâu, tôi âm thầm đặt ra quyết tâm.
Tôi phải giảm giảm cân.
Nói làm liền làm, tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, tôi liền đi tới phòng tập thể hình gần trường học đăng ký thẻ hội viên, thậm chí còn chi ra một số tiền lớn để mời huấn luyện viên thể hình.
Chủ yếu là ý chí này của tôi quá nhỏ, nếu không có ai đốc thúc, chỉ sợ sẽ không được quá ba ngày.
Tôi nghĩ tới kết quả của việc tập thể hình chính là trừ béo giảm mỡ, sau đó cùng nam thần, đi tới đỉnh nhân sinh, nhưng mà......
Đỉnh còn chưa đến, tôi đã bị quấy rầy trước.
Buổi tối ngày thứ năm tôi tập thể hình, huấn luyện viên hình như đã uống say, ngày thường nhìn anh ta khá nhát gan nhưng hiện tại lại ở trong góc phòng bắt đầu động tay động chân với tôi.
Tiếp theo lại càng táo tợn hơn, còn muốn lôi tôi vào trong phòng trống không có người.
Miệng bị anh ta dùng tay che lại, tôi mạnh mẽ giãy dụa, nhưng không có khả năng phản kháng tìm được đường sống trước mặt huấn luyện viên đầy cơ bắp, nghìn cân treo sợi tóc, Giang Hành xuất hiện.
Không biết người này từ đâu chui ra, tự xưng là bạn trai tôi, kéo tôi đi từ bên người huấn luyện viên, còn thuận tiện cảnh cáo một trận.
Lúc được anh ta đưa ra khỏi phòng tập thể hình, tôi vẫn còn hoảng hốt, nhớ tới hành động vừa nãy của huấn luyện viên, tránh không được buồn nôn một trận.
Thấy cảm xúc của tôi lắng xuống, Giang Hành đưa tôi tới nhà hàng gần đó, nhẹ giọng an ủi.
Xuất phát từ ý nghĩ muốn cảm ơn vì Giang Hành đã cứu tôi lúc nãy, sau khi gọi món tôi đã giành việc thanh toán.
Có lẽ tôi đã bị chuyện vừa rồi k ích thích quá lớn, cũng có lẽ áp lực trong lòng sau nhiều ngày cuối cũng cũng có thể giải toả, dưới sự đề nghị của Giang Hành, chúng tôi gọi mấy chai rượu.
Từ xưa tới nay, rượu cùng "sầu" hình như luôn ăn khớp với nhau, hai chai rượu đã thấy dáy, ngược lại trong lòng tôi lại cảm thấy phiền muộn, lại gọi thêm rất nhiều.
Khi say rượu, trong đầu tôi toàn là chuyện của Lâm Chí và Kỳ Kỳ.
Trước đây luôn cảm thấy bản thân thèm nhỏ dãi khuôn mặt kia của Lâm Chí, chỉ là sự mê muội và yêu thích nông cạn, nhưng trên thực tế, dường như còn nhiều hơn thế.
Giang Hành ngồi đối diện nhìn ra được phiền muộn trong lòng tôi, liền lập tức nhẹ giọng an ủi.
Hình như Giang Hành thực sự là một người ấm áp, anh ta cẩn thận hỏi chuyện trong lòng, lại kiên nhẫn khuyên giải, giọng điệu vẫn dịu dàng.
Bất tri bất giác, trên bàn đã bày đầy chai lọ rỗng.
Tửu lượng của tôi thực sự không tốt, ngày thường uống mấy trai đã say tới mê sảng, hôm nay lại trực tiếp uống hết một bàn.
Hoa mắt chóng mặt, tôi có chút buồn nôn, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, nhưng làm thế nào cũng không đứng dậy nổi, trong mơ hồ, hình như tôi nghe thấy Giang Hành gọi nhân viên tới thanh toán tiền rượu, sau đó đỡ tôi ra cửa.
Gió thổi ngoài cửa, chẳng những không làm tôi tỉnh táo, mà ngược lại đầu lại còn đau hơn.
Tôi dựa cả người lên người Giang Hành, nửa tỉnh nửa mê, dường như nghe thấy anh ta nói muốn đưa tôi về nhà, để cho tôi ngủ ngon một giấc.
Dựa trên người anh ta, tôi mơ hồ mà gật đầu.
......
Tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trên giường, mở to mắt nhìn xung quanh, mọi thứ có chút xa lạ, căn bản đại não không thể phản ứng vì bị cồn làm tê liệt, hai mắt tôi đảo tứ phía, hình như nghe được tiếng nước.
Chỉ là, Còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, lại mê man lần thứ hai.
Không quá lâu sau đó, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, di động ong ong vang lên bên tai tôi, muốn chửi người.
Tôi sờ s oạng cầm lấy di động, nhìn thoáng qua.
Ước chừng khoảng độ vài giây, tôi mới miễn cưỡng thấy được cái tên đang hiển thị trên màn hình.
Lâm Chí.
Lâm Chí.....
Suy nghĩ của tôi dần dần hồi phục, ấn út nghe.
"A lô....."
Tôi mở miệng, âm thanh khàn đặc, yếu đuối, không có chút sức lực nào.
Có thể do giọng tôi kỳ lạ, Lâm Chí nhận ra tôi đã uống rượu, ngữ khí cũng theo đó tăng lên vài phần: "Cậu uống rượu?"
Do dự mãi, tôi vẫn đáp lại một tiếng.
"Cậu ở đâu? Tôi tới tìm cậu."
Giọng điệu của Lâm Chí rất gấp gáp, hình như còn có hơi sốt ruột.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, lại không biết phải làm sao, bỗng nhiên, tiếng mở cửa vang lên, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng đó, lập tức sửng sốt.
Cánh cửa wc mở, Giang Hành đi từ bên trong ra.
Quan trọng là....anh ta buộc chiếc khăn tắm lỏng nẻo trên eo, đi về phía tôi.
Một mày này quá k ích thích đối với tôi, cảm giác ngà ngà say lập tức biến mất vài phần.
Tôi mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng mà ngay sau đó, Giang Hành lấy di động trong tay tôi, còn cố ý thấp giọng nói: "Tôi vừa mới tắm rửa xong."
Nói xong câu đó, anh ta trực tiếp ngắt điện thoại.
Tôi nhìn quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, không có bất kỳ dấu vết gì.
Đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, tôi âm thầm ra sức véo một cái vào chân, cảm giác đau đón làm cho tôi tỉnh táo hơn chút, tôi nhanh chóng xuống giường, muốn lấy lại di động từ trong tay Giang Hành, anh ta lại nâng cao tay né tránh.
Dị động bị anh ta giơ lên không trung, Giang Hành cao hơn tôi rất nhiều, tôi căn bản không với tới.
Tôi hít sâu một hơi, cũng không giằng co với anh ta nữa, di động cũng không lấy, xoay người muốn đi, nhưng...
Chậm rồi.
Giang Hành nắm cổ tay tôi, sức lực của anh ta rất lớn, dùng lực một chút, tôi đã bị anh ta đẩy ngã ở trên giường.
Một nụ hôn mang theo hương vị rượu lập tức rơi xuống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.